Tối hôm đó Ngọc Thuỷ không về nhà, cô qua đêm ở nhà Cảnh Trung.
Lúc vừa đến nhà anh, cả hai lập tức quấn lấy nhau, như một ngọn lửa một khi hồi sinh từ đống tro tàn thì không còn gì có thể ngăn cản nỗi.
Trong lúc quên mất sự cấm đoán của cha mẹ và những sai lầm của mười năm về trước, tạm quên đi hậu quả sáng hôm sau lúc trở về đối diện với mẹ mình, Ngọc Thuỷ đã vô tình sơ ý để lộ một dấu vết vô cùng quan trọng.
Trong lúc cả hai thân mật bên nhau, Cảnh Trung đã nhìn thấy vết rạn trên bụng cô. Vết rạn tuy nhỏ và không rõ ràng nhưng cũng đủ làm anh sững sờ...
Vì có một cuộc họp với ban giám đốc ngân hàng vào buổi sáng, Cảnh Trung đi sớm và chỉ lại cho cô một tờ giấy có đính vài dòng chữ quan trọng cùng chùm chìa khoá đã để sẵn trên bàn.
“Anh có việc đi sớm, lúc em về nhớ đem theo chùm chìa khoá này nha. Anh làm riêng cho em đó. Lúc nào thích thì cứ tới nhà anh nhé.”
“Đồ ăn đã để sẵn ở bàn, nếu nguội rồi thì em bỏ vào lò vi sóng hâm lại.”
“Quần áo của em đã giặt sấy và đang phơi một chút ở ngoài ban công. Em nhất định phải nhớ lấy về. Còn nếu quên thì cứ mặc áo của anh mà về cũng được.”
“Cứ xin phép nghỉ một ngày phép bệnh đi, em không được đi làm hôm nay nha.”
Nhìn dòng chữ chi chít trên giấy ghi chú, Ngọc Thuỷ phì cười: “Thật lắm lời!”
Tuy rằng ngoài miệng nói như thể, nhưng không hiểu sao Ngọc Thuỷ lại cảm thấy như có một dòng nước ấm đang len lỏi vào trái tim cô. Nhắn vội cái tin nghỉ phép cho Đình Bảo, cô không ngờ có một ngày mình cũng trở nên lười biếng và ngoan ngoãn như thế.
Làm xong mọi việc anh dặn như là ăn sáng và lấy đồ, Ngọc Thuỷ thong thả dạo quanh nhà anh.
Trần nhà màu kem, xung quanh tường là màu vàng nhạt dịu nhẹ, trên tường lại có gắn một cái chuông gió với những sợi chuông nhỏ hình giọt nước làm bằng thuỷ tinh.
Chiếc chuông gió này, rõ ràng là chiếc chuông gió mà mười năm trước cô tặng anh.
Thẫn thờ nhìn chiếc chuông gió vẫn không hề có dấu hiệu lão hoá nào sau mười năm dài như vậy, Ngọc Thuỷ nghẹn ngào.
Có phải anh đang trả thù cô không? Cô thầm nghĩ, rồi lại tự trấn an mình - Không sao cả, cho dù thế nào đi chăng nữa, là lừa dối hay thật lòng, cô đã không còn muốn quan tâm tới nữa. Bởi vì cô chỉ biết, hiện tại thứ cô cần chính là trân trọng những điều ngay trước mắt mình. Còn tương lai của cô với anh ư? Cô biết, cô không nên hy vọng làm gì, bởi vì trong những dự tính tương lai của cô, vẫn là không có chỗ của anh ở bên.
Cô tự tạo cho mình một dự định tương lai vô cùng lý trí, có lẽ là vì cô không muốn mình lại rơi vào tổn thương thêm một lần nào nữa cả. Chỉ có lý trí và nghĩ cho bản thân mình mới khiến cô không nuối tiếc, không sợ hãi, một mình vững chắc, độc lập bước đi.
Khi trở về nhà sau một đêm ngủ lang bên ngoài, Ngọc Thuỷ có chút sợ hãi. Cô không biết mẹ mình sẽ xử lý mình thế nào.
Nhìn thấy con gái mình lại là cái bộ dáng thẫn thờ quen thuộc mỗi khi dính líu tới Cảnh Trung, mẹ Ngọc Thuỷ tức tối vô cùng. Tuy nhiên khi Ngọc Thuỷ đi ngang qua bà để trở về phòng riêng, bà lại không cằn nhằn cô một lời nào. Thấy mẹ mình như vậy, Ngọc Thuỷ hết sức ngạc nhiên.
Cô thầm cảm ơn trời đất đã giúp mẹ cô bỏ qua cho cô và không làm ầm lên mà không hề nghĩ tới người cô nên cảm ơn phải là cha của cô. Bời vì tối hôm qua khi mẹ cô chuẩn bị ra khỏi nhà để tiến đến hỏi tội Cảnh Trung, ông đã nhanh tay ngăn bà lại.
“Bà còn muốn gây thêm sóng gió gì nữa hả?”
“Ông đừng cản tôi, tôi phải ngăn con gái mình lại. Sao nó cứ thích giẫm lại vết xe đổ của chính mình vậy trời?” Bà tức tối.
“Bà đừng cản tụi nó nữa! Bà càng cản thì tụi nó càng đến với nhau nhanh hơn thôi!”
“Sao ông biết?”
“Mười năm trước còn không phải là như vậy sao!” Cha Ngọc Thuỷ nhìn vợ mình, rồi lại nhìn về phía Ngọc Thuỷ và Cảnh Trung đang đứng, lặng lẽ thở dài.
“Hãy để tụi nó đi con đường mà tụi nó muốn. Con gái mình đã lớn rồi. Nó đã có thể tự hiểu được nó muốn gì.”
“Nó muốn gì ư? Nó chỉ bị mấy thứ tình cảm vớ vẩn làm cho mù mắt mà thôi!” Mẹ Ngọc Thuỷ phản bác lại lời chồng.
“Bà thấy vớ vẩn sao? Vậy chuyện của bà hai mươi tám năm trước thì thế nào? Bà cho rằng chuyện tình cảm của bà hai mươi tám năm trước là vớ vẩn hay sao?”
Nghe chồng mình đột nhiên nhắc tới mình, mẹ Ngọc Thuỷ sững sờ.
“Ông...ông biết tất cả sao?” Bà sợ hãi.
“Bà tưởng rằng tôi không hề nhắc đến là tôi không biết hay sao?” Ông bỗng dưng kích động.
“Những lần bà thở dài nuối tiếc, những lần bà nhìn kỷ vật của ông ta mà ngồi thẩn thờ. Bà đừng nói với tôi rằng bà không tiếc nuối!”
Mẹ Ngọc Thuỷ kinh ngạc.
Một thoáng dừng lại, ông tiếp tục: “Bà đừng tự lừa mình dối người nữa.”
“Thà rằng cứ để bọn trẻ được làm những việc tụi nó muốn, còn hơn là cứ để tụi nó phải tiếc nuối, có khi là tiếc nuối cho đến hết quãng đời còn lại...” Ông nghèn nghẹn rồi thở dài.
“Tôi biết, nếu được làm lại, bà chắc chắn sẽ không chọn tôi.. Có phải vậy không?” Nói xong câu cuối, cha Ngọc Thuỷ cảm thấy bản thân mình bỗng trở nên nhẹ nhõm. Hoá ra tới tận bây giờ ông mới hiểu được, cảm giác đè nén trong lòng nhiều năm bỗng chốc được giải toả lại thoải mái thế này. Chỉ có điều, trong sự thoải mái còn lẫn lộn một chút xót xa.
Nhìn bà còn đang sững sờ nhìn mình, ông cười gượng, sau đó từ từ bước vào phòng riêng.
Vài ngày sau đó là chuỗi ngày không biết làm gì của Ngọc Thuỷ.
Nên gọi cho anh, không nên gọi. Nên nhắn tin cho anh, không nên nhắn tin. Còn nếu như gọi cho anh thì phải nói cái gì cho tốt?
Thế nên mỗi khi Cảnh Trung gọi điện cho cô, khi thì hỏi cô ăn cơm chưa, khi thì hỏi cô đang làm cái gì, cô cứ như con gà mắc thóc chẳng thể nói nên câu từ nào cho hoa mỹ.
Thấy bản thân kém giao tiếp như vậy, Ngọc Thuỷ chỉ biết tự chế giễu chính mình. Hoá ra tập làm quen lại với cảm giác yêu đương quả là khó khăn với một người đã từ bỏ tình yêu suốt mười năm giống như cô.
Từ sau lần nói chuyện với trưởng phòng Đình Bảo, cô và anh bỗng dưng trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Ngoài việc hỗ trợ nhau trong công việc một cách thường xuyên và tự nhiên hơn, cô và anh còn bông đùa nhau rất nhiều, những lúc ăn trưa bỗng trở nên rất vui vẻ.
Người ngoài nhìn vào lại bắt đầu trêu chọc và gán ghép cô và anh. Những lúc như vậy cô cũng thoải mái đùa giỡn với họ một chút.
“Anh Đình Bảo, không phải anh thích em rồi đó chứ?”
Đình Bảo cười tươi: “Thích chứ! Người xinh đẹp duyên dáng như em có ai mà không thích!” Nói xong lại nháy mắt với cô một cái, làm cả bọn con gái ế trong phòng nhìn thấy rồi kích động.
Nếu như không biết quá khứ của anh, có lẽ Ngọc Thuỷ còn có nửa phần tin tưởng câu đùa này là thật.
“Lãng mạn quá!” Jenny thốt lên.
“Ôi tôi chết mất!” Chị Trân Tiffany cũng phụ hoạ theo.
Chỉ có Ngọc Thuỷ là thầm mỉm cười trước phản ứng của hai người bọn họ.
Vì khá thân với Đình Bảo như vậy, nên mỗi khi ăn tối với đồng nghiệp xong, Đình Bảo lại hay đưa cô về nhà.
Không cách nào từ chối, Ngọc Thuỷ lại gặp phải cảnh chạm mặt Cảnh Trung khi Đình Bảo vừa lái xe rời đi.
Những lúc như thế, Ngọc Thuỷ cứ cảm thấy mình vừa làm gì đó sai sai, trong khi cô lại tự nhủ rằng mình chẳng làm gì sai trái cả.
“Sao anh cứ đứng đợi em như thế này mà không báo cho em biết trước?” Nhìn thấy Cảnh Trung như cười như không tiến về phía mình, Ngọc Thuỷ hơi hồi hộp.
“Anh thích đợi em mà.” Anh cười cười, tiến đến hôn nhẹ lên má cô.
“Về sau nếu em không có xe đưa về thì cứ gọi anh nha.” Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ lọn tóc bên vành tai cô.
Ngập ngừng một lát, anh tiếp tục: “Đừng đi xe của anh chàng đó nữa.”
Cô phì cười: “Anh ghen à? Anh ấy là trưởng phòng của em mà!”
“Trưởng phòng thì lại càng không được. Ai lại đi làm phiền trưởng phòng của mình như vậy.”
“Vả lại, anh cảm giác được anh ta thích em đó.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Cô cười xoà: “Vớ vẩn, anh ấy có người yêu rồi.”
Anh mím môi suy nghĩ: “À, vậy bạn gái anh ấy đâu?”
“Cô ấy...” Định trả lời Cảnh Trung, nhưng Ngọc Thuỷ chợt dừng lại.
Thấy cô như vậy, anh cười cười: “Làm gì có thằng con trai nào đã có người yêu lại quấn lấy một đứa con gái chưa chồng chứ?”
Cô đấm nhẹ tay anh: “Anh nghi ngờ em với anh ấy có gì đó phải không?”
“Không, anh không nghi ngờ em. Anh chỉ tin vào cảm giác của mình mà thôi.”
Nói xong anh nhìn cô cười dịu dàng, để lại cho cô gái thông minh và đầy lý trí của anh một ánh nhìn khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...