Edit: Bạch Linh
Sau khi rời khỏi công ty, vẻ cuồng dã lạnh lùng của Diệp Oản Oản y hệt quả bóng cao su bị chọc thủng.
"Bảo bảo à, chúng ta có thể thương lượng một chút không?" Diệp Oản Oản thử thăm dò mở miệng.
Khớp xương tay của Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng sờ những giọt sương còn lưu lại trên cánh hoa hồng màu đỏ, "Thương lượng cái gì?"
Diệp Oản Oản nhỏ giọng mở miệng, "Thương lượng một chút...!Hay chúng ta...!Hẹn hò hôm khác đi?"
Quả nhiên, Tư Dạ Hàn nghe vậy, sắc mặt cơ trong nháy mắt liền lạnh xuống.
Diệp Oản Oản vội vàng mở miệng giải thích, "Không phải là em muốn cho anh leo cây đâu, vốn dĩ em định mời anh chuẩn bị tới dùng bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, kết quả em vừa mới nhớ ra, toàn bộ tiền mà em tiết kiệm được đều dùng mua hoa hết rồi..."
Haiz, thật là sét đánh ngang tai mà!
Nghe thấy câu nói cuối cùng của cô là dùng tiền mua hoa hết rồi, sắc mặt Tư Dạ Hàn mới hòa hoãn một ít.
Diệp Oản Oản không biết nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên, tiếp tục mở miệng nói, "Nhưng mà nếu như anh nguyện ý mời em, vậy cũng có thể nha, nếu anh trực tiếp cho em tiền, vậy càng có thể!"
Tư Dạ Hàn: "Về nhà."
Diệp Oản Oản: "......"
Bảo bảo à, lấy EQ của anh, đời này cũng đừng nghĩ tới việc cưa gái...!
Loại thời điểm này đáp án chính xác nhất không phải là nên đưa cho cô thẻ tín dụng để cô mặc sức tiêu xài hay sao?
Có lẽ Tư Dạ Hàn là đoán được coi suy nghĩ cái gì, liếc xéo cô một cái, mặt không biểu tình mà mở miệng nói: "Đàn ông có tiền đều là kẻ đồi bại."
Trên trán Diệp Oản Oản lập tức nổi đầy vạch đen: "......"
Cô cho rằng cô nhập vai đã quá kinh khủng rồi, không ngờ nơi này còn có một người càng nhập vai còn kinh khủng hơn cô.
Đại ma đầu không hổ là đại ma đầu, khẩu vị hải nạp bách xuyên, thậm chí ngay bộ dạng giả nam của cô mà cũng tiếp nhận mà không hề có áp lực nào cả...!
Ban đêm, chung cư cao cấp của Đế Đô.
Nơi đây là ký túc xá mà công ty giải trí Hoàn Cầu an bài cho nghệ sĩ của mình.
Bởi vì nơi ở của Hàn Thiên Vũ bị những tin tức ác ý làm lộ, ngoài cửa có rất nhiều phóng viên vây quanh, vì vậy liền dọn về nơi này.
Giờ phút này, tất cả đèn trong phòng đều tắt, phòng khách to như vậy lại vô cùng lạnh lẽo, chỉ có âm thanh của TV truyền đến.
Hàn Thiên Vũ ngồi trên sô pha đối diện TV, màn hình tinh thể lỏng phát ra tia u quang, trên khuôn mặt tuấn mĩ nhiễm vẻ tái nhợt.
Trong TV đang phát tin tức giải trí mới nhất, mà bối cảnh chính là căn biệt thự mà lúc trước anh ở.
Ngoài cửa, quần chúng đang vây quanh phẫn nộ, một nữ phóng viên đang đứng ở ngay thềm cửa nói: "Vụ kiện Hàn Thiên Vũ dâm ô bé gái vài ngày nữa sẽ mở phiên toà, lần này án kiện sẽ ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng tới cách hành xử của con người, nhận được sự chú ý của đông đảo quần chúng.
Đương sự là cha của bé gái, Triệu tiên sinh tỏ vẻ, hai ngày sau sẽ triệu tập họp báo với các phóng viên, miêu tả kỹ càng và tỉ mỉ chi tiết vụ án kiện này.
Hiện giờ chúng tôi đang ở tại nhà của Hàn Thiên Vũ, nhưng mà cửa lớn vẫn luôn khoá chặt, giải trí Hoàn Cầu bao gồm chính bản thân Hàn Thiên Vũ đều chưa có bất cứ lời nói gì trong sự kiện lần này.
Chúng tôi đã liên lạc với cha của bé gái kia, Hàn Thiên Vũ từng lén tìm Triệu tiên sinh, muốn dùng tiền để rút đơn tố tụng về, hơn nữa ở trước mặt truyền thông nói sai sự thật, bất nhưng mà liền bị cha của bé gái kia từ chối.
Từ một vị thần tượng có hình tượng tốt lại làm ra việc đáng khinh như vậy với một bé gái, thậm chí lại không muốn nhận sai lầm của mình, thật là một kẻ máu lạnh, chân tướng như vậy thật làm người ta phải đau lòng..."
Trong tay Phí Dương cầm mấy viên thuốc, cầm một ly nước đi tới, có chút khẩn trương mà nhìn thoáng qua Hàn Thiên Vũ đang ngồi trên ghế sô pha, khuyên nhủ, "Thiên Vũ, đừng xem mấy thứ này nữa, cậu đã quên bác sĩ dặn dò gì rồi sao? Trong khoảng thời gian này cậu cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng xem đừng nghe, có tình huống gì tôi sẽ thông báo cho cậu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...