Wyatt gài khẩu súng vào sau lưng quần jean khi Glory đi ra từ phòng ngủ. Anh nhận ra vẻ lo lắng trong mắt cô trước khi nó bị che giấu.
Quan sát anh vũ trang bản thân để bảo vệ cô là một cú sốc. Glory nghịch phần đuôi bím tóc trong ngượng ngùng và nhét chiếc áo phông hồng vào cạp quần một cách không cần thiết.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” anh hứa, tiến đến bên cô. “Anh sẽ không rời mắt khỏi em một giây”
“Em biết thế.” Cô để anh ôm, thả lỏng người tựa lên ngực anh và tập trung vào nhịp đập đều đều kiên định từ trái tim trong đó. “Chỉ là khẩu súng nhắc nhở em rằng mình không hề an toàn.”
Anh nâng cằm cô cho đến khi Glory buộc phải nhìn vào ánh mắt chăm chú ấy. “Chỉ cần em nói một lời thôi, chuyến đi tới bãi rác sẽ kết thúc.”
Cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới những điều sẽ xảy ra nhưng Glory tin chắc rằng để cuộc sống của mình trở lại bình thường, nhất định phải tìm ra nhận dạng của kẻ vứt xác người phụ nữ vào đống rác thải từ Lamer’s Mill.
“Không. Em muốn việc này qua đi.”
Anh gật đầu. “Vậy thì chúng ta sẽ đi. Đến đó càng sớm bao nhiêu...”
Anh không nói hết phần còn lại khi họ ra ngoài.
Glory dừng lại trên thềm cửa, nhìn lại lần cuối căn nhà gỗ của bà, say sưa với vẻ thân quen trong lối trang trí đơn giản. Sàn gỗ lâu đời. Những bức tường được sơn và dán giấy, bong tróc và phai màu. Các tấm hình cùng đồ trang trí lặt vặt mà Faith Dixon đã gom góp được trong hơn chín mươi mốt năm.
Wyatt đặt tay lên vai Glory. Lúc quay lại, nước mắt cô đã long lanh. Nỗi đau đã làm tan nát trái tim.
“Chúng ta sẽ trở lại, cưng ơi. Anh thề.”
Glory ngước lên, rồi vươn thẳng vai và gật đầu.
“Em biết vậy,” cô nói dịu dàng. “Chỉ là em cần nhớ về những người thân của mình.”
Chẳng còn gì để nói nữa và anh khóa cánh cửa sau lưng cô. Lát sau, họ đã ngồi trong xe xuống đường. Khi ngang qua nơi từng là ngôi nhà của mình, Glory chau mày trước đống gạch vỡ còn sót lại.
“Nơi đây là một đống lộn xộn.” cô lẩm bẩm.
“Nó sẽ đỡ hơn,” Wyatt đáp. “Một ngày nào đó, mọi thứ sẽ tốt hơn.”
Glory thở dài, giúp bản thân thư giãn. Cả điều này rồi cũng sẽ qua.
Wyatt nghe được suy nghĩ trong đầu cô và kiềm chế một cơn rùng mình. Anh ước với Chúa rằng mình không bị sắp đặt thành một phần trong quá khứ của cô. Anh không thể tưởng tượng một tương lai... tương lai của chính mình... không có Glory trong đó.
Bo Marker ngồi giữa đống rác có nguồn gốc từ chuyến đi mua thức ăn đêm tại cửa hàng địa phương. Khoai tây chiên bám vào mặt trước áo sơ mi và quần jean của hắn, để lại những vết bẩn dầu mỡ ở mọi nơi chúng dính vào. Một cái hộp rỗng từng chứa nửa tá bánh nướng chocolate loại nhỏ nằm trên sàn xe trong khi hai tờ giấy lót của những cái bánh sandwich cao cấp rơi dưới mặt đất ở nơi hắn ném qua cửa sổ. Chai soda một lít rỗng không nằm bên cạnh chúng và nửa chai tương tự được nhét cẩn thận giữa mông với đuôi súng.
Đôi mắt có quầng đỏ cùng gương mặt ngứa ngáy do đám râu mọc tua tủa sau ba ngày không cạo. Tuy nhiên, hắn nhất quyết rằng lần này sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Vậy nên khi nghe thấy âm thanh quen thuộc từ chiếc xe đang xuống núi, nhịp tim hắn tăng lên. Nếu đó là chúng, hắn sẽ sẵn sàng.
Marker nhấc khẩu súng săn hươu từ ghế bên, xoay nghiêng tới khi nó chĩa ra ngoài cửa sổ. Điều chỉnh lại ống ngắm sao cho tâm đường chữ thập xếp thành đường thẳng hoàn hảo với một cái cây phía đối diện hắn kéo một hơi thật sâu và ngắm lên đầu triền đồi nơi hai người sẽ qua. Và khi chiếc xe đến đỉnh đồi, bắt đầu đi xuống, hắn cuống lên vì quá vui sướng. Chính là chúng!
“Ổn rồi!” Bo lẩm bẩm. “Giờ đến lượt tao.”
Tốc độ chiếc xe khiến Marker sai sót đôi chút. Hắn nheo mắt, điều chỉnh lại tầm ngắm lúc dõi theo nó đi xuống. Bây giờ, tâm đường chữ thập đã thẳng một đường với chính giữa mặt tên lái xe. Hình ảnh đang có thật hoàn hảo, ngay dưới vết sẹo trên gương mặt gã đàn ông to lớn. Và hắn đưa nòng súng sang trái một vài phân, tập trung chắc chắn vào người phụ nữ ngồi ghế bên cạnh.
Họ đến càng gần, hắn càng tin tưởng rằng chuyện này sẽ qua trong vài giây nữa. Ngón tay đặt vững trên cò, hơi thở chậm lại và nín lặng. Marker vừa nhẩm tính tiền vừa bóp cò.
Chiếc xe đã đến gần mà hắn vẫn đang lần tìm chốt an toàn quên chưa tháo. Và lúc nó phóng qua cái cây che chắn, rồi biến mất bên kia khúc ngoặt trên đường, Bo gào thét nguyền rủa, đập cây súng lên cánh cửa trong cơn thịnh nộ.
“Thề có Chúa, bọn mày không thoát khỏi tao lần này đâu,” hắn thét lên.
Hắn khởi động xe, tăng ga cho đến khi làn khói xanh sôi trào từ ống xả phía sau. Lao khỏi rừng cây lên mặt đường, Marker để lại sau lưng những bụi cây bị dạt ra hai bên đường và những cành cây bị bẻ gãy.
Trong lúc hắn đuổi theo Wyatt sau khúc ngoặt, khoai tây chiên bay tung tóe và gói giấy vứt đi lăn từ bên này sang bên kia mặt sàn. Nửa chai soda lật ngược rồi bắt đầu rỉ nước lên ghế. Bo chẳng thể quan tâm. Hắn đang làm nhiệm vụ và lần này sẽ không còn sai.
Chuyến đi xuống núi diễn ra trong im lặng. Wyatt tập trung nghĩ về những điều sắp tới còn Glory bị nhốt trong quá khứ đằng sau, cố gắng nhớ lại mọi điều từng trông thấy trước kia trong khả năng của mình. Tuy nhiên, lúc gặp biển báo chỉ dẫn tới bãi rác thì cô trở nên căng thẳng.
Wyatt cảm nhận được lo lắng đó, anh liếc nhanh sang bên trong khi chầm chậm rẽ ngoặt. Gương mặt cô tái nhợt và đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Em yêu, đừng làm vậy với bản thân,” anh cầu khẩn. “Thư giãn và để mọi thứ đến, nào, hoặc chúng ta dừng tất cả lại ngay bây giờ.”
“Đã quá muộn để dừng rồi,” cô đáp. “Đã quá muộn vào cái ngày cha cùng J.C qua đời.” Cằm run run, cô cố gắng vượt qua cơn đau. “Thêm nữa, emkhông thể dừng điều bản thân em không bắt đầu. Đây là trò chơi của người khác. Em sợ, vì mình không hề biết luật.”
“Vậy thì chúng ta sẽ tạo ra vài điều luật của riêng mình,” anh nói và lát sau, chiếc xe đã khựng lại bên miệng hố.
Khi họ nhìn chăm chú xuống bãi lầy, cả hai không cử động mất một lúc. Những con chim ăn rác đã đào xuyên qua một phần đống bùn bọc quanh chỗ chất thải mới đổ. Vài mẩu rác bay quanh đáy, bị vướng vào một cơn lốc nhỏ của bụi cùng gạch đá vụn, cách phân loại của lũ chim vẫn cứ lặp lại như thế, chẳng có nhịp điệu nào khác. Mặc dù cửa sổ đã đóng kín, mùi rác phân hủy vẫn xâm lấn vào trong xe.
“Ở đây chẳng được tích sự gì,” Glory nói, bước ra khỏi xe, Wyatt cũng làm tương tự. Anh đi vòng đến bên cô với khẩu súng trong tay.
“Em muốn làm thế nào?” anh hỏi.
Cô nhún vai. “Em không biết. Em đoán phải quay lại nơi việc đó xảy ra lần trước.” Cô bước đi và Wyatt ở ngay sau.
Glory dừng lại, cau mày nhớ ra. “Không, Wyatt. Nếu làm vậy thì mọi người phải ở đúng vị trí. Anh ở bên kia cái hố cùng xe tải.”
“Chết tiệt, Glory. Anh không muốn em rời khỏi tầm mắt.”
Mỉm cười, cô đưa tay lên, vuốt ve một bên mặt anh, lần ngón tay theo vết sẹo trên má.
“Vậy đừng nhắm mắt lại,” Glory trêu.
Anh rên rỉ, kéo người mình yêu vào vòng tay và tận hưởng nụ cười của cô.
Giống như Glory, nó ấm áp và tỏa sáng, Wyatt siết cô gần sát hơn nữa, đòi hỏi phản ứng đáp lại từ cô và không phải chờ lâu.
Cô ngả theo anh như chiếc lá trong cơn gió. Hấp thụ sức mạnh cũng như nhận thêm can đảm từ sự hiện diện của Wyatt, dưới cái chạm của Glory, cơ thể anh run rẩy, và cô biết mình được yêu.
Tiếng kêu quàng quạc của một con quạ giận dữ làm náo động khoảnh khắc này và mang họ trở lại với nhiệm vụ trước mắt.
Wyatt ôm khuôn mặt Glory, nhìn xuống ánh mắt đang mở tròn và thấy sự yên bình chưa từng có trước đó. Giọng khàn khàn, run rẩy nhưng chắc chắn về cảm xúc của mình. “Chúa ơi, anh yêu em, cô gái.”
“Hãy nhớ lại điều đó tối nay, khi chúng ta không phải làm gì,” Glory đáp, gắng cười lớn rồi rơm rớm nước mắt.
Anh miễn cưỡng đi bộ về nơi đỗ xe và quay người vẫy tay, ra hiệu sẵn sàng để cô tiến tới.
Glory hít một hơi sâu, thầm cầu nguyện rồi bắt đầu bước, thử nhớ lại thứ tự ý nghĩ trong đầu hôm đó, cũng như nơi cô dừng lại và nhìn về phía Wyatt đứng trên thùng xe tải cũ của cha.
Không khí dày đặc, nồm ẩm nên cô ước một cơn gió nhẹ tới khuấy động thứ mùi áp đảo, dai dẳng bám ở nơi đây. Khi đi bộ, Glory gắng để đầu óc tự do, gạt bỏ nỗi sợ để có thể tiếp nhận bất cứ điều gì ập tới.
Nhiều phút dài khắc khoải trôi qua, Wyatt đứng bên xe, quan sát người anh yêu ngày càng tiến xa khỏi mình. Hai lần anh gần như đã gọi cô quay về, nhưng lần nào cũng kiềm chế bởi nhớ lại lý do họ tới.
Trong lúc đợi điều gì đó xảy ra, anh liên tục đảo mắt về phía hàng cây quanh bãi rác. Bây giờ, họ không còn trên núi, chỉ có một mình Wyatt chịu trách nhiệm cho tính mạng của Glory. Ngay khi anh sợ nỗ lực này trở nên vô ích, cô dừng lại, rồi tư thế thay đổi. Từ khoảng cách xa, Wyatt có thể thấy cô đang lạc vào một thế giới mình không thể dõi theo.
Glory sắp tin rằng mình sẽ lặp lại cái ngày đứng trên đống đổ nát của ngôi nhà mà không trông thấy điều gì khác, thì mọi thứ trượt khỏi mắt cô.
Ánh sáng chói chang của ban ngày phai nhạt vào đêm. Một lần nữa, vầng trăng thượng tuần tỏa ánh sáng ngà ngà yếu ớt lên chiếc thùng xe mở nắp phía sau buồng lái lớn màu xám. Một gã đàn ông gập người trên thùng xe, rồi đứng thẳng dậy, quay lại. Glory lại trông thấy bọc trắng dài hắn giữ trong tay.
Cô rùng mình rên rỉ, sợ rằng hình ảnh sẽ ngừng lại và cũng sợ rằng nó sẽ không ngừng.
Glory quan sát qua đôi mắt gã, nhìn cái bọc rơi và lăn hết mặt này đến mặt kia xuống dưới vách hố trước khi va vào một ụ đất bẩn và dừng lại. Như lần trước, đôi mắt mở lớn vô hồn của người phụ nữ đã chết chăm chăm nhìn lên.
Cô la hét, nhưng chỉ trong tâm trí. Không một âm thanh thoát khỏi đôi môi và cơ thể vẫn bất động đợi người phát hiện.
Một đám mây nhỏ bay ngang qua mặt trăng bạc. Glory biết vậy bởi vì trong khoảng thời gian ngắn chẳng có mấy thứ để nhìn ngoài chính bóng tối bao trùm cái hố. Cô nhìn thấy, khi đám mây bay qua, trong một giây, tia sáng phản chiếu màu đồng từ mái tóc đỏ của người phụ nữ nổi bật trên nền tấm ga trắng bọc ngoài.
Elizabeth.
Cái tên trôi qua đầu Glory, rồi đột nhiên, hình ảnh chuyển từ hố sang gã đàn ông đang bước vào trong xe. Cô tập trung lên đôi vai khom về trước, chỗ hói phía sau đầu. Hắn mở cửa rồi quay...
Và cô bị kéo giật ra khỏi hình ảnh ngay lập tức như khi bị lôi vào.
Glory thở hổn hển, thế giới xung quanh dần trở lại bình thường. Ánh nắng chói chang bất ngờ chiếu lên đôi mắt khiến cô phải lấy tay che. Một suy nghĩ u ám lơ lửng trong đầu rằng chẳng thể làm gì để thay đổi điều mới trông thấy. Nó đang tới đây! Nó tới ngay bây giờ!
Glory quay người.
“Wyatt!”
Tên anh buột khỏi miệng cô thành tiếng hét và cô bắt đầu chạy về phía trước.
Wyatt biết khoảnh khắc cô thoát khỏi cơn mê. Nhưng lúc Glory chạy lại hét to tên mình, anh biết rằng có chuyện.
Những năm huấn luyện trong quân ngũ chợt ùa về, anh chạy vào một vị trí để núp người, lấy khẩu súng ra, tìm kiếm ở rặng cây dày bao quanh rồi hét gọi tên cô. Tiếng súng vang lên cùng lúc anh thấy Glory ngã xuống.
“Kh-ô-n-g...” anh phẫn nộ, lao đến để che chở cô muộn vài giây.
Chỉ vừa một nhịp tim sau khi anh ngã tới chắn ngang Glory, phát đạn thứ hai cày lên mặt đất cách đầu anh vài phân. Sợ phải trông thấy điều bản thân không thế chấp nhận, Wyatt ôm cô trong tay rồi lăn người đưa cả hai vào bụi cây thấp gần đó. Một lần nữa, anh nhanh chóng kéo cô qua những rặng cây cho đến khi chắc chắn họ đã thoát khỏi tầm ngắm.
Lúc anh kiểm tra vết thương trên cơ thể, cô thở dốc rồi nghẹn ngào, túm lấy đai quần anh.
“Glory! Em bị bắn ở đâu?”
“Ôi, Chúa ơi! Ôi, Chúa ơi!” Cô chỉ có thể nói vậy.
Những phát súng khác xuyên qua tán lá trên đầu, Wyatt biết phải di chuyển ngay hoặc một viên đạn lạc sẽ nhắm trúng họ bất cứ lúc nào.
“Em bị thương ở đâu? Trả lời anh, em yêu, ở đâu?”
Cú sốc vừa rồi làm đồng tử trong mắt cô giãn ra tới khi chúng gần như chuyển thành màu đen. “Em ngã. Chúa ơi... viên đạn chỉ sượt qua vì em ngã xuống.”
Anh suýt lịm đi vì nhẹ nhõm và muốn gục đầu khóc. Tạ ơn người, Chúa ơi!
Viên đạn thứ tư đâm mạnh vào một cái cây gần đó! Wyatt tóm lấy tay cô và tiến sâu hơn vào rừng, theo cái góc mà viên đạn cuối cùng vừa lao đến.
Đi thêm vài mét, Wyatt đưa Glory nấp giữa hai tảng đá to.
“Ở yên đây và đừng di chuyển. Cho dù nghe thấy bất cứ điều gì hay không cũng không được ra, trừ khi nghe thấy anh gọi.” Cô lo lắng cho mạng sống của Wyatt cũng như chính mình nên phản đối, anh cầm lấy tay cô. “Anh đã nói... không di chuyển.”
Glory chợt dừng lại. Cô chưa bao giờ thấy ánh mắt đó. Và cô bỗng nhận ra đây là một phần của Wyatt mà anh đã cố để lại phía sau khi rời quân ngũ. Đây là một người được huấn luyện để giết người.
Cô gật đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má. Rồi anh biến mất trong rừng cây trước mắt. Anh ở đó một chốc. Sau đó, anh quay đi.
Những phát súng đều đặn bắn ra từ bên kia bãi rác giúp Glory biết rằng tay xạ thủ đang di chuyển qua rặng cây, bao quanh hố rác mở. Bị nỗi khiếp sợ bao trùm, cô nằm sõng soài trên đất bẩn giữa hai tảng đá, đưa tay phủ mặt và cầu nguyện.
Lúc trông thấy cô ả ngã, Bo sướng mê. Việc tên đàn ông vươn tới cô ta mấy giây sau không quan trọng. Phát thứ hai không bị vật cản nên hắn bắn chẳng ngần ngại. Nhưng ngay lúc đó, một con muỗi bay vào mũi hắn. Phút trước, Marker còn đang hít không khí, phút sau đã là một con bọ. Ngón tay hắn giật mạnh trên cò súng, không nhiều nhưng đủ để bắn chệch tầm ngắm. Bởi vậy, viên đạn cày lên mặt đất, thay vì đầu Wyatt Hatfield. Lúc hắn có thể bắn trở lại, gã đàn ông đã lăn mình, mang theo cô ả vào nấp sau rặng cây.
“Thằng con hoang mất dạy!”
Để chứng tỏ mình vẫn nắm thế chủ động, hắn xả một loạt đạn vào vị trí nhìn thấy họ lần cuối, rồi đợi, lắng nghe bất cứ tín hiệu nào có thể cho biết hai người kia còn sống.
Mồ hôi lăn xuống từ tóc đến giữa hai xương bả vai. Marker chờ đợi, nín thở để sàng lọc âm thanh trong không khí. Hắn chẳng nghe thấy gì. Không một tiếng la. Không một tiếng rên. Và quan trọng hơn, không một phát súng bắn trả.
Hắn biết gã đàn ông có súng. Hắn đã thấy gã cầm trong tay lúc bỏ chạy. Không một phát bắn trả là bằng chứng tên này bị thương, nếu không phải đã chết tươi.
Tuy nhiên, do cảm giác phấn chấn đang lên cao, Bo đã bỏ lỡ quá nhiều chi tiết. Hắn chỉ thấy mỗi bản thân.
Marker đi vòng quanh bãi rác, hướng đến khu vực được hy vọng có thể tìm thấy xác của chúng, tiếp tục hăm dọa bằng chuỗi đạn liên tiếp mà không nhận ra mình chẳng còn là người đi săn nữa. Hắn đã là con mồi.
Lý trí tỉnh táo đưa Wyatt vào sâu trong rừng, mài giũa lại các bản năng hoàn hảo từng có nhiều năm trước. Anh di chuyển lén lút như một thợ săn, chạy không gây tiếng động, chọn từng bước đi, từng chỗ nấp đầy cẩn trọng.
Trong khi di chuyển, Wyatt nhận ra loạt đạn đang di chuyển theo chiều kim đồng hồ. Một đợt phun trào adrenaline khiến anh tăng tốc độ. Anh phải bắt được tên này trước khi hắn tìm thấy Glory.
Một lần Wyatt định hướng được vị trí của gã kia nhờ một chớp bóng vụt qua trên nòng súng. Nhưng khi anh đến chỗ đó thì hắn đã đi rồi.
Vận may của cả hai thay đổi, khi Wyatt nghe thấy một cú va ồn ào và đột ngột trong lùm cây phía trước. Tiếng chửi rủa nho nhỏ vang lên, Wyatt nhắm đến hướng tiếng động bằng bản năng chính xác, sau đó vừa chạy tới, vừa hy vọng thằng con hoang kia bị gãy cổ. Anh sẽ không cần cố gắng làm việc đó.
Bo vẫn đang xoay xở gỡ mình khỏi cuộn dây thép gai gỉ vừa vấp phải thì liếc mắt thấy thứ gì đó chuyển động. Nỗi sợ hãi làm hắn hành động điên loạn hơn và càng làm gai đâm sâu vào quần áo trong lúc hắn loạngchoạng, cố ngắm bắn để không làm mình trở nên vô ích giữa tình cảnh này.
Wyatt nhảy ra khỏi rặng cây. Nhưng khi thấy Bo Marker vật lộn với đống dây cùng súng, anh dừng lại, nhằm về phía hắn.
“Thả súng xuống.”
Bo trố mắt nhìn vào cái hố màu đen của khẩu tự động chỉ cách mũi hắn mấy mét, và từ cách người kia cầm súng, hắn có thể biết anh ta rành sử dụng nó. Tuy nhiên bị bắt không nằm trong kế hoạch của hắn, cũng như hắn sợ nhà tù gần bằng sợ chết.
Wyatt nhận thấy tên này không định đầu hàng. Khi thấy hắn chuyển hướng nắm chặt khẩu súng và siết ngón tay trên cò, Wyatt đưa mũi súng chếch sang phải vài phân rồi khai hỏa.
Cánh tay Bo trúng đạn, bàn tay trở nên tê liệt và khẩu súng nảy trên mặt đất.
“Mày bắn tao!” Bo hét lên, quỵ gối. Việc này, xét từ chỗ hắn đang đứng thì không được khôn ngoan cho lắm.
“Nếu mày cử động, tao sẽ lại bắn,” Wyatt nói.
Bo không thông minh, tuy nhiên hắn biết lúc một người có ý định nghiêm túc. Và từ ánh mắt kẻ này, Bo tin một cánh tay bị thương chỉ là chút bất tiện nhỏ. Ngồi lên những cái gai mới là nguyên nhân chính gây nên đau khổ cho hắn.
Vẻ điềm tĩnh đã đưa Wyatt tới chỗ gã này đột nhiên biến mất. Anh giận run người, lôi hắn đứng dậy, kéo lê đi cùng đống dây kim loại, tất cả, xuyên qua đám cây về phía chiếc xe.
“Mày đang giết tao,” Bo rên rỉ khi Wyatt nắm chặt hơn cánh tay lành lặn của hắn rồi giật mạnh để đi qua một bụi cây mâm xôi.
Wyatt tạm ngừng, nhìn ra sau. “Đừng khích tao,” anh thì thầm. “Mày định giết quý cô của tao. Đáp trả thiện ý thế này còn quá dễ dãi đấy.”
Bo chùn bước trước giọng điệu độc ác của người đàn ông to lớn. Đột nhiên, ý tưởng vào tù trở nên sáng rõ hơn trước.
“Đây không phải chuyện cá nhân,” hắn than vãn. “Tôi chỉ làm thuê thôi.”
Những lời nói này làm đông cứng cơn giận dữ trong đầu Wyatt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Có người thuê mày làm việc này sao?”
Bo gật đầu.
“Ai?” Wyatt hỏi.
Bo lắc đầu. “Ừm. Tôi không kể cho đến khi vào tù. Nếu nói ra bây giờ, điều gì ngăn anh không bắn khi tôi đứng dậy?”
Wyatt mỉm cười làm Bo cảm thấy đống khoai tây chiên vón lại trong dạ dày.
“Nghe này,” gã khóc thét. “Tôi sẽ nói hắn là ai, tôi thề. Nhưng tôi cần bác sĩ trước. Được chứ?”
“Mày thật may mắn khi bố tao đã dạy tao phải tử tế với động vật,” Wyatt nói nhẹ nhàng. “Bởi vì tao đang rất muốn để mày lại trong đống rác rưởi kia.”
“Ôi, Chúa ơi,” Bo đáp, bắt đầu sụt sịt. “Làm ơn, kiếm cho tôi bác sĩ. Tôi sẽ kể với anh mọi thứ tôi biết.”
Lúc này, Wyatt cảm thấy căm thù như chưa bao giờ căm thù trước kia. Nhưng anh nghĩ về Glory đang trốn, và nếu gã này đáng tin thì cô vẫn gặp nguy hiểm. Không một lời nào, anh tiếp tục hướng về chiếc xe giống như họ chưa từng nói với nhau điều gì.
Nhiều phút sau, anh vứt cả Bo đẫm máu cùng đống dây gai lên thùng xe, rồi chạy tới nơi Glory nấp.
Glory đã cầu nguyện tới lúc không nói nên lời và khóc hết nước mắt. Nỗi sợ giữ cô nằm im giữa hai tảng đá này còn tồi tệ hơn điều cô cảm nhận lúc chứng kiến gia đình mình chết. Lúc đó, nó là sự bất ngờ, nó chôn vùi cô trong xúc cảm mãnh liệt. Lúc này, nó là sự chờ đợi... chờ đợi vô tận làm cô phát điên. Nhưng Glory không có lựa chọn. Cô đã gửi gắm Wyatt mạng sống. Cô phải tin rằng anh biết cách bảo vệ nó.
Dường như phải mất một lúc lâu, Glory mới nghe thấy tiếng súng, kèm theo tiếng la hét. Cô bật đậy vì lo lắng cho Wyatt, nhưng sợ rằng mình sẽ chỉ gây thêm nguy hiểm cho anh nên lại quỳ xuống. Glory ngồi giữa hai tảng đá, cuộn người lại giống quá bóng, ấn các ngón tay lên miệng để ngăn tiếng thét.
Từng giây, rồi đến từng phút, rất nhiều phút trôi qua, cô lắng nghe, tìm bằng chứng rằng anh vẫn sống. Cuối cùng, cô không thể chịu đựng hơn nữa.
Wyatt... Wyatt... anh ở đâu? cô nghĩ.
“Anh đây, Hoa Bìm Bìm. Anh ở đây.”
Cô bật ra tiếng nức nở và bò dậy dù sợ hãi. Khi ngó qua tảng đá đang trốn, Glory thấy anh tiến đến qua rặng cây.
Ngay lập tức, cô đứng lên, chạy tới cùng vòng tay rộng mở. Anh đỡ lấy người mình yêu, ôm chặt rồi âu yếm bằng cử chỉ cũng như lời nói. Khi cô có thể suy nghĩ mà không còn muốn khóc, Wyatt cầm lấy tay cô dẫn ra khỏi rừng.
“Chuyện này kết thúc rồi ư?” Glory hỏi và hít thật sâu, cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình.
Wyatt cau mày, vòng tay ôm vai cô khi họ rời khỏi cánh rừng. “Gần như vậy, cưng ạ. Bây giờ, nếu anh đưa tên thối tha trên xe mình đến bác sĩ trước khi hắn bị chảy máu đến chết, ta sẽ tìm ra ai thuê hắn.”
Glory sảy chân khi một đợt sóng sợ hãi mới lướt qua gương mặt.
“Có người thuê hắn ư? Ôi, Chúa ơi! Điều đó có nghĩa là...”
“Có nghĩa là kẻ muốn em chết không có gan tự mình làm,” anh cay nghiệt đáp. “Đừng lo. Tên bại trận trên xe sẽ khai, cho dù anh phải đập hắn.”
Glory vào trong xe, hơi lo lắng khi đi cùng phương tiện với kẻ dõi theo mỗi cử động của cô. Tuy nhiên, lúc Wyatt khởi động xe giữa một đám mây bụi, xóc nảy và lăn bánh trên mặt đất mềm của Kentucky, tiếng la hét ầm ĩ, dai dẳng từ thùng xe thuyết phục cô rằng giờ đây, gã đàn ông không còn khả năng làm hại cô thêm nữa.
Lát sau, Anders Conway chuẩn bị ra ngoài ăn trưa thì nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi rẽ qua góc phố trên hai bánh. Ông tìm chìa khóa xe tuần tra, chắc mẩm sẽ có một cuộc đuổi bắt, nhưng thật ngạc nhiên, nó hãm phanh đột ngột cách nơi ông đứng chỉ một bước chân.
“Anh đang vội vàng để trải qua đêm nay trong buồng giam của tôi sao?” Anders cằn nhằn quan sát Wyatt Hatfield hiện ra sau tay lái.
Wyatt cười nhưng nụ cười không chạm được tới đôi mắt. Anh tiến đến thùng xe. “Không, nhưng tôi mang cho ông một người để cho vào đây.”
Anders nhăn nhó đi vòng ra sau xe. Lúc nắp cốp bật mở, cú sốc thế chỗ cho vẻ chán ghét trên mặt ông trước đó.
“Chuyện gì thế này?” ông lẩm bẩm, quan sát không lỡ thứ gì trên người gã đàn ông, cánh tay bị thương đẫm máu cùng một tổ dây gai quanh nơi hắn nằm.
“Đây” - Wyatt chỉ - “là kẻ đang cố gắng giết Glory.”
Conway nhìn chằm chằm, xem xét Wyatt thật lâu. “Bo Marker... anh làm cái trò đó... thật sao?”
Bo rên rỉ, định nói dối nhưng nhìn vào mặt Wyatt rồi lại gật đầu.
Conway nhăn nhó, vẫy một viên cảnh sát đang bước ra khỏi đồn. “Mang cho tôi mấy cái kìm cán dài trong phòng để đồ,” ông quát. “Rồi gọi xe cứu thương tới đây.”
Viên cảnh sát quay gót, nhanh chóng thực hiện lời yêu cầu.
Lúc này, Bo bắt đầu nói oang oang, hướng lời than phiền về phía Wyatt. “Mày gần như giết tao bằng cái kiểu lái xe điên rồ đấy.”
Wyatt cúi xuống. “Tao đã bảo rồi, đừng khích tao, nhớ không?”
Bo rút lại lời than vãn, đau đớn nhìn cảnh sát trưởng như thể cầu xin ông can thiệp.
Trong lúc không ai thấy, Glory ra khỏi xe. Cô đến bên cốp xe trước khi Wyatt để ý, anh định ngăn cản nhưng nhận ra cô cần đương đầu vói bóng ma của bản thân.
Bo Marker cảm thấy không khí căng thẳng thay đổi. Hắn đang cố nghểch đầu lên để xem họ quan sát cái gì thì cô bước vào tầm nhìn. Mọi thứ như đóng băng. Lần đầu tiên Bo nhìn người mình cố giết trong nhiều ngày ở cự li gần và riêng tư đến thế.
Hắn nhớ lại điều người ta nói về cô, và lúc phát hiện mình đang nhìn thẳng, chăm chú vào đôi mắt xanh bạc, nhạt màu, hắn bắt đầu run rẩy. Không buộc tội, không yêu cầu. Không la hét tuyệt vọng, khônggào khóc sợ hãi. Chỉ một ánh mắt kiên định thật lâu mà như nhìn thấu tâm can Marker. Từng milimet đen tối, mục nát trong đó.
Hắn rùng mình bởi nỗi sợ hãi bao trùm thân thể. Khi cô tiến lên một bước, Bo co lại, xa nhất có thể vào sâu trong cốp xe.
“Là ai?” cô hỏi.
Miệng hắn như sắp rơi ra, rồi hắn lắp bắp nói tên mình.
“Không.” Glory thì thầm. “Tôi muốn biết người muốn tôi chết.”
Bo lắp bắp lần nữa, nuốt cơn hoang mang vào.
“Tôi đã nói tôi sẽ khai khi họ thu xếp xong cho tôi,” hắn rên rĩ. “Nếu nói bây giờ, điều gì ngăn các vị không để tôi chết?”
“Là cái thứ chết tiệt đang giữ mày sống,” Wyatt đáp. “Tao muốn chứng kiến mày bị treo cổ vì những việc đã làm.”
Bo la hét. “Bây giờ người ta còn treo cổ nữa đâu! Cảnh sát trưởng, ông phải giúp tôi! Nói với tên điên rồ này để tôi yên!”
Conway cười một mình. Mọi điều Wyatt Hatfield từng nói và làm với gã này đã khiến gã không đám tin anh nữa.
“Nào, Bo, đấy chỉ là một lối nói hình tượng.” Conway quan sát sợi dây thép gai rối tung quanh cơ thể Marker và lắc đầu. Khi viên cảnh sát lao ra ngoài đồn cùng cái kìm cán dài trên tay, ông cằn nhằn, “Sao lâu thế,” và bắt đầu cắt dây.
Hơn một tiếng sau, Glory, Wyatt cùng cảnh sát trưởng nóng lòng đợi Amos Steading rời khỏi phòng cấp cứu để nói điều họ muốn nghe.
Khi cánh cửa cuối sảnh bật mở, ông ấy lao ra với vẻ thích thú như thường lệ, Wyatt đứng dậy.
“Cậu mà ngắm xa hơn một chút về bên phải thì công việc của tôi đã dễ dàng hơn,” Amos gầm gừ rồi vỗ lên cánh tay Wyatt. “Nhưng hắn ổn, và sẽ được theo dõi trong ít nhất vài tiếng nữa. Sau đó, mọi người có thể hỏi nhanh.”
Conway gật đầu. “Thế thì tốt,” ông nói, quay sang Glory. “Cô Dixon, tôi sẽ trở lại vào lúc thẩm vấn nghi phạm. Phần còn lại đảm bảo sẽ qua nhanh thôi. Ngay bây giờ, tôi cần kiểm tra thông tin tại đồn. Họ đang kéo xe tải của Marker từ bãi rác về như chúng ta bảo và tôi muốn xem xét bên trong trước khi nói chuyện với hắn. Gặp lại hai người sau.”
Họ nhìn ông đi xa dần, sau đó Amos Steading quan sát Glory khá lâu, đánh giá cơn sốc còn sót lại trong mắt cô tương phản với vẻ xanh xao của làn da cũng như cách cô bám lấy người đàn ông bên cạnh mình.
“Cô ổn chứ?” ông dịu dàng hỏi.
Glory ngả về phía Wyatt. “Tôi không biết liệu mình có bao giờ thấy ổn được nữa không,” cô nhẹ nhàng đáp. Đôi tay Wyatt siết chặt quanh vai để Glory cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ, đều đặn của trái tim anh trên má mình. “Tuy vậy, tôi vẫn sống và đó là nhờ người đàn ông này.”
Amos lắc đầu hoài nghi. “Được rồi, quý cô nhỏ bé, vài tháng trước, tôi nghĩ cậu ta có thể nói điều tương tự về cô.”
Glory quay lại, mắt mở to, chăm chú nhìn lên vị bác sĩ.
“Thật ngạc nhiên, đúng như vậy ư?”
Tiếng cười ồm ồm của ông vang khắp sảnh chờ.
“Thật khó nói, cô gái. Thật khó nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...