Về chuyến đi du lịch Đảo Quốc lần này…
Ngày hôm sau, vì lưng đau eo mỏi nên Thời Thần chẳng muốn đi đâu.
Đến cả lộ trình mỹ thực vốn đã được lập ra thời điểm hứng thú bừng bừng, lúc này cô cũng không còn hào hứng gì nữa.
…Cũng không thể xem là mất hứng, dù sao thì là do không động đậy được.
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác khi cơ thể bị một chiếc xe tải chèn qua từng bộ phận một rồi được lắp lại với nhau, rõ ràng nhất là phần eo.
Mà nói kiểu gì đây, trước đây, bất cứ khi nào cô bị đau lưng mỏi eo, ấy đều thanh thản thưởng thức thủ pháp đấm bóp có thể sánh được với nhân viên chuyện nghiệp của Từ Lâm Thanh.
Nhưng kể từ đêm đó, Thời Thần thấy hình như mình đã không còn phúc hưởng thụ mát-xa chuyên nghiệp của Từ Lâm Thanh nữa rồi.
Đặc biệt là trong trường hợp đau này, ban đầu Từ Lâm Thanh quả thực đã giúp cô ấn eo rất nghiêm túc.
…Sau đó ấn rồi lại bóp, mùi vị dường như dần dần thay đổi.
…..
Rồi sau nữa, trở thành loại một lời khó nói hết, không thể miêu tả được.
Thời Thần hơi buồn bực: “Mấy chuyện thế này con trai các anh toàn tự học hết à?”
“Không phải,” Từ Lâm Thanh hôn lên khóe môi cô, “Sau khi gặp em mới thành tự học.”
Thời Thần không khỏi vừa cười vừa nghĩ thầm, sao trước đây lại cho rằng người như Từ Lâm Thanh là một đóa hoa trên núi cao nhỉ?
Rõ ràng là nhìn như bây giờ chứ, còn ngoài lạnh trong nóng nữa
“Anh học mấy lời này từ ai đấy?” Thời Thần ngồi phịch xuống sô pha, hơi nhích người đã không nhịn được nhíu mày kêu khẽ.
Móa, đau vái.
Từ Lâm Thanh đau lòng một hồi, lót cho cô một cái gối dựa: “Không cần học, chân tâm thật ý.”
Thời Thần vừa mím miệng, vừa vui sướng trong lòng.
Haiz, con gái dễ dỗ quá đi mất.
Mới đang nghĩ, Thời Thần đã nhận được cuộc gọi từ Tạ Vân Trì.
“Alo, anh ạ?”
Tạ Vân Trì đáp lại, thản nhiên hỏi: “Hôm nay đi đâu chơi?”
Bạn học Thời Thần thành thật nói: “Hôm nay em không ra ngoài, lưng đau eo mỏi.”
…Tất nhiên còn lý do thì tốt hơn là không nên nói.
Chẳng qua là Tạ Vân Trì hiểu rất rõ về em gái mình đã nhạy cảm phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Anh dừng lại: “Lưng đau eo mỏi?”
“Vâng.”
“Em đụng phải cái gì à?”
Trong lòng Thời Thần rơi lộp bộp: “…Không, không có, là, là em bị nhiễm lạnh lúc ngủ thôi.”
Bên kia điện thoại yên tĩnh hồi lâu.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Tạ Vân Trì mới truyền qua điện thoại, nghe có vẻ không khác gì vừa rồi, nhưng không biết tại sao Thời Thần nghe thế nào cũng cảm thấy lòng mình không ngừng sợ hãi: “Để Từ Lâm Thanh tiếp điện thoại đi.”
Cô em gái ngốc này của anh, cái tật hơi nói dối một cái đã lắp bắp sợ là chẳng bao giờ thay đổi được mất.
Vẻ mặt Thời Thần phiền muộn đưa điện thoại cho Từ Lâm Thanh, ủ rủ cúi đầu: “Anh em bảo anh nghe điện thoại.”
Từ Lâm Thanh không quá ngạc nhiên ——
Thật ra phản ứng vừa nãy của Thời Thần thực sự đã quá rõ ràng.
Người nào hơi hiểu cô một chút thôi đều có thể đoán được cô đang nói dối thông qua phản ứng vừa rồi, càng không cần nói đến Tạ Vân Trì.
Anh cầm điện thoại qua, cười nhẹ vài tiếng, lặp lại câu nói của Thời Thần: “Anh em?”
Thời Thần gật đầu.
Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại rất bình thường, nhưng khi ánh mắt của Thời Thần chiếu đến nụ cười trên khuôn mặt của Từ Lâm Thanh, thế nào cũng thấy có gì đó bất thường.
…Không hiểu sao nhưng luôn có cảm giác nụ cười đó lẳng lơ vô cùng = =
Đầu óc chuyển dời, Thời Thần nghĩ đến cách cô gọi Từ Lâm Thanh tối hôm qua.
“Anh trai”.
Phần còn lại của thông tin đi kèm theo tràn vào trong đầu Thời Thần, khiến cô tức khắc đỏ mặt.
Ném cho Từ Lâm Thanh một ánh mắt tức giận xong đã thấy anh bình tĩnh đối mặt với chiếc điện thoại: “Alo, anh Vân Trì ạ?”
Cả hai người họ đều là những người thông minh, và không quá lười biếng để bao biện cho nhau.
Tạ Vân Trì nói thẳng: “Có áp dụng biện pháp an toàn không?”
“Dạ, có làm, không phải lo ạ.” Từ Lâm Thanh trả lời, “Với cả Thần Thần đang trong kỳ an toàn.”
Thời Thần bên cạnh như ngồi trên bàn chông: “…..”
Vcc.
Vậy vừa nãy cô cố hết sức nghĩ cách lừa gạt Tạ Vân Trì để làm gì chứ, để làm gì hả?
Từ Lâm Thanh thừa nhận không do dự tí nào kìa?
Cả Tạ Vân Trì và Từ Lâm Thanh đều không để ý đến Thời Thần đang suy sụp, tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.
“Thần Thần vẫn đang đi học, nếu thời điểm này có thai sẽ rất phiền phức, cho nên tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc em ấy nhiều hơn.”
Từ Lâm Thanh mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, em cũng rất quan tâm đến thân thể Thần Thần.
Khi Thần Thần chưa sẵn sàng, em sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt cô gái vẫn còn đang khiếp sợ, Từ Lâm Thanh buồn cười: “Biểu cảm này của em là sao đây?”
“…..”
Thời Thần chẳng nói được lời nào.
Dù sao thì cô cũng là người có địa vị thấp nhất thôi
Thảm quá mà.
*****
Sau khi trở về từ Đảo Quốc, Thời Thần lại bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh trực tiếp Tiến sĩ của mình.
Mà còn không ngừng nhắc nhở bản thân ——
Nhất định chắc chắn là đừng nên đi du lịch với Từ Lâm Thanh nữa!
Quá, quá là đau thắt lưng rồi huhuhu.
Thời kì ngày ngày học trực tiếp Tiến sĩ dường như đều rất dài —— luận văn đọc rồi lại viết mãi chẳng hết, các đoạn mã mãi không thể gõ xong, những bug không sửa được…
Nhưng những ngày học trực tiếp Tiến sĩ có vẻ như lại vô cùng ngắn ngủi —— mỗi sáng vội vã từ kí túc xá đến phòng thí nghiệm, rồi ngồi trước máy tính một cái là mất luôn cả ngày, đến khi tỉnh lại thì đã hơn mười giờ tối.
Ngày qua ngày.
Thời Thần thường tưởng tượng tương lai của mình sẽ như thế nào, nhưng khi thực sự trải qua những ngày tháng như thế này, cô phát hiện ra rất nhiều thứ thật ra không cần phải nghĩ làm gì.
Nó chỉ nằm trong tầm tay mà thôi.
Sau đó nhìn thấy các đàn anh đàn chị của mình lần lượt tốt nghiệp, đi làm hoặc học Tiến sĩ, dường như chỉ trong nháy mắt, cô đã từ năm nhất sang năm ba trực tiếp Tiến sĩ.
Diêu Tử Ninh đã tốt nghiệp, gia nhập một công ty Internet lớn ở B thành với tư cách là một lập trình viên, ngày nào cũng vô cùng bận rộn.
Chế độ làm việc 996* đôi khi khiến Thời Thần thở không thông, nhưng bản thân Diêu Tử Ninh lại khá hài lòng.
* Hay còn gọi là “Văn hóa làm việc 996”, nghĩa là làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.
“Kiếm được nhiều mà.” Diêu Tử Ninh xua tay bất cần, “Đầu năm nay ngoài IT và tài chính ra, còn ngành nào có thể trả lương cho sinh viên mới tốt nghiệp được nhiều như vậy? Nếu chị không làm công việc cực khổ thế này thì chị đã không nán lại được cái nơi tấc đất tấc vàng như B Thành này rồi, có khi lúc này đã về quê rồi ấy chứ.”
Đây cũng là sự thật.
Diêu Tử Ninh thở dài: “Bé đàn em, nói thật, nếu chị có gia cảnh như em, chắc chắn chị sẽ không học hành làm việc chăm chỉ đâu, mỗi ngày sẽ trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, không vui sao được.”
Thời Thần gật đầu: “Chị nói đúng, em của trước đây chính xác là đã từng như vậy đấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì…” Thời Thần dùng đũa chọc vào cơm trong bát, “Có hơi nhàm chán.
Bây giờ em phát hiện ra, nghiên cứu khoa học thực sự rất thú vị.”
“…..”
Lắng nghe cảnh giới cao quý này chút đi.
Diêu Tử Ninh cảm thấy nếu cô còn tiếp tục nói thêm thì sẽ phải ăn chanh của đứa đàn em phú bà mất.
Bắt đầu chuyển đề tài: “À đúng rồi, hậu bối Lâm Thanh cũng sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi nhỉ?”
“Vâng.”
Thời Thần trả lời, “Anh ấy hoàn thành câu hỏi cả biện luận rồi, thời gian này ngày nào cũng bận rộn với luận văn tốt nghiệp, còn phải giúp tổ bọn họ làm hạng mục nữa.”
Diêu Tử Ninh cảm khái: “Cái câu người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm đúng là một chân lý không thể phá vỡ.
Vậy công việc của cậu ấy thì sao? Không phải em còn học tận hai năm Tiến sĩ nữa sao?”
“Vâng.”
Thời Thần đáp lại một tiếng, sau đó trầm mặc.
Diêu Tử Ninh nhận ra cảm xúc của Thời Thần không đúng lắm, không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Hai năm tới cậu ấy không định làm việc ở B Thành à?”
Thời Thần lắc đầu: “Không phải ạ.”
Chỉ với lý lịch của Từ Lâm Thanh, đã sớm có công ty lớn nhìn trúng anh, đề ra mức lương và đãi ngộ vô cùng khả quan.
Chỉ là…
Thời Thần càng lộ ra vẻ do dự.
“Đàn chị, chị biết chương trình có thể đi trao đổi với Đại học M không?”
Diêu Tử Ninh gật đầu: “Biết chứ, hình như là đi hai năm, nhưng xin cái đấy khó lắm luôn, dù sao cũng là hàng top thế giới mà.
Máy tính Đại học M không phải là bậc nhất thế giới đấy sao?”
Cô nhìn biểu cảm của Thời Thần, dò hỏi, “Em đây là… động lòng rồi à? Nhưng đã qua thời gian nộp đơn rồi mà?”
“Vâng, em đã xin rồi.” Thời Thần thở dài, “Mới hôm qua vừa nhận được offer thông qua.
Nếu em đi, điều đó có nghĩa là trong hai năm cuối Tiến sĩ có thể em sẽ học ở bên kia, nhận hai phần chứng chỉ học vị.”
Diêu Tử Ninh giật mình, giây kế tiếp nhanh chóng vỗ tay: “Thật à? Quá tuyệt vời! Cũng đã trúng tuyển rồi thì em còn chần chừ làm gì, hơn nữa không phải em định làm giảng viên đại học à, sau khi trở về rồi, các trường đại học trong nước không phải tùy em lựa chọn sao?”
—— Những việc này Thời Thần đều biết.
Nhưng, “Tận hai năm đấy.”
Thời Thần lại thở dài.
Diêu Tử Ninh hiểu ra: “Vậy em đã hỏi qua ý kiến của Từ Lâm Thanh chưa?”
“Đã hỏi rồi, anh ấy bảo anh ấy ủng hộ mọi quyết định của em.”
Thật ra thì nguyên văn câu nói của Từ Lâm Thanh là: “Thế nào thì cũng chỉ chờ em thêm hai năm thôi mà, trước kia anh còn từng đợi em trong vô vọng tận sáu năm, hai năm thì có là gì?”
Với cả cô cũng biết trong vòng hai năm đó, Từ Lâm Thanh có thể đến thăm cô, còn cô cũng có thể trở về nước, sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhưng cái chính là cô…
Không nỡ.
Vì vậy đến tận buổi tối khi ra ngoài xem phim với Từ Lâm Thanh, Thời Thần vẫn đang ưu tư.
“Sao vậy?” Từ Lâm Thanh đưa bỏng ngô cho Thời Thần, Thời Thần xua tay không muốn ăn lắm.
Thời Thần mím môi không nói gì.
“Không vui à?” Từ Lâm Thanh đưa vé xem phim cho nhân viên soát vé, nhân viên soát vé xé tấm vé phụ, Từ Lâm Thanh lễ phép cúi đầu về phía nhân viên soát vé rồi kéo cô gái vào trong.
Thấy Thời Thần vẫn cúi đầu không nói chuyện, Từ Lâm Thanh suy nghĩ một chút: “Là vì chuyện offer à?”
“…..” Cô đúng là bị Từ Lâm Thanh nhìn thấu rồi.
Từ Lâm Thanh gật đầu: “Sở dĩ bây giờ em không vui bởi vì trong lòng em đã nói rõ em nên làm thế nào rồi, nhưng chính em không muốn trực tiếp đối mặt, đúng không?”
“…..”
Cô còn có thể nói gì nữa đây, Từ Lâm Thanh thực sự đã nói hết mọi thứ thay cô rồi
Từ Lâm Thanh kéo cô, không đi tiếp nữa mà đứng ở một bên hành lang, kiên nhẫn cúi đầu nhìn cô gái của mình.
“Thần Thần.”
Thời Thần không thể tránh né, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.
“Thời Thần mà anh thích vẫn luôn là Thời Thần dám đối mặt với suy nghĩ bên trong của mình, cô ấy vô cùng dũng cảm đáng ngưỡng mộ.” Từ Lâm Thanh cười khẽ, “Nói anh nghe, em đang sợ cái gì?”
“Sợ mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc vì hai năm này, hay không tin tưởng anh, nghĩ qua hai năm là anh không chờ được nữa? Hoặc có lẽ không hiểu em, hỏi em tại sao lại chọn ra nước ngoài trao đổi?”
Thời Thần há miệng thở dốc.
Cô không nói được lời nào, chỉ nhào vào vòng tay của Từ Lâm Thanh, suýt nữa làm đổ bỏng ngô Từ Lâm Thanh đang cầm.
Trên hành lang người qua người lại, ai cũng đều tò mò nhìn cặp đôi xuất sắc đang ôm nhau, mà Từ Lâm Thanh làm như hoàn toàn không nhìn thấy, hơi quay người sang hướng khác, giúp cô gái trong ngực mình chặn mọi ánh mắt.
Sau đó nghe thấy giọng nói hạ thấp của cô gái, mang theo chút buồn bã: “Cũng không phải.”
“Từ Lâm Thanh, em không sợ gì cả.”
“Chỉ là em không muốn cách xa anh, em không nỡ bỏ anh, em…”
Thời Thần dụi đầu vào ngực anh: “Em muốn mỗi ngày, hàng ngày đều được nhìn thấy anh.”
Từ Lâm Thanh sửng sốt, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.
Anh phát hiện ra, mình thực sự đã bị Thời Thần ăn không còn miếng nào.
Anh chạm vào mái tóc của Thời Thần, cảm nhận được tất cả sự ấm áp.
Thời Thần nhắm mắt lại, dựa vào hơi thở bạc hà mát lạnh quen thuộc trên người Từ Lâm Thanh để an ủi.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc dễ chịu đó vang lên bên tai, với sự dịu dàng lưu luyến vô tận ——
“Thần Thần, em đi đi, anh sẽ đợi em.
Chờ em trở về…”
“Chúng ta sẽ kết hôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...