Edit: Bạch Linh
Ăn sáng xong, Diệp Oản Oản đi tới lớp học.
Lúc cô còn cách phòng học khoảng mấy chục bước nữa, Diệp Oản Oản thấy mấy cái đầu lấp ló từ trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến lúc nhìn thấy cô, mấy cái đầu kia tựa như vô vùng kinh ngạc, nhanh chóng rụt đầu về, trong phòng học truyền đến tiếng vang ồn ào.
Sau đó trở nên yên tĩnh tới quỷ dị.
Diệp Oản Oản đứng cách phòng học khoảng ba bước, đang định đi tiếp, cô bỗng đột nhiên dừng chân lại, ánh mắt thoáng lướt qua khung cửa sổ.
Thời điểm cô dừng chân lại, trong phòng học yên tĩnh tới mức không có một tiếng vang, giống như mọi người đang chờ đợi một cái gì đó sắp xảy ra.
Ngày hôm qua cô vừa xui xẻo rút trúng một phiền phức lớn như thế, mấy người này không chỉnh cô mới là chuyện lạ.
Diệp Oản Oản cũng không sốt ruột, tiếp tục đứng bất động trước cửa.
Một lát sau, quả nhiên có mấy người không nhịn được lại thò đầu ra nhìn ngó xung quanh, sau đó lập tức cẩn thận rụt đầu trở về lần nữa.
Rất nhanh, tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.
Sau lưng cô bỗng truyền tới giọng nói khiếp sợ của một người: "Ối trời ạ! Suýt chút nữa dọa chết tôi rồi! Diệp Oản Oản...!Là em hả..."
Trong tay Triệu Tinh Châu ôm một quyển sách toán học, dùng tay che ngực, kinh ngạc nhìn mặt cô chằm chằm, dáng vẻ như bị dọa sợ không hề nhẹ: "Đã vào tiết học rồi, sao em vẫn đứng ở cửa không vào lớp vậy?"
"Suy nghĩ nhân sinh một chút ạ, thầy vào trước đi." Diệp Oản Oản lễ phép lui về phía sau một bước.
Đối với thái độ này của cô, Triệu Tinh Châu tương đối hài lòng: "Hừ hừ, thi toán được 0 điểm nên giờ biết áy náy rồi à?"
Triệu Tinh Châu vừa nói chuyện vừa duỗi tay đẩy cửa lớp học ra.
Giây tiếp theo, "Rầm" một tiếng, một xô nước lớn đổ ập lên đầu Triệu Tinh Châu khiến người ông ướt sũng.
Triệu Tinh Châu ngây người một giây, ngay sau đó cả người phát hỏa: "Tôi...! Lão tử mới làm tóc sáng nay đó! Là tên nhóc con nào! Lập tức lăn ra đây cho lão tử!"
Trong phòng học đầu tiên là thất vọng chán nản, ngay sau đó trên mặt không ít người đều hiện lên vẻ kinh hoàng.
Con mẹ nó! Tại sao người đứng trước cửa lại là thầy số học chứ? Xong đời!
Tất cả mọi người trong lớp F đều biết rõ, thà đắc tội chủ nhiệm lớp chứ tuyệt đối không được đắc tội thầy giáo số học thoạt nhìn trông luôn mỉm cười dễ nói chuyện này, nếu không chắc chắn sẽ bị tra tấn sống không bằng chết!
Triệu Tinh Châu lau khuôn mặt dính đầy nước, cười lạnh: "Không chịu ra phải không? Chờ ông tự mình ra tay điều tra, lúc đó đừng nghĩ dễ nói chuyện!"
Đợi hơn nửa ngày, cuối cùng có ba nữ sinh cùng một nam sinh rụt rè đứng lên.
"Mấy cô cậu kia, tới văn phòng nói chuyện với tôi!"
Lúc đi ngang qua Diệp Oản Oản, Triệu Tinh Châu nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt tương đối u ám.
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội.
Sau khi Triệu Tinh Châu dẫn mấy học sinh phá hoại rời đi, Diệp Oản Oản dưới ánh mắt ghen ghét căm tức của các nữ sinh, tới vị trí ở bên cạnh Tư Hạ ngồi xuống.
Có lẽ bởi vì tan học phải tập luyện cho nên hôm nay Tư mặc bộ đồng phục Anh quốc thuần trắng, viền áo vàng, cổ áo kiểu cổ điển với cúc áo cao tới cổ, rất phù hợp với khí thế vương tử trên người cậu ta.
Đặc biệt trên người thiếu niên bẩm sinh đã có một loại khí chất tự phụ, cao cao tại thuợng.
Cũng khó trách, dù sao cũng là cháu trai duy nhất của Tư gia, nhận được trăm ngàn sủng ái cưng chiều, thế nên không có bất cứ kẻ nào lọt vào mắt cậu ta được.
Đương nhiên, cái này không bao gồm Diệp Oản Oản.
Vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, khuôn mặt rực rỡ lóa mắt của nam sinh lập tức tái lại.
Diệp Oản Oản tạm thời không rảnh để ý đến bạn cùng bàn của mình đang hết sức chấn động kia, thừa dịp thầy giáo không ở đây, lấy di động ra gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn, trước khi Thẩm Mộng Kỳ động thủ cô phải tiên hạ thủ vị cường.
(*)
Tư Hạ vất vả lắm mới thoát ra khỏi cảnh tượng kinh thiên động địa kia, thì thấy Diệp Oản Oản đang gửi tin nhắn cho ai đó, hơn nữa còn vừa vặn thấy rõ nội dung trong đó...!
[Thân ái, sắp tới ở trường tổ chức một hội diễn văn nghệ đó, mỗi lớp phải tự chuẩn bị một tiết mục, em được chọn trúng vai công chúa Bạch Tuyết, em lợi hại không ~ Chỉ tiếc là, người diễn vai hoàng tử trông thật khó coi, không có đẹp trai bằng một phần vạn của anh!]
(*)Tiên hạ thủ vị cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...