Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản thả tóc đơn giản, mặc một bộ váy liền thân màu trắng, cô vỗ vỗ mặt, tiến vào trạng thái tiểu bạch thỏ.
Diệp Oản Oản vừa đến gần, người trên ghế lái lập tức mở cửa bước ra.
Hứa Dịch nhanh chân bước xuống xe mở cửa sau, đồng thời không nhịn được mà nhìn cô mấy lần.
Mặc dù không phải lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng khi tẩy trang của Diệp Oản Oản, nhưng mỗi lần đều cảm thấy vô cùng thần kì.
Ở phía sau, Tư Dạ Hàn đang đeo tai nghe, để laptop ở phía trước, dường như đang có hội nghị.
Không biết có phải do nội dung hội nghị không thuận lợi hay không, sắc mặt Tư Dạ Hàn không dễ nhìn cho lắm, hai hàng lông mày nhíu nhẹ, như thể muốn bày tỏ người sống chớ gần.
Diệp Oản Oản dĩ nhiên không dám đi trêu chọc anh, ngoan ngoãn ngồi trong góc, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.
Trong lúc vô tình nhấc mắt, cô đột nhiên phát hiện hôm nay trên xe còn có Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh mặc một bộ trang phục màu đen như thường ngày, ánh mắt y sắc lẹm như một thứ vũ khí sắc bén.
Đây là Lưu Ảnh, cao thủ lợi hại nhất dưới trướng của Tư Dạ Hàn.
Lúc cô nhấc mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lưu Ảnh trong gương chiếu hậu, trong con ngươi của y tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.
Đối với ánh mắt như thế, Diệp Oản Oản đã sớm nhìn thành quen, tất cả thuộc hạ và người trong Tư gia đều coi cô thành yêu phi Đát Kỷ hại nước hại dân.
Điểm khác biệt duy nhất với kiếp trước đại khái chính là đời này cô đã khôi phục lại khuôn mặt thật, phù hợp với thiết lập hồ ly tinh gây họa hơn, cũng kéo thêm nhiều thù hận hơn.
Mặc dù đã sớm thành thói quen, nhưng không có nghĩa cô cứ thế tiếp nhận giống như kiếp trước.
Ánh mắt của Lưu Ảnh thật sự khiến cô rất khó chịu!
Ha ha, cũng không biết trong lòng Lưu Ảnh thầm mắng cô là hồ ly tinh và yêu nữ không biết bao nhiêu lần rồi nữa?
Em gái nó! Rõ ràng là ông chủ nhà anh cường đoạt dân nữ đấy? Các người không màng đạo lý à?
Nếu tự dưng phải gánh một tội danh như vậy, chẳng phải quá thua thiệt rồi sao?
Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn một cái.
Tư Dạ Hàn đang nói chuyện với cổ đông bên kia, đôi môi mỏng lưu loát nói ra những lời cô hoàn toàn không hiểu.
Lưu Ảnh thấy cô vẫn nhìn Tư Dạ Hàn thì càng thêm khinh bỉ và cảnh giác.
Khóe môi Diệp Oản Oản cong nhẹ, giây kế tiếp, cô đột nhiên nhào về phía Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn đang không phòng bị, cứ như vậy bị cô đụng ngã.
Chân mày Tư Dạ Hàn hơi nhướng lên, đang muốn mở miệng, bờ môi đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào.
Tư Dạ Hàn ngẩn ra, con ngươi sâu thẳm tựa như một vòng xoáy lớn, đột nhiên nổi bão.
Sau đó dưới tốc độ cực nhanh, laptop bị đóng lại, ngăn cản những ánh mắt phía bên kia.
Đầu bên kia, các vị cổ đông vốn đang nghiêm túc họp, đột nhiên thấy choáng váng, họ lại thấy một người phụ nữ nhào về phía boss!
Đang muốn nhìn rõ là ai, kết nối đã bị cắt đứt.
Đệch!
Con gái?
Vừa rồi họ thấy được cảnh boss bị một người nữ đụng ngã?!
Cùng lúc đó, thứ còn đen hơn màn hình chính là mặt của Lưu Ảnh.
Đôi mắt Lưu Ảnh hệt như Ngưu Linh, hai gò má nghẹn đến đỏ bừng, y không có cách nào tin được, sắp bùng nổ luôn rồi, dĩ nhiên là vì hành động không biết xấu hổ của Diệp Oản Oản dọa cho ngây người.
Hứa Dịch mặc dù đã ăn cẩu lương nhiều lần, nhưng vẫn bị lúng túng, vội mở màn che lên, ngăn cách cảnh tượng ở phía sau.
"Hừ!" Khuôn mặt Diệp Oản Oản đen như đáy nồi kia, cuối cùng mới hơi hơi hả giận.
Chỉ là sau khi hết giận, cô phát hiện bên cạnh còn một người nữa.
Sống lưng Diệp Oản Oản lập tức cứng đờ, nhìn về đại ma đầu nào đó vừa bị mình đụng.
Xúc động là ma quỷ!
Cô ăn gan hùm mật gấu thật rồi!
Lại dám đụng Tư Dạ Hàn ngã!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...