Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Khách khứa lúc này đã kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ sợ hay chữ "mặt dày" đã không đủ để hình dung hai mẹ con nhà này rồi.
"Mợ không cẩn tức giận như vậy.
" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ cong lên: "Thật ra thì căn phòng ba mẹ con cho cậu mợ mượn cũng không lớn, cho dù cậu mợ dọn đi, khi chúng con dọn vào cũng hơi nhỏ, đã như thế con sẽ bảo ba mẹ tặng nó cho cậu mợ luôn nhé?"
Nói xong, Diệp Oản Oản nhìn về phía ba mẹ mình: "Ba mẹ, nhà cậu mợ cũng không dễ dàng gì, nếu đuổi họ đi sợ rằng chúng ta cũng không chịu được miệng lưỡi của người đời, dù sao da mặt của chúng ta cũng rất mỏng! "
"Ba, mẹ! "
Diệp Oản Oản lấy một chùm chìa khóa đưa tới trước mặt hai người.
Chùm chìa khóa màu tím có khắc dấu hiệu của Kim Đô Bích Hải.
"Nhà ở Kim Đô Bích Hải!"
Nhìn thấy chùm chìa khóa này, Phương Tú Mẫn và Lương Thi Hàm trố mắt nhìn nó.
Kim Đô Bích Hải chính là một trong khu biệt thự sang trọng nhất Đế Đô, hiện tại cho dù có tiền cũng khó lòng mua được.
"Chuyện này! sao có thể!"
Phương Tú Mẫn không cách nào tin được, biệt thự ở Kim Đô Bích Hải của Diệp Thiệu Đình không phải đã thế chấp cho tòa án rồi sao?
Cho dù chuộc về cũng cần tốn một số tiền rất lớn, sao Diệp Oản Oản lại mua được?
Lương Uyển Quân ngơ ngác nhận lấy chìa khóa, cùng chồng trố mắt nhìn nhau, Diệp Mộ Phàm cũng không cách nào tin được.
Bộ tóc dài của Diệp Oản Oản tùy ý đung đưa, ánh mắt cô quét qua một nhà Lương Thi Hàm, trên môi treo lên một nụ cười nhạt: "Cho nên cậu mợ vẫn nên giữ lại căn nhà đó đi, con sợ ba mẹ con ở đó không quen.
"
Nói bóng nói gió rằng: Căn nhà hai người xem như bảo bối kia căn bản không xứng để ba mẹ tôi ở, căn nhà kia chẳng qua là nhà tôi bố thí cho các người.
Phương Tú Mẫn bị lời này chọc cho nghẹn khuất, không biết nói gì cả.
Ánh mắt của Diệp Thiệu Đình trở nên phức tạp, con gái luôn cãi nhau ồn ào trong trí nhớ của ông!
Bóng người hiện tại và trước kia chồng chéo lên nhau, thậm chí ông còn cảm thấy đây không giống con gái trong trí nhớ của mình chút nào cả, từ khuôn mặt, khí chất hay tới hành động lời đều không.
"Diệp Oản Oản, cho dù chị có biệt thự ở Kim Đô Bích Hải thì sao cơ chứ, ai biết chị lấy từ cách nào! Còn nhỏ tuổi không chịu làm việc đàng hoàng, chưa học xong cấp ba đã bị nhà trường đuổi, chị chỉ là một thứ sâu mọt của xã hội!" Lương Thi Hàm chỉ thẳng mặt của Diệp Oản Oản, cười lạnh.
Cô ta đã sớm nghe việc Thanh Hòa muốn đuổi Diệp Oản Oản rồi, không biết làm sao có thể lêu lổng lăn lộn ở bên ngoài.
Nửa ánh mắt Diệp Oản Oản cũng không thèm cho Lương Thi Hàm, ngay cả phản ứng cũng lười làm.
"Thi Hàm, con sắp tiến vào đại học truyền thông Đế Đô rồi, sau khi tốt nghiệp chính là tinh anh của xã hội, không nên tranh luận cùng loại người này!" Phương Tú Mẫn phụ họa thêm một câu.
"Chính là trường đại học danh giá đứng đầu cả nước - truyền thông Đế Đô sao?"
Khách khứa nghe tới đây thì kinh ngạc tìm tòi quan sát Lương Thi Hàm.
"Còn nhỏ thế này đã có thể đậu Đế Truyền, tiền đồ thật không thể đo lường.
"
"Rất nhiều danh gia muốn tiến vào truyền thông Đế Đô mà không được đấy!"
Đại học truyền thông Đế Đô nổi tiếng với việc nhận sinh viên vô cùng nghiêm khắc, số lượng học sinh mặc dù không nhiều nhưng ai có thể nhận được bằng của trường này thì đều là tinh anh của giới truyền thông.
Nghe người ngoài nghị luận, trên mặt Phương Tú Mẫn hiện lên vẻ ngạo nghễ, cao cao tại thượng nhìn Diệp Oản Oản.
"Thi Hàm, đi, chúng ta đi chúc thọ lão gia tử.
"
Nghĩ đến việc con gái đã đậu Đế Truyền, Phương Tú Mẫn nhất thời khôi phục lại vẻ cao ngạo, mang Lương Thi Hàm đi chúc thọ.
Sau khi hai mẹ con Phương Tú Mẫn đi đến, một ông lão ngồi trên chủ tòa dời mắt tới phía hai người.
"Ông nội, chúc ông tùng linh trường tuế nguyệt, bàn đào bổng nhật tam thiên tuế!" Lương Thi Hàm nhìn ông lão, nhu thuận cười nói.
Diệp Hồng Duy trầm ổn ngồi đó, tuy đã già nhưng vẫn mang theo vẻ uy nghiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...