Nam sinh đó cũng ở Đại học B à?
Thời Thần nghiêng đầu thở dài.
Từ trước đến nay cô không phải là một người nhiều chuyện, vừa rồi cô chỉ ngạc nhiên trước giọng nói mới quay đầu lại nhìn mà thôi, nghe lén người khác tỏ tình cũng xem như là việc làm vô đạo đức rồi.
Hơn nữa nãy cô nhìn chàng trai kia một lúc mà người ta cũng ngẩng đầu liếc về phía cô.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cô chăng?
Thời Thần không nghĩa miên man nữa.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn về khách sạn thật nhanh, thay một bộ quần áo, sau đó tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ.
Vừa rồi cô đã khóc rất nhiều, giờ có thể cảm giác những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt...
Sau đó, Thời Thần bị dọa bởi giọng nói đột ngột lớn hơn của cô gái.
Cô ấy có vẻ rất kích động: "Em không tin! Đàn anh Từ Lâm Thanh, mấy năm qua anh đều nói với người khác rằng anh có người mình thích, nhưng anh chưa bao giờ yêu ai, anh chỉ nói qua loa lấy lệ mà thôi.
Đàn anh à, nếu anh không có người mình thích vì sao không thử suy xét đến em chứ?!"
Âm thanh chàng trai vẫn trong trẻo sâu lắng, nhưng giọng điệu đã xa cách hơn: "Tôi thực sự có người mình thích, rất xin lỗi."
Sau đó, anh gật đầu với cô gái, đi vòng qua rồi bước thẳng về phía trước, khi đi ngang qua Thời Thần, chàng trai không nói gì khẽ liếc nhìn cô.
Thời Thần cắn rứt lương tâm.
Thôi rồi, xem ra hành vi nghe người ta tỏ tình bị người trong cuộc bắt được, hơn nữa người ta còn rất không vui nữa.
...!Số cô năm nay đen quá thể.
Thời Thần cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đầu óc nóng lên, gọi chàng trai đã đi trước hai bước: "Cậu ơi!"
Chàng trai ngừng bước, quay lại.
Thời Thần nghiến răng, sợ mình bị hiểu lầm định tỏ tình, vội vàng khập khiễng đi lên phía trước hai bước, đờ đẫn nói: "Cái kia, Bạn Từ...?"
Đến gần hơn, Thời Thần có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của chàng trai.
Thực sự rất nổi bật, đặc biệt là khi đôi mắt đen tuyền đó đang nhìn chằm chằm vào bạn, như thể chúng có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Chàng trai gật đầu từ tốn nói: "Gọi tôi có chuyện gì vậy?"
"Xin lỗi vì đã làm phiền, điện thoại di động và ví của tôi để ở chỗ khác, hiện tại tôi không thể về khách sạn được...!nếu cậu có tiền mặt, có thể cho tôi mượn một chút tiền đi tàu điện ngầm được không? Năm đồng là được."
Đang nói, Thời Thần bỗng thấy có chỗ không đúng.
Mặc dù đã bác bỏ nghi ngờ là lời tỏ tình, nhưng lời cô nói lại giống mấy tên lừa đảo ở tàu điện ngầm...!Thời Thần nhanh chóng nói thêm: "Tôi không phải lừa đảo đâu, thật đấy.
Cậu có thể viết cho tôi tài khoản WeChat hoặc Alipay, khi nhận được điện thoại tôi sẽ chuyển tiền lại."
...Càng nghe càng giống trò lừa đảo.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Thời Thần, chàng trai đẹp trai đối diện khẽ nhếch môi, bật ra một từ: "WeChat?"
Thời Thần sững sờ.
...Tốt rồi, bây giờ có khả năng bị người khác hiểu lầm là thấy sắc nổi lòng tham, lấy lòng rồi hỏi thông tin liên lạc với danh nghĩa đi vay tiền.
Đôi mắt ưa nhìn của chàng trai thoáng có ý cười rồi biến mất trong giây lát.
Anh nhấc ví từ trong cặp, lấy ra một tờ giấy và một cây bút, nhanh chóng viết gì đó lên giấy, sau đó lấy thêm một tờ tiền trong ví đưa cho Thời Thần.
Là một tờ tiền màu hồng mệnh giá một trăm tệ.
Thời Thần vò đầu bứt tóc xấu hổ: "Ấy, tôi không cần tiền mệnh giá lớn như vậy đâu."
Chàng trai khẽ gật đầu, chậm rãi nói: "Trong ví tôi chỉ có một trăm thôi, cậu có muốn không?"
Cô biết rõ việc vay tiền mặt hiện nay khó như thế nào.
Nghe vậy, Thời Thần đành không quan tâm đến mệnh giá nữa, nhanh chóng nhận lấy giấy với tiền từ tay anh, ngượng ngùng gật đầu.
"Không cần cảm ơn." Trong ngày hè nóng nực này, giọng nói lạnh lùng khiến người ta bình tĩnh không thể giải thích được.
Anh lại nhìn Thời Thần, khi cất ví vào cặp, anh suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một gói khăn ướt và một chai nước khoáng chưa mở.
Thời Thần nhận lấy, càng thêm ngại: "Cảm ơn cậu rất nhiều.
Nếu hôm nay không có cậu, tôi không biết phải quay về như thế nào nữa."
Gặp được người tốt bụng như vậy là niềm an ủi duy nhất trong một ngày về nhà xui xẻo.
Anh kéo khóa cặp sách: "Không cần cảm ơn, nhớ trả lại tiền."
Nói xong, anh quay người bước về phía trước.
Khi mở nắp uống hơn nửa chai nước khoáng, cô mới cảm nhận được mình như sống lại.
Vừa rồi cô thực sự cảm thấy cơ thể mình sắp chết vì thiếu nước...
Đầu óc cô chuyển động, nhanh chóng lật mở tờ giấy.
Trên tờ giấy là nét chữ khỏe khoắn, mạnh mẽ và lịch lãm của đàn ông, kèm theo dãy số hình như là tài khoản WeChat, góc dưới bên phải còn có chữ ký.
Cuối cùng thì Thời Thần cũng biết tên của vị cứu tinh của mình...
Từ Lâm Thanh.
*****
"Hey? Thời Thần! Thời Thần!"
Vào kỳ nghỉ hè tuyệt vời, Thời Thần đang nằm trên giường nhàn nhã lật xem truyện tranh, thì điện thoại bên cạnh vang lên.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện là Hứa Vy gọi, không để ý nhiều liền nghe điện thoại.
...Kết quả là cô giật mình vì Hứa Vy hô to gọi nhỏ.
Thời Thần an ủi trái tim nhỏ bé của mình, gấp tập truyện tranh lại, ngồi dậy dựa vào gối trên giường.
Không chờ Thời Thần lên tiếng, giọng nói của Hứa Vy trong điện thoại lại truyền đến một cách bất ngờ.
"Cậu có ở đấy không Thời Thần?"
Thời Thần có chút bất lực: "Có, chuyện gì đấy?"
Nghe giọng điệu của Hứa Vy, những người không biết còn nghĩ rằng trái đất sắp sụp đổ mất.
"Thời Thần, để tớ nói cho cậu biết! Kết quả trại hè của Quang Hoa có rồi!!!"
Hai chữ "có rồi" cuối cùng này bị Hứa Vy nói ra với hiệu ứng tiếng cá heo, đủ để thấy cô ấy thích thú đến nhường nào.
Giờ đã sửng sốt.
Trại hè của Quang Hoa...
Có thể là do trại hè hôm đó quá xấu hổ nên Thời Thần gần như cố tình quên mất, đương nhiên cô chẳng còn quan tâm đến cái gọi là "kết quả trại hè" một chút nào.
Lúc này Hứa Vy đột nhiên nhắc đến, hai chữ "Trình Sơ" lại nảy lên trong tâm trí Thời Thần, khiến cô thấy hơi đau não.
Một tay cô đưa lên xoa xoa thái dương, nghe Hứa Vy nói với vẻ phấn khích: "Tớ được đánh giá là trại viên xuất sắc đấy! Với cả cậu biết gì không, tuy xếp hạng của cậu không được cao nhưng mà cũng được chọn là trại viên xuất sắc!"
Thời Thần ngẩn cả người.
Thành thật mà nói, khi đến trại hè của Quang Hoa cô không ôm hy vọng gì, chẳng qua cô muốn tìm một lý do để gặp người đó thôi, cho nên ý thức tự giác chuẩn bị cũng chỉ qua loa cho có.
Thế mà cô vẫn được chọn thành trại viên xuất sắc, tuy chỉ đội sổ nhưng đúng là ở một số nơi vận khí của cô luôn rất tốt.
"Chúc mừng cậu nhé Vy Vy."
Hứa Vy vui đến mức muốn bay lên trời.
Nhận được hạn ngạch cho học bổng nghiên cứu, sau đó nhận được cả trại viên trại hè xuất sắc nữa, có thể nói vấn đề về học bổng nghiên cứu đã khá ổn thỏa.
Hứa Vy cười "hehehe" vài cái, trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Mà này, trước đây tớ không dám hỏi cậu một việc.
Thời Thần cậu ấy, lúc mà cậu về khách sạn ngày phỏng vấn cuối cùng ý, mắt cậu khóc thế nào mà sưng vù lên, trang điểm cũng nhem nhuốc cả ra, tớ còn tưởng cậu khóc như vậy vì không thể hiện tốt trong buổi phỏng vấn.
Bây giờ cậu được trại viên xuất sắc rồi, chắc hôm đấy phỏng vấn xong cũng không làm cậu khóc đến mức đấy chứ?"
Hứa Vy nghe được tiếng cười của Thời Thần: "Cho dù biểu hiện không tốt thì tớ cũng không đến mức khóc vậy đâu chứ?"
"Đúng á, tớ cũng nghĩ thế, hôm đó cậu xảy ra chuyện gì sao...?"
Thời Thần cố tình thở dài, "Cậu quên rồi à? Mắt cá chân tớ bị trật nên mới khóc vì đau đấy."
Hứa Vy bật cười vài tiếng: "Ok ok, khi nào quay về nếu tớ nhìn thấy ai đó trong hội sinh viên của cậu, tớ sẽ kể chị gái Thời Thần mà họ vô cùng ngưỡng mộ đã khóc nước mắt nước mũi tèm lem chỉ vì trượt cầu thang trẹo chân đấy."
Thời Thần: "....."
"Ơ mà này, bây giờ tính cả trại hè của Quang Hoa thì trên tay cậu đã mấy offer rồi nhỉ? Cậu định chọn cái nào?"
"Viện Địa Không Đại học B," Lần này Thời Thần không chút do dự, "Mấy ngày nay tớ đã liên hệ với giáo viên hướng dẫn rồi.
Nếu không có việc gì thì tháng chín tớ sẽ đến Đế đô giúp giáo viên."
"Ấy?! Hiện tại đã có offer của Quang Hoa rồi mà cậu còn muốn học ở Diêu Hám cũ kĩ kia à? Thời Thầu cậu đừng có nói với tớ cậu thật sự thích Diêu Hám đấy nhé?"
Thời Thần bật cười: "Sao cậu có vẻ sốc thế."
Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra, cô thích hay không cũng chẳng quan trọng, cô chưa bao giờ là một người có tình cảm mãnh liệt, rất nhiều chuyện với cô cũng chỉ là lướt qua mà thôi.
Đối với cô, việc tiếp tục học ở Diêu Hám hay học kế toán cũng không có gì khác biệt cho lắm.
Cho dù nếu Trình Sơ không ở Quang Hoa, cô có thể sẽ cân nhắc đến việc học cao học ở Quang Hoa.
...Học Đại học B vì tôi muốn gần cậu ấy hơn, nhưng không muốn đến Quang Hoa vì sợ rằng mình sẽ quá thân thiết với cậu ấy.
Thời Thần lắc đầu chuyển chủ đề: "Không biết tháng 9 này đến Đế đô tớ có gặp lại Từ Lâm Thanh không nữa.
Tớ vẫn còn nợ người ta 100 tệ chưa trả lại đâu.
Bây giờ thì vui rồi, khẳng định chắc chắn người ta sẽ nghĩ tớ là kẻ lừa đảo mất thôi."
Hứa Vy nhếch mép cười: "Hôm đó thật sự tớ không biết mà.
Do cậu ném quần áo lên giường nên tớ mới tiện tay ném vào máy giặt thôi.
Ai biết trong quần áo của cậu còn có thông tin liên lạc của trai đẹp chứ."
Trước khi Thời Thần kịp lên tiếng, Hứa Vy không thể không biện minh, mạnh miệng nói: "Hơn nữa, tớ cũng không trách mấy mảnh giấy vụn của cậu làm bẩn hết quần của tớ đấy, làm tớ không mặc nó được nữa rồi, chỉ có thể vứt đi thôi, mà tớ còn chẳng đòi cậu đền cái gì."
Thời Thần suýt chút nữa đã bị Hứa Vy chọn cho cười ra tiếng.
"Thôi được rồi, là tớ sai! Hay tớ nhờ bạn tớ ở Đại học B hỏi thăm giúp cậu được không? Theo mô tả của cậu chắc anh trai này cũng khá nhiều người biết đến nhỉ?"
Thời Thần nghĩ ngợi: "Thôi bỏ đi, chờ tớ đến đó rồi tính.
Dù sao thì cũng bị người ta hiểu lầm là kẻ lừa đảo rồi, kém một hai ngày cũng không sao.
Nếu tìm được thông tin liên hệ thì bồi thường gấp đôi là được."
Sau khi cúp điện thoại của Hứa Vy, Thời Thần nghe thấy tiếng gõ cửa phòng cô.
Một giọng nam nhẹ nhàng và dễ chịu vang lên: "Thần Thần, chú nói em đi siêu thị mua đồ với anh, bảo là trưa nay ăn lẩu."
Thời Thần cau mày, kéo dép lê, lắc lư tiến lên mở phòng, dựa vào khung cửa: "Tự anh đi mua là được rồi mà? Còn phải kéo thêm em đi làm gì?!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...