Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Người đàn ông trước mắt có một mái tóc đen như mực, hai con ngươi lạnh lẽo như băng, đôi môi mỏng khô khốc nhợt nhạt.
Bởi vì cơ thể còn yếu nhưng tự mình bước đi, quần áo của anh có chút xốc xếch, lộ ra làn da trắng nhợt, quanh cơ thể anh quanh quẩn một cổ khí tức chán chường u buồn.
Mặc dù bị bệnh nặng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến khí tràng của anh, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm và mị hoặc đến cực hạn.
Diệp Oản Oản ngây ngốc đứng tại chỗ.
Kiếp trước Tư Dạ Hàn hôn mê suốt ba tháng...
Kiếp này đã tỉnh sớm vậy rồi sao?
Người đàn ông trước mắt là một kẻ âm độc nguy hiểm, đã từng là ác mộng lớn nhất của đời cô.
Thậm chí cô còn vô số lần nguyền rủa anh chết đi.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh, thấy anh tỉnh lại, hốc mắt cô lại không nhịn được cảm thấy chua xót...
Từ lúc tiến vào phòng đến giờ, khuôn mặt của anh vẫn không có biểu cảm gì.
Lúc Diệp Oản Oản tới gần anh, nơi đáy mắt mới khó phát giác xẹt qua một tia sáng.
"Dìu anh đi."
"Ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu, đỡ Tư Dạ Hàn đến sofa.
Thấy cháu trai tỉnh lại, lão phu nhân kích động không thôi: "Tiểu Cửu, con tỉnh rồi! Sao con lại xuống giường, con còn chưa khỏi bệnh, mau trở về phòng đi!"
"Bà nội, con không sao." Ánh mắt Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm lướt qua Tư Minh Lễ đang đứng trong nhóm trưởng lão.
Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
Tư Minh Lễ là chủ mưu sau màn, vốn đã chột dạ, thấy Tư Dạ Hàn nhìn mình thì càng thêm hoảng hốt.
Lão phu nhân hơi lúng túng, rất sợ cháu trai phiền lòng, vì vậy giải thích: "Tiểu Cửu, thật ra không có chuyện gì lớn.
Lúc nãy có chút hiểu lầm, nhưng đã được làm sáng tỏ.
Chẳng qua vẫn còn một chút điểm khả nghi, vì lí do an toàn, ông chú tư của con mới mời Oản Oản phối hợp điều tra..."
"Phối hợp điều tra?" Tư Dạ Hàn nhàn nhạt hỏi, nhưng âm thanh kia lại khiến người khác rét run.
"Là thế này..."
Vì vậy, Tư Minh Lễ chỉ có thể kiên trì kể tường tận chuyện vừa rồi một lần, sau đó còn cúi người, bày tỏ sự chân thành: "Gia chủ, vừa rồi dưới tình thế cấp bách tôi mới nhất thời lỡ lời, hạ lệnh trước lão phu nhân.
Nhưng những việc tôi làm đều vì an nguy của Tư gia!"
Vốn dĩ kế hoạch của Tư Minh Lễ vô cùng hoàn mĩ, ai ngờ nửa đường lại bị Diệp Oản Oản phá hư.
Bây giờ không động vào Hứa Dịch được, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, nếu không sao có thể giải mối hận trong lòng.
Không phải Diệp Oản Oản muốn làm anh hùng cứu Hứa Dịch hay sao, vậy con dê thế tội kia cứ để ả làm vậy!
Kế hoạch của Tư Minh Lễ rất tốt, nhưng điểm không ngờ duy nhất chính là Tư Dạ Hàn tỉnh lại vào lúc này! Còn tỉnh kịp lúc như thế!
Chậm thêm một giây nữa, con đàn bà này cũng đừng mơ thoát thân!
Bây giờ Tư Dạ Hàn tỉnh lại, việc này lập tức trở nên khó giải quyết hơn nhiều...
Tư Dạ Hàn gật đầu: "Ông chú tư vất vả rồi.
Dựa theo gia quy của Tư gia, người tự tiện chủ trương vốn nên bị phạt một trăm gậy.
Nể tình ông chú tư tuổi tác đã cao, một trăm gậy này cứ để con trai trưởng của ông thay ông chịu đi!"
"Cái...!cái gì?" Tư Minh Lễ biến sắc.
Người thi hình cũng không phải người giúp việc thông thường mà là cao thủ của Chấp Pháp Đường, nếu đánh một trăm gậy nếu không chết cũng trở thành tàn phế!
Cái gọi là gia quy không phải chỉ cần một câu nói của Tư Dạ Hàn hay sao, Tư Dạ Hàn muốn sử dụng gia quy với ông ta?
Tư Dạ Hàn đưa tay đỡ trán, con ngươi hơi nhấc lên: "Ông chú tư có dị nghị sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...