Khi Em Mỉm Cười

Edit: Tiểu Vũ

Lúc Đồng Dao xuống lầu thì nghe thấy Tiểu Bàn đang kêu gào than đói, còn nói mấy lời điên khùng rằng bản thân cậu ta bị đói đến mức gầy sọp người đi rồi… Đồng Dao đi đến trước tủ giày, ngồi xuống tìm giày, không ngẩng đầu, hỏi: “Tiểu Bàn, tối qua Thành ca kéo anh về lại Cao Thủ chưa?”

Đáp lại cô là một bầu không khí yên tĩnh như tờ ở đằng sau.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bàn chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt mình: “Cô nghĩ Cao Thủ sẽ có quầng thâm u buồn như này à?”

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao quay đầu nhìn Lục Tư Thành đang đứng rót cafe ở phòng bếp, thuận miệng hỏi một câu “Thành ca, sao anh lại bắt nạt Tiểu Bàn của chúng ta thế”, Lục Tư Thành cũng thuận miệng đáp lại một câu “Anh chả làm gì cả”, sau đó đi đến gần cửa, nhét một hộp mì ăn liền vào trong lòng Tiểu Bàn: “Đến sân bay xin ít nước nóng pha mì mà ăn, đừng có làm ồn nữa.”

Tiểu Bàn ôm chặt hộp mì, cùng lúc đó, Tiểu Thụy đứng ở ngoài cửa đang gào lên nói xe đến rồi, bảo bọn họ nhanh chóng lăn lên xe, đừng lề mề, Đồng Dao đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi giày, lúc đưa tay muốn kéo valy thì Lục Tư Thành đã tiện tay xách lên rồi.

“Em có thể tự…”

“Em lo đi đi.” Lục Tư Thành hất hất cằm.

Đồng Dao đành phải hai tay trống không đi ra ngoài, lại bị Lục Tư Thành kéo lại: “Chậm thôi, lên sau cùng.”

Đồng Dao khó hiểu quay lại nhìn anh, đến khi hai người họ lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi trụ sở, thì mấy đứa nhóc đội hai đã lục tục leo lên xe rồi, người của đội một cũng theo sau mông bọn nó, sau đó là Tiểu Thụy, Minh Thần và dàn staff, Đồng Dao và Lục Tư Thành là hai người cuối cùng——

Vì có cả người của đội 1 và đội 2 thế nên chiếc xe này lần đầu tiên được chở đủ người, lúc Đồng Dao lên xe thì các hàng ghế trước đều được ngồi cả rồi, chỉ có hàng ghế chuyên dụng của Lục Tư Thành ở phía sau cùng là trống không… Tiểu Bàn và Lục Nhạc ngồi ở hàng đầu tiên, thấy cô lên Tiểu Bàn cười hì hì nói: “Để em tủi thân rồi, phải chen chen chúc chúc với đội trưởng của chúng ta.”

Đồng Dao há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị người phía sau dùng ngón tay chọc chọc, cô im lặng, ném cho Tiểu Bàn một ánh mắt “Đội trưởng của anh có thể ăn thịt người đấy” rồi đi về phía sau cùng, đặt mông ngồi xuống, Lục Tư Thành cũng theo đó ngồi xuống cạnh cô, Đồng Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Sau đó anh thấy Đồng Dao lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.

Chốc lát sau, anh cảm thấy điện thoại trong túi của mình rung lên—–

[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Anh ngồi xích ra chút đi, ngồi gần em thế để làm gì?]

[fhdjwhdb2333: Điều hòa lạnh.]


[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Tắt điều hòa đi.]

[fhdjwhdb2333: Không thích.]

[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Không cái gì mà không, cả một hàng ghế dài như thế không ngồi cứ thích dán tới chỗ em là sao?]

[fhdjwhdb2333: Cũng chẳng có ai nhìn chúng ta cả, ngẩng đầu xem.]

Đồng Dao ngẩng đầu lên nhìn, đúng là không ai để ý tới bọn họ cả, người thì chơi game, người thì nghe nhạc, người thì ngủ, những người còn lại thì đang cúi đầu nghiên cứu các tài liệu về trận đấu—– Mỗi người đều đang bận làm chuyện của mình, chẳng ai chú ý tới bọn họ hết.

Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt sang nhìn người bên cạnh thì thấy anh hơi trượt người xuống, bắt chéo chân, kéo mũ áo trùm lên mặt, là dáng vẻ thường thấy của đội trưởng ZGDX—–

Chỉ là lúc này, một cánh tay của anh luồn ra sau lưng Đồng Dao, lặng lẽ ôm lấy eo cô.

Đồng Dao vừa thở phào nhẹ nhõm lại bắt đầu căng thẳng, lưng cô đờ, lúc này lại cảm giác được ngón tay của người đàn ông véo nhẹ eo cô một cái, thời giọng nói trầm thấp lười biếng đầy vô trách nhiệm vang lên: “Thả lỏng nào.”

… Thả cái rắm ấy.

Đồng Dao kéo tay Lục Tư Thành ra, thế nhưng dù cô làm cách nào đi nữa thì mấy ngón tay tay lạnh lẽo của anh vẫn khăng khăng bám chặt lên eo cô—— Mãi đến khi cô dùng ngón trỏ cậy các ngón tay của anh ra thì người nào đó cuối cùng cũng buông eo cô, thế nhưng lại lặng lẽ nắm chắt ngón trỏ của cô.

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành kéo ngón trỏ của cô, nghịch nghịch, lời ít ý nhiều đánh giá “mềm”, sau đó giữ nguyên tư thế nửa dựa vào cô, hài lòng tiến vào giấc ngủ.

Để lại một mình Đồng Dao lẻ loi đối mặt với sự khủng hoảng, sợ Tham Lang hoặc Phá Quân đang ngồi trước mặt đột nhiên quay đầu lại—— Cứ tự mình dọa mình như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi tới sân bay, khi Lục Tư Thành mơ mơ màng màng nhấc đầu ra khỏi người cô thì cô cũng sắp mềm nhũn hết cả người rồi. Bị anh vừa dựa vừa dồn vào trong góc, chỉ biết co người lại thành một đoàn, trông tủi thân vô cùng.

Lục Tư Thành ngồi thẳng dậy, bỏ mũ áo khoác ra, cúi người nấp sau lưng ghế trước mặt cầm tay cô hôn một cái, tinh thần sảng khoái tỉnh táo, nói: “Vất vả rồi.”

Đồng Dao với cái eo sắp gãy khó chịu rút tay về, không chút cảm động nào sau hành động và lời nói vừa rồi của anh: “Câm miệng, anh im miệng đi, không bao giờ… em sẽ không bao giờ ngồi cùng với anh nữa, lần sau em sẽ tình nguyện ngồi ghế trên.”

Lục Tư Thành: “Ơ.”

Đồng Dao: “Ơ cái gì mà ơ.”


Lục Tư Thành: “Biểu đạt sự thất vọng, vì anh rất muốn được ngồi cạnh em.”

Đối mắt với 2 tên nhóc đang quay đầu xuống và tỏ ra cực kỳ khiếp sợ của đội 2, cuối cùng Đồng Dao lựa chọn dùng sự im lặng để đối mặt với thế giới hỗn loạn này.



Trước đó, ZGDX đã họp bàn và quyết định sẽ đến Hạ Môn trước ngày thi đấu 2 ngày, hiện tại không thể không nói quyết định này thực sự là rất sáng suốt, bởi vì sau khi nhận vé máy bay xong, bọn họ mới biết máy bay đang có trục trặc, hơn nữa không biết bao giờ mới có thể bay—–

Mới đầu còn có mấy người vây quanh nhân viên sân bay ồn ào chất vấn.

Sau đó nhân viên ở sân bay không nhịn được trực tiếp trả lời: “Máy bay gặp sự cố, hiện tại vẫn đang được sửa chữa, các vị có muốn ngồi máy bay hỏng không?”

Một đám người yên tĩnh lại, sau đó đàng hoàng về chỗ ngồi đợi. Các thành viên nhân viên của ZGDX ngồi đợi trong phòng VIP… 1 giờ sau, Đồng Dao chán không chịu nổi đứng lên, ném lại 1 câu em đi dạo chút rồi ra ngoài—- Lúc đó Lục Tư Thành đang giảng giải chiến thuật cho đội 2, nghe tiếng cô thì ngẩng đầu lên nhìn, thản nhiên nói: “Đừng đi xa quá, nhớ mang điện thoại theo, không được nói chuyện với người lạ.”

Cả phòng nghỉ rơi vào sự im lặng.

Đồng Dao đút tay vào túi vô cảm nhìn Lục Tư Thành, Tiểu Bàn suy nghĩ mồ chút rồi phá vỡ sự im lặng ngọt ngào này: “Đội trưởng à, anh có biết đường giữa của chúng ta đã trưởng thành rồi không?”

Lục Tư Thành nhìn Đồng Dao thật sâu, chẫm rãi đáp: “Anh biết.”

Đồng Dao coi cái nhìn vừa rồi về dạng “Hành vi lưu manh”, trừng mắt liếc anh rồi xoay người ra khỏi phòng nghỉ.

Trong sân bay người đến người đi, ai nấy đều vội vội vàng vàng… Theo như trí nhớ của Đồng Dao thì ở nơi như thế này xác suất gặp phải fan thể thao điện tử là 5%, vậy nên cô không đeo khẩu trang cũng không kéo mũ lưỡi trai xuống quá thấp như các ngôi sao minh tinh thường làm. Và 20 phút sau, cô đã bị fan gank thành công ở sân bay——

Lúc đó cô đang cúi người nghiên cứu sản phẩm dưỡng da nào đó thì đột nhiên cảm giác được có người giật giật góc áo mình, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Chị là…smiling đúng không?”

Đồng Dao quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình là một cậu nhóc chừng 13-14 tuổi, hai người mặt đối mặt thì mắt cậu bé sáng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Đúng là chị rồi! À, em em em là fan của chị, a a, là fan của chị đó! Lúc chị chưa thi đấu chuyên nghiệp thì em đã rất thích xem live stream của chị rồi, em cũng chơi ở đường giữa, học được rất nhiều kỹ thuật từ chị—— Hiện tại em đang ở rank Kim Cương I server 1 châu âu, lên thêm nữa thì có lẽ sẽ có thể gặp được chị rồi, ước mơ của em là được đấu chung với chị một trận!”

Cậu nhóc nói liến thoắng không ngừng, Đồng Dao không tiếp nhận được hết, thấy cậu bé đỏ mặt đầy vui mừng cô cũng theo đó mà cười ngây ngô, vui vẻ nhìn cậu fan này moi ra giấy bút xin chữ ký, sau đó trước ánh mắt kỳ lạ của những người đi qua, chụp hình chung với cậu bé——

Vẻ mặt những người qua đường đang kiểu: Ai vậy? Minh tinh à? Đã từng đóng phim nào thế?


Chụp ảnh xong, cậu nhóc vẫn như chưa thỏa mãn mà kéo kéo Đồng Dao hỏi nhỏ: “Bây giờ em 13 tuổi, đang là Kim Cương I ở server I, đến khi nghỉ hè thì có thể sẽ lên được Cao Thủ, chị nghĩ em có thi đấu chuyên nghiệp được không?”

“Nhỏ tuổi thế này mà đã là Kim Cương I ở server I rồi, cố gắng một chút thì nhất định có thể, nhưng mà nếu như em muốn thi đấu chuyên nghiệp thì nên nói chuyện với— “

Đồng Dao còn chưa nói hết câu.

Thì lúc này một người phụ nữ trung niên ăn mặc trang điểm lịch sự sang trọng vội vàng đi từ phía sau đến, không đợi cậu fan của Đồng Dao quay đầu lại, bà ấy đã bước một bước dài đi tới kéo cậu bé về phía mình, trách mắng: “Mới không để ý một chút thôi mà con đã chạy loạn rồi, còn nói chuyện với người không quen biết nữa, sắp đến giờ lên máy bay rồi mà mẹ vẫn phải đi tìm con khắp nơi, thằng nhóc này, con có thể khiến mẹ yên tâm hơn một chút không?!”

Nụ cười trên mặt cậu nhóc thoáng cái mất đi, cậu liếc nhìn Đồng Dao, có lẽ là cảm thấy bị mẹ mắng trước mặt thần tượng thế này quá mất mặt, thế nên ủ rũ nói: “Con không chạy loạn, cũng không phải đang nói chuyện với người không quen biết, chị này chính là tuyển thủ mà con thích nhất trong giới thể thao điện tử—– “

“Tuyển thủ gì cơ?”

“Tuyển thủ thể thao điện tử.”

“Điện cái gì, tử cái gì, không phải chỉ là chơi game sao?” Người phụ nữ trung niên kia đẩy cậu nhóc một cái, “Mấy đứa nhỏ các con ấy, cứ mải mê game gủng rồi lại lấy thi đấu gì đó làm cái cớ lỡ làng việc học, điện tử cái gì chứ—- “

“Mẹ nói gì đấy, còn không có mải mê game gủng, thể thao điện tử là môn thứ 99 trong danh sách các môn thể thao được cục thể dục thể thao của chính phủ công nhận đấy!”

“Ồ, môn thể thao? Con lừa ai đấy, nếu đúng là môn thể thao chính thức thì tại sao không thấy xuất hiện trong thế vận hội——- Thôi thôi, không nói nữa, đi nào, lên máy bay không muộn giờ!”

Cậu nhóc kia bị người phụ nữ trung niên kéo về hướng ngược lại, Đồng Dao tuy rằng không nói gì nhưng lại cảm thây rất thú vị, cậu nhóc đã bị kéo đi một đoạn xa bỗng nhiên quay đầu lại vẫy tay với cô: “smiling! Em cũng muốn thi đấu chuyên nghiệp! Giành được quán quân! Thế nhưng trận chung kết năm nay vẫn nhờ chị nhé!”

Nói xong thì bị mẹ cậu gõ đầu mấy cái.

Đồng Dao sửng sốt, sự bất đắc dĩ trong lòng thoáng biến mất, cô che miệng nở nụ cười, rồi cũng gật đầu vẫy tay với cậu nhóc, sau đó làm một thế tay cố lên, nhìn theo bóng dáng rời đi của 2 mẹ con…

Khi hai mẹ con cậu nhóc biến mất trong đám người, sau lưng Đồng Dao vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Lại đang nghịch ngợm dở hơi gì đó?”

Đồng Dao: “… … … …”

Ừm, đúng rồi, lần này là đội trưởng nhà cô tới.

Đồng Dao quay đầu lại, nhìn người đàn ông đứng phía sau mình: “Sao anh lại đến đây?”

Lục Tư Thành cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, mặt không cảm xúc nói: “Em biến mất tròn 30 phút rồi, anh đang tưởng em bị người ta bắt cóc.”

“Em không có tiền đâu, ” Đồng Dao cười híp mắt vươn tay ôm eo người đàn ồng, cọ cọ, “Tuyển thủ chưa thi đấu được 3 tháng đã bị trừ 3 tháng tiền lương, tài sản hiện tại của em là số âm rồi.”

“Anh có tiền mà, nhỡ đâu có người bắt cóc em rồi tống tiền anh thì sao? Có đòi anh 5 triệu thì anh cũng phải đưa… ” Lục Tư Thành ôm lấy người đang dựa vào mình, “Thằng nhóc kia là ai?”


“Fan qua đường.”

Đồng Dao đang nói thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, do dự ngước mặt lên, đang định lùi về sau thì người đang ôm cô như đoán được suy nghĩ này của cô, đưa tay ấn đầu cô lại: “Đã nói những gì?”

“Ký tên, chụp ảnh, cũng muốn thi đấu chuyên nghiệp—— ” Nghe thấy tiếng cười nhạo phát ra từ phía trên đầu mình, cô nhéo eo anh một cái, tiếng cười dừng lại, cô mới tiếp tục, “Nhưng đang trên đường thi đấu chuyên nghiệp thì bị mẹ gank rồi, cô ấy có lý có tình hỏi lại: nếu thể thao điện tử cũng là một môn thể thao chính thức, vậy tại sao lại không có trong thế vận hội?”

“… Golf năm nay mới được xuất hiện trong thế vận hội, em có dám nói nó không phải là một môn thể thao chính thức không?”

“…”

“Đọc sách nhiều vào, xem báo nhiều vào.” Lục Tư Thành dùng giọng điệu thương hại kẻ ngốc, nghĩ một chút rồi nói, “Thế nhưng nếu vô học kiểu này mà đổi được thêm vài lần chủ động yêu thương lấy lòng thì anh sẽ không có ý kiến gì đâu, em cứ tiếp tục không học không hành như vậy cũng không sao.”

“Anh nói cái gì, em bị người ta coi là con gái nghiện game kia kìa.”

“Thì em cứ nghiện game đi… Anh không ghét bỏ em đâu.”

Lục Tư Thành vừa nói vừa cúi đầu nhìn người đang dựa vào lòng anh, có lẽ cô vẫn sợ bị người khác nhận ra, mặt đỏ bừng dè dặt vùi trong ngực anh—— Ánh mắt anh hơi chuyển động, cúi đầu xuống, cùng lúc đó Đồng Dao ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau hai giây.

Lục Tư Thành: “Hỏi em một câu nhé.”

Đồng Dao: “Câu gì?”

Lục Tư Thành: “Thời gian thử việc của anh kết thúc chưa?”

Đồng Dao: “…”

Ba giây im lặng.

Đồng Dao kéo áo anh, để anh cúi người xuống, đồng thơi cô cũng kiễng chân lên nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn… Sau nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước đó, cô hạ chân xuống lůi về sau, người đàn ông thấy thế nhanh chóng giữ lấy cô, đang định thừa thắng xông lên phá nhà chính—-

Thì vào ngay lúc đó, Đồng Dao đột nhiên cảm giác được bàn tay đặt trên eo cô bỗng nhiên cứng lại.

Cô ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn Lục Tư Thành, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh——-

Và rồi nhìn thấy giữa dòng người qua lại, Tiểu Bàn miệng ngậm dĩa nhựa, tay ôm hộp mì mới được pha chín, mặt đờ ra như không thể tin được, tê liệt cảm xúc mà nhìn hai người họ.

Tiểu Vũ: ố là la, bị bắt gian tại trận nhé =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui