Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt Quyển 1


Edit: Bạch Linh.
Buổi sáng thứ bảy.

Đầu ngõ cửa bắc của trường trung học Thanh Hòa rất yên tĩnh, một chiếc Bentley xa hoa lẳng lặng dừng ở bên cạnh bức tường xi măng cũ kĩ loang lổ, hình ảnh trông thật đối lập nhau.

Thân xe màu đen bên ngoài thoạt nhìn trông thật khiêm tốn, nhưng nội thất bên trong xe lại xa hoa tới cực hạn, ghế ngồi bọc bằng da thật, thảm lông ngỗng quý cực đắt, toàn bộ hệ thống điều hòa tự động, tản ra mùi hương nhàn nhạt có công hiệu an thần, chỗ nào cũng được thiết kế khiến người dùng đặc biệt thoải mái.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ, ngồi trên ghế được lót bằng thảm lông ngỗng mềm mại trắng như tuyết, trên khuôn mặt tuấn mĩ là vẻ lạnh nhạt vạn năm không đổi, do mất ngủ một thời gian dài nên dưới bọng mắt có chút xanh xám, vì thế trông anh càng thêm âm trầm, khiến cho người ta nhìn thôi cũng phải sợ hãi.


Vào lúc này, ánh mắt Tư Dạ hàn không chút tiêu cự nhìn vào hư vô bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Trên ghế lái, hai mắt Hứa Dịch vì mất ngủ mà thâm quầng, trên mặt là vẻ bi ai, rõ ràng đã không ngủ được cả đêm qua.

Anh ta ngàn vạn lần không ngờ được ông chủ lại muốn đưa Diệp Oản Oản đi gặp lão phu nhân, sau khi biết được tin tức này, lòng anh ta liền nóng như lửa đốt.

Chẳng lẽ ông chủ không sợ cô gái đó sẽ dọa lão phu nhân xảy ra chuyện gì sao?
Chưa kể tính cách thích gây chuyện của cô gái đó.

Lão phu nhân có thân phận gì? Đó là người ủng hộ và là trợ lực lớn nhất để ông chủ kế thừa gia tộc, nếu như gây náo loạn ở nhà cũ thì còn nghiêm trọng hơn so với ở Cẩm Viên gấp nhiều lần.

Lúc đầu anh ta vẫn còn ôm lấy một tia may mắn, nghĩ rằng ông chủ chỉ muốn chơi đùa, bởi vì không chiếm được mới không muốn buông tay, nào biết ông chủ muốn dẫn người đi gặp lão phu nhân đâu chứ!
Tục ngữ nói lấy vợ phải coi trọng hiền đức, ông chủ nếu cứ cố chấp muốn ở bên cạnh cô gái não tàn này, sớm hay muộn sẽ phải trả giá đắt.

Hứa Dịch càng nghĩ càng sợ, nhịn không được khuyên nhủ: "Ông chủ, có vài lời có thể ngài không muốn nghe, nhưng thuộc hạ cho dù bỏ mạng cũng phải nhắc nhở ngài một câu, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, lão phu nhân là người thân quan trọng nhất của ngài, cũng là người có quyền lên tiếng nhất ở Tư gia, nếu làm tổn thương và đắc tội lão phu nhân, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng được.

Nếu chỉ lén bao nuôi ở Cẩm Viên thì còn không nói, nhưng nếu như ngài đưa cô gái ấy tới trước mặt lão phu nhân, chính là có ý muốn nói cô gái này là người mà ngài chọn, trong tương lai khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của Tư gia, lấy tính cách của Diệp tiểu thư, thật sự..."

Không để cho Hứa Dịch tiếp tục, trên ghế sau liền truyền tới giọng nói lạnh băng không có lấy một tia nhiệt độ nào, mang theo cảm giác áp bách khổng lồ: "Ai nói với cậu chỉ là khả năng?"
Hứa Dịch bị giọng nói lạnh băng vang lên đột ngột kia làm sống lưng lạnh toát, trong nháy mắt im lặng.

Giây tiếp theo, giọng nói của người đàn ông cơ hồ còn muốn lạnh hơn, đôi môi mỏng khẽ phun ra hai chữ: "Duy nhất."
Là người duy nhất được chọn.

 Hứa Dịch chấn động.

Anh ta há miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh băng kia ép ngược trở về, chỉ có thể ngồi như chờ chết, suy sụp nắm chặt vô lăng không dám động đậy.

Không khí bên trong xe nhất thời ngưng đọng tựa như muốn kết băng.

Thời điểm Hứa Dịch đang cố gắng cho trường hợp xấu nhất, một loạt tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên cách đó không xa.


Hứa Dịch nâng đôi mắt đầy tơ máu nhìn về phía nơi phát ra tiếng bước chân, chỉ thấy một cô gái mặc đồng phục của trường Thanh Hòa đang từ cửa sau đi về phía bọn họ.

Trên lưng cô gái đeo một cái cặp màu xanh lam nhạt, mái tóc đen nhánh dài như mực được buộc đuôi ngựa gọn gàng sạch sẽ, trên người mặc bộ đồng phục trắng xanh đan xen của trường trung học Thanh Hòa, ống quần dài thiết kế vụng về không có chút thẩm mỹ nào cả, nhưng lại làm nổi bật lên làn da trắng nõn tựa như khối Dương Chi Bạch Ngọc, có thể thấy tinh thần của cô gái vô cùng tốt, cực kì phấn chấn và hoạt bát.
Không giống như những danh viện cùng thiên kim ăn mặc sang trọng tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo như anh ta thường thấy, nhưng lại tựa như dòng nước trong lành khiến mắt của người nhìn sáng ngời.
Sau khi thấy rõ được người tới là ai, Hứa Dịch chỉ biết ngây ngốc tại chỗ.

Kia...!Đó là...!Diệp Oản Oản!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui