Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhà cũ Tư gia.
Lão phu nhân, Tần Nhược Hi, cổ đông công ty và các trưởng lão đang họp khẩn cấp tìm cách cứu viện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Theo sát đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người hầu kích động chạy vào: "Lão! lão phu nhân! Trở về! Nhóm người của Cửu thiếu gia trở về rồi!"
Lão phu nhân sửng sốt một hồi, sau đó mừng rỡ: "Cậu nói cái gì? Tiểu Cửu về rồi sao?"
Tần Nhược Hi cũng đứng soạt dậy: "Họ đâu rồi?"
"Đã tới cửa rồi!"
Lão phu nhân vội vàng khua tay: "Mau! Mau đỡ tôi ra đó!"
Quản gia lập tức đỡ bà đứng lên, nhanh chân bước ra cổng chính.
Từ lúc lão phu nhân nghe tin dữ đã đứng dậy không nổi, bây giờ nghe tin này lại chạy như bay, hận không thể lập tức nhìn thấy cháu trai của mình.
Quả nhiên gần tới cổng đã thấy nhóm người Hứa Dịch đang bước xuống xe.
Vài người cẩn thận đỡ Tư Dạ Hàn xuống, Diệp Oản Oản cũng theo sau.
Thấy Tư Dạ Hàn, vẻ kích động của lão phu nhân hóa thành kinh hoảng: "Tiểu Cửu bị thương sao?"
Hứa Dịch vội trấn an: "Lão phu nhân yên tâm, Cửu gia không bị thương, chỉ là bị mệt nhọc quá độ nên đã bị ngất xỉu, mong lão phu nhân lập tức mời bác sĩ Tôn tới đây xem bệnh cho Cửu gia!"
Mặc dù trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng sự chú ý hiện tại của lão phu nhân đã đặt hết lên người của cháu trai, vì thế lập tức sai lão quản gia phái người đi mời Tôn Bách Thảo, sau đó vội đỡ Tư Dạ Hàn vào nhà.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều vây quanh Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản bị họ chen lấn, chỉ đành theo sau ở đằng xa.
Trong phòng ngủ.
Sau khi xác định cháu trai chỉ hôn mê chứ không bị thương, lão phu nhân mới thả lỏng tinh thần, nhưng vừa thấy sắc mặt suy yếu của cháu trai, vì mệt nhọc nên hôn mê, hốc mắt bà chợt đỏ, run rẩy nắm chặt bàn tay của cháu trai.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, lão phu nhân chỉnh lại sắc mặt, hỏi nhóm người Hứa Dịch: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các người lại thoát được?"
Hứa Dịch sắp xếp từ nghĩ một chút, sau đó kể sơ về tình huống lúc đó một lượt.
"Ngày thứ ba chúng tôi đến nước B, lúc chuẩn bị xuất phát, Cửu gia đột nhiên té xỉu.
Một lúc sau, ám vệ báo tin nước B đã bị một thế lực khống chế, cuối cùng tra ra được, thế lực kia là Thí Huyết Minh.
Lúc ấy liên hệ với bên ngoài đột nhiên bị gián đoạn, lão phu nhân chắc cũng rất rõ Thí Huyết Minh là gì, cho dù người lúc đó có nhiều gấp mấy lần, cũng không phải đối thủ của Thí Huyết Minh.
Dưới tình huống đó, tôi chỉ có thể phái một tiểu đội đưa Oản Oản tiểu thư rời đi.
Mục đích của đối phương là Tư gia, sẽ không để ý một vài người râu ria biến mất! "
Sợ lão phu nhân sẽ trách Hứa Dịch, Thập Nhất lại bổ xung một câu: "Tình huống lúc đó không có cách nào xoay chuyển cả, cho nên đặc trợ Hứa mới chỉ thị chúng tôi bảo hộ Oản Oản tiểu thư rời đi.
"
Đối với cách làm của Hứa Dịch, lão phu nhân không có cách nào nói anh ta làm không đúng cả.
"Hứa Dịch hiểu Tiểu Cửu nhất, nếu lúc ấy Tiểu Cửu không hôn mê, cũng sẽ làm vậy.
" Tuy lão phu nhân nói vậy, nhưng chân mày vẫn hơi nhíu lại, hiển nhiên có mấy phần thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...