Khi Em Gọi Tên Anh

Tất cả đều là lỗi của anh. Anh đã làm em thất vọng… làm em thất vọng.

Wyatt Hatfield cựa người trên ghế, nắm chặt vô lăng trong khi cố gắng nhìn xuyên qua màn tuyết đang rơi trên con đường trước mặt. Anh làm mọi chuyện có thể để quên đi những ký ức về lời buộc tội của người vợ cũ. Shirley và những năm tháng trong quân ngũ giờ đã thuộc về quá khứ.

Trong nhiều tháng trời, anh đã tự vấn lương tâm chỉ với mục đích duy nhất là tìm ra một hướng đi mới cho mình. Anh từng giải quyết những vấn đề rắc rối trong cuộc sống của Antonette chỉ bằng một cuộc điện thoại. Anh tự hỏi, vậy thì tại sao mình không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề của bản thân? Sau đó anh bật cười và nhớ lại chị gái mình đã tức điên lên như thế nào khi anh can thiệp vào chuyện của chị.

“Ít nhất, bây giờ chị vẫn còn quý mến mình.” Anh lẩm bẩm, rồi thầm nguyền rủa khi chiếc xe đột ngột trượt bánh trên tuyết.

Nhịp tim vẫn còn dồn dập trong khi anh tự nhắc nhở mình cần phải tập trung vào vấn đề cấp bách trước mắt, đó là trận bão tuyết mà anh đang gặp phải. Hai chiếc cần gạt nước vẫn quét qua quét lại lớp băng trong suốt trên tấm kính chắn gió, khiến những bông tuyết bung ra bị cuốn vào cơn gió lốc quay cuồng và lạnh lùng ngoài kia. Trong khi đó, lò sưởi và máy làm tan băng đang chạy hết công suất để giữ cho buồng lái luôn được ấm áp.

Anh càng cố gắng tập trung vào việc lái xe thì giọng nói của cô càng không ngừng văng vẳng bên tai, oán trách anh không bao giờ có mặt mỗi khi cô cần.

“Chết tiệt, Shirley, hãy để anh yên,” Wyatt lẩm bẩm. “Anh đã sai, còn em đúng. Chừng đó đã đủ để em thoả mãn và buông tha cho anh rồi còn gì.”

Chiếc xe bị trượt ngang trên mặt đường phủ tuyết. Wyatt nhả ga, vừa lái xe vừa giữ phanh cho đến khi nó ổn định trở lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh biết mình đã quyết định sai lầm khi không dừng lại nghỉ ở thị trấn trước. Khi đó thời tiết chưa tồi tệ đến mức này, và việc đến được Lexington, Kentucky trong đêm nay cũng có vẻ quan trọng hơn bây giờ. Tệ hơn nữa là, vì cơn bão tuyết quá dữ dội nên anh không còn chắc mình có đi đúng đường không. Ánh sáng yếu ớt từ dãy đèn đường còn quá ít ỏi không đủ chiếu sáng phía bên trái con đường, và Wyatt chỉ còn biết lái xe theo bản năng xuống phía bên kia triền núi.

Bỗng nhiên, bóng một chiếc xe tải to lớn đen ngòm lao vụt đến từ sau khúc quanh, tiến vào vùng sáng của ánh đèn, chiếc xe chao đảo và trượt trên mặt tuyết giống xe của Wyatt ít phút trước, không còn thời gian để day dứt với những lỗi lầm đã qua nữa. Đã quá muộn để phản ứng lại.

Wyatt nắm chặt lấy vô lăng, cố gắng tránh xa khỏi chiếc xe tải mất lái kia, nhưng va chạm sẽ xảy ra. Anh biết rõ điều đó.

“Xin Chúa cứu giúp chúng con,” Wyatt thì thầm cầu nguyện vì anh hiểu rằng chẳng còn cách nào có thể ngăn chặn điều sắp xảy đến.

Rồi đầu chiếc xe tải đâm sầm vào sườn xe của Wyatt. Kích thước và trọng tải đã lấn át khả năng cầm lái. Vụ va chạm khiến Wyatt cùng chiếc xe văng ngang qua đường, lao xuống triền núi đầy tuyết.

Thứ cuối cùng anh nhìn thấy là một bức tranh tuyệt đẹp của những cây thông sừng sững, được phủ kín trong bức màn tuyết trắng sáng long lanh dưới ánh đèn pha chiếu từ chiếc ô tô. May mắn làm sao, anh không hề cảm nhận được sự va chạm với cái cây đầu tiên… hoặc cái cây sau đó… cái cây tiếp theo, hay khi chiếc xe lăn trên dốc, lật hết mặt này đến mặt kia, cho tới lúc bị một cây thông cao hơn mười mét chặn lại, khiến hơi nước xì ra và bốc lên mù mịt.

Anh cũng không nghe thấy tiếng kêu la điên cuồng của người lái xe tải, đang đứng trên mép đường, gọi vọng xuống núi và cầu mong một lời đáp không bao giờ đến.

***

Tiếng gió bão rít qua vết nứt trên bậu cửa sổ phía bên kia căn phòng. Dù đang ngủ, Glory vẫn nghe thấy tiếng rền rĩ cao vút lên và vô thức kéo tấm chăn lên cao thêm chút nữa đến ngang cổ mình. Cô có thể nghe thấy tiếng ngáy trầm ấm đầy quen thuộc của cha cô, Rafe, khi ông đang ngủ. Đó là biểu hiện của mái ấm gia đình và sự che chở bảo vệ. Phía bên kia căn phòng của Glory, anh trai cô, J.C., đang ngủ giữa bản hợp xướng thâu đêm. Sự hoà trộn giữa tiếng gió gào thét và tiếng gáy trầm ấm của ông lão, những giai điệu đó không hiểu sao lại khá nhịp nhàng. Chiếc váy ngủ bằng vải flanen của Glory tạo thành một cái kén ấm áp bên dưới lớp chăn dày. Glory cựa mình rồi thở dài, ngay khi tiềm thức mơ màng chìm vào giấc mộng, cô bỗng giật mình. Không có lối thoát cho những gì sắp xảy đến, ngay cả trong mơ.

Đôi mắt! Mở trừng trừng, u ám và bàng hoàng! Áo sơ mi đỏ! Không… là sơ mi trắng ướt đẫm máu! Máu ở khắp mọi nơi. Đau đớn khắp nơi, xuyên qua vô thức, quá sức chịu đựng!

Mí mắt Glory giần giật rồi bất thình lình mở choàng ra như thể có ai đó mở toang cánh cửa sổ trong tâm trí cô. Glory ngồi bật dậy trên giường, không có ý thức gì về căn phòng quen thuộc của mình, hay trận tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt cô mở trừng trừng, bất động, thất thần nhìn vào bức tranh trong tâm thức mình, cô cứ nhìn mãi… cũng như không nhìn… có ai đó đang sợ hãi.

Trắng. Lạnh, lạnh quá! Tuyết ở khắp mọi nơi… mọi vật. Không thể thở! Không thể nhìn! Không thể cảm nhận! Ôi, Chúa ơi, đừng để con chết!

Glory rùng mình trong khi cả thân thể đã kiệt sức. Cô gục người về phía trước, hai tay bưng mặt và bắt đầu nức nở. Đột nhiên, cảm giác ấm áp của căn phòng và sự thoải mái khi biết rằng mình được an toàn trở nên thật đáng ghê tởm trước những điều cô vừa chứng kiến. Nhưng rồi cũng đột ngột như khi ảo giác kia ập đến, cô hành động trước khi biết mình phải làm gì.

Glory hất tung chăn, suýt ngã vì giẫm phải gấu váy ngủ lúc bò ra khỏi giường. Vừa bật công tắc, cả căn phòng của cô đắm mình trong luồng ánh sáng vàng nhạt, tạo cảm giác ấm ấp giả tạo.

Sàn nhà lạnh cứng bên dưới đôi chân trần khi cô chạy xuôi hành lang vào phòng cha. Trong một thoáng, cô đứng trên lối vào tối om, lắng nghe tiếng ngáy nhè nhẹ đều đều của ông và thấy hối hận về điều mình định làm. Nhưng việc phớt lờ đi bản năng của mình đối với Glory cũng bất khả thi như việc phủ nhận sự thực cô là một người phụ nữ.

“Cha ơi…”

Rafe Dixon giật mình tỉnh dậy. Ông đã nghe thấy âm thanh đó trong giọng nói của con gái mình cả ngàn lần rồi. Ông lật người trên giường giống như một con gấu thoát ra khỏi giấc ngủ đông và dụi mắt bằng hai mu bàn tay.

“Glory con yêu, chuyện gì vậy?”

“Chúng ta phải đi, cha ạ. Anh ta đang chết dần… và con cần phải giúp.”

Rafe rên rỉ. Ông biết rõ là không thể phủ nhận điều Glory đang nói với ông, nhưng đồng thời ông cũng biết rằng có một trận bão tuyết mạnh gần đây, việc xuống núi để đến Larner’s Mill là cầm chắc cái chết trong tay.

“Nhưng con yêu… còn cơn bão.”

“Chúng ta phải đi, cha ạ, anh ta sẽ không sống nổi.”

Sự chắc chắn trong giọng nói của cô con gái là tất cả những gì Rafe Dixon cần nghe thấy. Ông lăn xuống giường, với lấy quần áo của mình.

“Gọi anh con dậy đi,” ông nói.

“Con ở đây, cha ạ. Con nghe thấy rồi.”


J.C. nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai em gái. “Chuyện đó tồi tệ lắm phải không em?”

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Glory là anh biết tất cả. Anh quay lại hành lang trở về phòng mình, vừa đi vừa nói. “Con sẽ khởi động xe tải.”

“Mặc áo ấm vào, con,” Rafe làu bàu. “Ngoài kia trời lạnh buốt.”

Glory gật đầu, rảo bước về phòng và vội vàng mặc quần áo. Sự khẩn cấp làm cô run rẩy nhưng quyết tâm trong cô thì vẫn vững vàng.

Ít phút sau, họ đi bộ ra khỏi nhà trong luồng gió tuyết khiến mặt họ đau buốt như bị kim chích, nhưng Glory không hề nản chí. Khi cô bước ra khỏi hiên nhà, J.C. từ đâu xuất hiện và bế bổng cô lên, lội qua tuyết đến chỗ chiếc xe đang chờ. Cô rùng mình khi bám lấy bờ vai rộng của anh trai, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào ảo giác phía trước. Vừa nhìn… cô vừa cầu nguyện.

***

“Chúng ta không nên làm việc này,” người lái xe cứu thương rên rỉ khi đánh vật với cái vô lăng và chiếc xe chỉ chực lạng đi.

“Chết tiệt, Farley, đừng nói nữa, lái xe đi. Chúng ta phải làm việc này! Nếu ta không làm, anh chàng này chắc chắn sẽ không sống nổi.”

Luke Dennis, nhân viên cấp cứu có ca trực đêm nay, nâng hai khuỷu tay áo đầy máu của mình lên. Quần áo anh ướt đẫm và đôi bốt ngập đến tận cổ trong tuyết tan. Điều cuối cùng anh muốn nghe thấy là một lời phản đối khác. Họ đã làm việc rất lâu và rất khó khăn mới đưa được nạn nhân ra khỏi xe và đi ngược lên triền núi, không thể từ bỏ vào lúc này được.

“Thôi nào, anh bạn, cố lên nào,” Dennis thì thầm khi thay một túi nước truyền mới cho túi cũ vừa hết.

Máu liên tục chảy ra từ mái tóc sẫm màu của nạn nhân, tràn lên gương mặt từng có thời đẹp trai giống như phủ lên đó một tấm khăn đỏ. Không thể đoán được người đàn ông này đã bị gãy bao nhiêu cái xương, và thành thật mà nói, đó là điều Dennis ít lo ngại nhất. Nếu họ không thể đưa anh ta về bệnh viện kịp thời, những vết thương bên trong có thể giết chết anh ta.

“Tôi thấy ánh đèn!” Farley la lớn.

Tạ ơn Chúa, Dennis nghĩ, túm lấy bệnh nhân của mình và cái cáng, khi chiếc xe cứu thương rẽ ngoặt ở góc phố. Lát sau, họ đến được bệnh viện và đưa xuống một người đàn ông mà tương lai của anh ta phụ thuộc vào khả năng của những người đang đợi trong kia.

Trước khi trở thành một bác sĩ, Amos Steading từng là một lính cứu thương ở Việt Nam. Khi nhìn thấy Wyatt Hatfield được đẩy vào phòng cấp cứu, ông nhận định mình đã làm nghề y còn lâu hơn tuổi đời của chàng trai này. Mất đi một bệnh nhân là việc thật đau đớn, nhưng càng khó chấp nhận hơn khi đó lại là một bệnh nhân trẻ tuổi.

“Chúng ta có gì đây?” Amos làu bàu, nhíu đôi lông mày rậm khi ông tập trung vào vết thương.

“Rắc rối, thưa bác sĩ,” Dennis nói. “Đàn ông, ba mươi tư tuổi. Mới giải ngũ khỏi binh chủng Lính thuỷ đánh bộ, vẫn còn đeo thẻ. Anh ta va chạm với một chiếc xe tải và lao xuống triền núi Tulley. Chúng tôi không nghĩ rằng sẽ đưa bệnh nhân ra và mang lên được. Anh ta bị nhiều vết thương ở đầu và có vẻ ở bụng nữa, máu chảy không ngừng. Kiểm tra bên ngoài, tôi đoán ít nhất gãy bốn xương sườn và chân phải bị tổn thương khá nặng, mặc dù rất khó nói nhưng ở một mức độ nào đó, nó đã bị gãy vụn. Chúng tôi đã phải cưa một cái cây và chuyển nó đi để mang anh ta ra khỏi xe,” Dennis dừng nói để lấy hơi. Khi họ chuyển bệnh nhân lên giường đẩy, anh nói thêm, “Đây là túi nước truyền thứ ba rồi.”

Steading nhướng một bên lông mày, giật mạnh cái ống nghe khỏi cổ và khám vài chỗ. Chàng trai này đang chảy máu đến chết trước mắt họ. Ngay sau đó, ông bắt đầu ra lệnh cho các y tá và những bác sĩ khác bằng điện thoại.

“Xác định cho tôi nhóm máu,” Steading quát, một y tá lập tức chạy đi thực hiện mệnh lệnh.

Ngay lúc đó, Luke Dennis đưa ra thông tin cuối cùng về bệnh nhân khiến tất cả ngừng khựng lại.

“Theo cái thẻ, anh ta có nhóm máu AB.”

Amos tiếp tục công việc và thầm nguyền rủa. Những nhóm máu hiếm không thuộc về cái thị trấn tù túng một nghìn tám trăm dân này. Ngân hàng máu của họ không thể kiếm được thứ như vậy và huyết tương hiện có cũng rất hiếm.

“Xác định cho chuẩn đi,” Steading chỉ thị. “Và đưa tôi ít huyết tương, chết tiệt! Anh ta đang chết dần trước khi tôi có thể ổn định tình trạng để phẫu thuật.”

Bệnh viện vốn yên tĩnh trước đó ngay lập tức trở nên náo động bởi tiếng quát tháo, nguyền rủa ồn ào. Luke Dennis bước ra ngoài, anh biết mình đã hoàn thành công việc. Phần còn lại giao cả cho bác sĩ, các cộng sự của ông… và Chúa Trời thôi.

Anh định đi bổ sung thêm đồ vào xe cấp cứu và chợt nhận ra đã qua nửa đêm từ lâu. Chắc chắn có hơn một kẻ ngu ngốc quyết định liều lĩnh ra ngoài trong trời bão tuyết như thế này. Anh chỉ hi vọng bọn họ không lao vào cơn bão – hoặc đâm vào một người khác – ở gần ngọn núi. Nhưng trước khi anh kịp ra ngoài, cửa bệnh viện mở tung ra và ba người chạy tới, cùng với cơn gió tuyết mù mịt.

Glory run rẩy, thở phào nhẹ nhõm. Khó khăn cũ vừa qua. Khó khăn mới lại đến. Cô giật khỏi bàn tay nắm chặt của cha mình và chạy đến chỗ anh nhân viên cứu thương vừa bước sang bên cạnh để nhường đường cho họ.

“Thưa ông! Làm ơn! Đưa tôi đến chỗ bác sĩ của anh lính.”

Dennis không thể không dò xét người phụ nữ trẻ đang nắm chặt vạt áo mình. Giọng cô đầy hoảng loạn và hành động thì thật lạ lùng, nhưng yêu cầu đó khiến anh giật mình. Làm thế nào cô ta biết người đàn ông họ vừa đưa đến là – hoặc ít nhất, từng là – một quân nhân?

“Cô là thân nhân?” Dennis hỏi.

“Không! Vấn đề không phải tôi là ai, mà là anh ấy,” Glory bật khóc, níu chặt hơn áo khoác của anh ta. Và rồi cô cảm thấy bàn tay cha đặt lên vai mình.

“Bình tĩnh đã nào, Glory. Giải thích một chút cho anh ấy hiểu đã, con yêu.”

Glory chớp mắt và Dennis tập trung quan sát biểu hiện của cô, anh thầm nghĩ mình chưa bao giờ trông thấy đôi mắt có sắc xanh u tĩnh đến vậy. Dưới ánh sáng, chắc chắn chúng sẽ có ánh bạc… như màu tóc của cô, mái tóc xoã tung ôm lấy gương mặt và phủ lên tấm áo choàng như những sợi tơ mềm mại màu bơ…

Cô hít vào một hơi thật sâu và bắt đầu.


“Làm ơn,” cô nói nhẹ nhàng. “Tôi đến để cho máu.”

Dennis lắc đầu. “Tôi không biết làm thế nào cô nghe được tin về vụ tai nạn, nhưng tôi sợ rằng cô đã lãng phí thời gian đến đây trong cơn bão tuyết. Anh ta có nhóm máu hiếm…”

Glory lục tìm trong ví, những ngón tay run lên lẩy bẩy.

“Đây,” cô nói, nhét một cái thẻ vào tay người đàn ông. “Đưa cho bác sĩ. Nói với ông ấy rằng tôi có thể giúp… rằng vấn đề cấp bách là anh ta không thể đợi lâu hơn nữa. Anh ta sẽ không thể sống qua đêm nay nếu thiếu tôi.”

Dennis cúi xuống nhìn tấm thẻ và sởn tóc gáy. Anh nhìn lên người phụ nữ, tiếp đó lại nhìn xuống tấm thẻ và lập tức nắm lấy cánh tay cô, kéo cô chạy dọc hành lang đến căn phòng Steading đang làm việc.

“Bác sĩ, chúng ta có một điều kỳ diệu,” Dennis vừa chạy vào phòng vừa hét to.

Amos Steading cau mày nhìn người phụ nữ Dennis đang kéo vào.

“Đưa cô ta ra khỏi đây, Dennis! Tôi tưởng anh đủ khôn ngoan để không đưa…”

“Cô ấy có nhóm máu AB, thưa bác sĩ, và cô ấy đến cho máu.”

Bàn tay Steading khựng lại trên vết rách ở bắp chân Wyatt Hatfield. “Cậu thật vô lý,” ông gầm lên.

Dennis lắc đầu. “Không, tôi thề có Chúa, bác sĩ. Đây là thẻ hiến máu của cô ấy.”

Đôi mắt Steading nheo lại, sau đó ông quát một y tá bên kia phòng. “Lấy máu của cô ấy đi xét nghiệm! Nhanh!”

Cô y tá lao đi thực hiện mệnh lệnh.

“Và lấy cho tôi thêm túi nước truyền, chết tiệt! Người đàn ông này đang chảy nhiều máu hơn cả lượng nước tôi có thể truyền vào.” Ông thầm rủa và làu bàu ra thêm một mệnh lệnh, “Gọi cho bên X-quang, xem tại sao những tấm phim của anh ta chưa đến!” Khi cúi xuống người bệnh nhân lần nữa, ông lẩm bẩm một mình, “Máu đang chảy ra từ chỗ quái nào vậy?”

Có một khoảnh khắc, giữa những mệnh lệnh của bác sĩ, Glory nhìn xuống gương mặt chàng trai bị thương. Cô thường không có mối liên hệ thể xác với những người gặp trong tâm trí.

“Tên anh ta là gì?” Glory thì thầm khi một y tá nắm lấy cánh tay cô và kéo dọc hành lang đến phòng xét nghiệm.

“Ai, bác sĩ Steading ư?”

“Không,” Glory nói. “Người đàn ông bị thương.”

“Ồ… ừm… Hatfield. William… không, ừm… Wyatt. Đúng vậy đấy. Wyatt Hatfield. Cũng thật đáng tiếc,” cô y tá lẩm bẩm một mình. “Hình như anh ta rất đẹp trai và còn trẻ. Vừa mới giải ngũ. Theo thẻ nhận dạng, anh ta phục vụ cho một vài lực lượng đặc biệt. Cũng thật mỉa mai, phải không?”

“Điều gì mỉa mai cơ?” Glory hỏi, sau đó họ bước vào phòng xét nghiệm, mùi ở đây xộc thẳng vào mũi cô. Glory hơi loạng choạng và y tá nhanh chóng kéo cô ngồi xuống ghế.

Cô y tá nhăn nhó. “Tại sao ư, có Chúa biết là anh ta đã có thể sống sót suốt thời gian cống hiến trong quân đội, nhưng giờ anh ta lại phải vào đây vì một trận bão tuyết trên con đường núi.” Cô ta đột ngột quay lại với công việc. “Stuart, lấy và xét nghiệm máu của cô gái này ngay lập tức! Nếu có nhóm máu AB khớp với người trong phòng cấp cứu thì hãy cho truyền máu. Cô ấy là người hiến máu.”

Khi kỹ thuật viên bắt đầu tiến hành xét nghiệm, Glory thả lỏng người. Ít nhất họ đang đi đúng hướng.

Đã hơn ba giờ sáng, buồng chờ trong phòng cấp cứu thật tĩnh lặng. Rafe Dixon liếc nhìn con trai rồi nhìn con gái đang ngủ gật bên cạnh anh mình. Ông không thể hiểu, tại sao lại sinh ra hai đứa trẻ khác biệt đến thế, nhưng niềm tự hào của ông về cả hai con đều là vô hạn. Tuy vậy, ông cần nhiều nỗ lực để theo kịp Glory hơn J.C.

Ông hiểu con trai mình cùng tình yêu của anh với mảnh đất này. Ông chỉ không hiểu được khả năng của con gái, nhưng ông tin vào năng lực đó và ông tin vào cô. Điều khiến ông lo lắng nhất là ai sẽ chăm sóc Glory một khi ông mất đi? J.C. đã gần ba mươi và anh không thể trông nom em gái suốt phần đời còn lại. Mặt khác, nếu anh lấy vợ thì người vợ sẽ khó chịu khi chồng mình quá chú ý tới cô em gái nhỏ. Mặc dù Glory đã hai mươi lăm tuổi nhưng trông cô như chưa tới mười tám. Nét mặt thanh tú và dáng vẻ mong manh khiến cô trông giống như một đứa trẻ… cho đến khi nhìn vào đôi mắt đó, và trông thấy tâm hồn già dặn bên trong.

Glory con yêu… ai sẽ chăm sóc con khi cha mất đi?

Bỗng nhiên Glory đứng dậy và nhìn về cuối hành lang. Rafe quay người, trông đợi ai đó đi ra từ những cánh cửa phía xa kia. Nhưng chẳng có điều gì xảy ra, không ai đến.

Cô đan ngón tay mình vào tay anh trai và đứng yên. “Bây giờ chúng ta có thể về nhà rồi.”

J.C. vừa ngáp vừa nhìn cha. Ánh mắt họ gặp nhau thoáng chốc đủ để hiểu ý người kia. Vì nguyên nhân nào đó, Glory có vẻ đã thoả mãn, và đối với họ, đó là tất cả.

“Con chắc chứ, con gái?” Rafe hỏi và giúp cô mặc áo khoác.

Glory mệt mỏi gật đầu. “Con chắc mà cha.”


“Con không muốn đợi và nói chuyện với bác sĩ sao?”

Glory mỉm cười. “Không cần đâu ạ.”

Họ rời khỏi bệnh viện cũng đột ngột như khi họ đến.

Trong khoảng thời gian ngắn đó, Amos Steading bước ra khỏi phòng phẫu thuật, ném đôi găng tay và áo choàng vào từng thùng riêng theo quy định. Sau đấy, ông đi tìm người hiến máu giấu tên, và thật ngạc nhiên khi không thấy cô đâu cả. Tuy thấy lạ khi cô gái không ở lại để nghe kết quả cuộc phẫu thuật nhưng ông đã quá mệt mỏi và quá hãnh diện để lo lắng về hành động bỏ đi kỳ quặc này. Đêm nay Steading đã chiến đấu với Thần Chết và chiến thắng. Ông biết trình độ phẫu thuật của mình chẳng đáng kể gì, bệnh nhân sống là nhờ một cô gái đã bước ra từ cơn bão.

Steading thả người xuống ghế và bắt đầu làm việc với bệnh án của Hatfield, thêm vào những chú thích từ cuộc phẫu thuật cho đến những việc đã làm ở phòng cấp cứu. Một y tá đi vào, trao ông cốc cà phê nóng cùng nụ cười cảm thông. Cảm nhận hơi ấm từ chiếc cốc trong lòng bàn tay, Steading thở phào mãn nguyện.

“Cô đã xác định được người thân của anh ta chưa?” Steading hỏi.

Cô y tá gật đầu. “Rồi thưa ông, một người chị tên là Antonette Monday. Cô ấy nói sẽ cùng chồng đến ngay khi thời tiết cho phép.”

Steading gật đầu, hớp một ngụm cà phê. “Có gia đình thật tốt.”

***

Ở tít ngọn núi phía trên thị trấn Larner’s Mill, Glory sẽ đồng ý với bác sĩ về điều đó. Lúc họ tiến vào sân nhà thì chỉ còn vài tiếng nữa là tới rạng đông. Giờ đây

Glory đã biết cái cảm giác thoả mãn sau khi làm tốt một công việc. Không phải lúc nào điều tốt đẹp cũng đến cùng những gì cô trông thấy, tuy vậy, đêm nay cô đã có thể tạo nên một điều kỳ diệu.

Cô với sang vỗ nhẹ vào đầu gối cha, thì thầm: “Con cám ơn cha!”

“Vì điều gì?” ông hỏi.

“Vì đã tin con.”

Ông quàng tay qua cổ và ôm cô. Chẳng cần phải nói chi nhiều.

“Có vẻ tuyết đã ngừng rơi rồi,” Rafe đoán, từ những bông tuyết lưa thưa nhảy múa phía trước ánh đèn xe tải.

“Có ai đói không?” Glory hỏi.

J.C. cười tươi. “Muốn đoán không?”

Glory bật cười. Đó là kết thúc hoàn hảo cho một khởi đầu tồi tệ.

***

Quay trở lại phòng hồi sức, Wyatt Hatfield không cười, nhưng nếu tỉnh táo, anh chắc phải nằm đếm những phước lành được Chúa trao tặng. Anh có một vết rách chắn chắn để thành sẹo trên má và sống sót với một lá phổi bị xẹp, một cơn chấn động đáng lẽ ra đã khiến anh rơi vào hôn mê nhưng không xảy ra, năm cái xương sườn gãy, hai cái bị nứt, nhiều vết khâu trên chân trái đến mức Wyatt không thể đếm được nhưng có thể cảm thấy chúng, những vết thâm tím khắp người.

Wyatt có thể cám ơn cái đai an toàn, người lái xe tải đã không bỏ trốn sau khi gây tai nạn, một đội cứu hộ đã làm việc hết mình để đưa anh ra khỏi ngọn núi, và một nhân viên cứu thương không biết ý nghĩa của từ bỏ cuộc. Sau hết là một điều cực kỳ may mắn khi anh được mổ bởi đôi bàn tay đầy kinh nghiệm của Amos Steading.

Và còn cả số phận đã đưa Wyatt đến với Glory Dixon. Nếu cô không cho anh máu từ cơ thể mình thì giờ đây sự thật đơn giản là anh đã chết rồi. Tuy nhiên, Wyatt vẫn chưa biết về vận mệnh tốt lành của mình. Anh đã hôn mê suốt mấy ngày liền.

Suốt cả ngày, mặt trời cố gắng truyền ánh sáng xuống mặt đất. Wyatt bước trên sàn phòng bệnh, cố phớt lờ những cơn đau nhức trong cái chân bị thương cùng tác động của các thớ cơ nhức nhối lên dạ dày.

Anh chẳng màng đến cơn đau. Hôm nay, anh sẽ về nhà, hay một bản sao hợp lý của cái gọi là mái ấm gia đình. Dù không có nhà riêng, Wyatt vẫn có gốc rễ từ vùng đất nơi mình lớn lên. Nếu từ chối cùng chị Toni quay trở lại Tennesse, anh ngờ rằng chồng chị ấy, Lane Monday, dám quẳng anh lên vai mà đưa đi bằng mọi cách. Toni hiếm khi dám tranh cãi với Lane Monday – người đàn ông cao một mét tám mươi lăm, khoẻ mạnh và bệ vệ. Lane là một Cảnh sát liên bang thực thụ. Trong mắt Wyatt, người anh rể này đến với Toni như một người đàn ông thực thụ. Chẳng có gì để phàn nàn cả.

Bên ngoài cửa, tiếng Toni vọng lại từ quầy y tá, chị đang làm thủ tục xuất viện cho anh. Wyatt tựa trán vào cửa sổ và ngạc nhiên thấy nó vẫn thật lạnh dù trời có nắng và nhớ ra mặt trời mùa đông dù toả sáng đến mấy cũng hiếm khi khiến trời ấm áp.

“Cậu sẵn sàng chưa, Wyatt?”

Wyatt quay lại. Lane đang đứng chắn ngang lối vào.

Anh nhún vai. “Em đoán là rồi,” và quay lại nhìn cửa sổ khi Lane băng qua căn phòng.

Hai người đàn ông im lặng một lúc, sau đó Lane vỗ nhẹ vào lưng Wyatt. “Anh nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác của cậu,” Lane nói.

Wyatt nhún vai. “Vậy thì nói cho em biết đi bởi vì em chẳng thể hiểu nổi. Đừng hiểu lầm ý em. Em hạnh phúc vì vẫn còn sống.” Anh cố gắng cười. “Chết tiệt, thực sự mà nói, em hơi ngạc nhiên. Khi lao khỏi đường núi, trong khoảnh khắc va vào cái cây đầu tiên, ít nhiều em đã mong được bình yên về bên Chúa. Em đã không hề muốn tỉnh dậy.”

Lane lắng nghe không đưa ra nhận xét gì, anh biết có những điều phiền muộn Wyatt cần được nói ra.

“Với gia đình, em thấy bản thân may mắn khi có những người mong muốn mình đến ở cùng, nhưng em cảm thấy rất… rất…”

“Vô định?”

Wyatt im lặng trong giây lát, rồi gật đầu.

“Chính xác. Em cảm thấy vô định. Và… em cảm thấy rời khỏi nơi này sẽ khiến em lùi xa một bước khỏi mục tiêu mình đang tìm kiếm. Em biết có vẻ kỳ lạ, nhưng em vẫn nghĩ mình đã rất gần đích cuối của cuộc hành trình rồi, và bây giờ…”

Toni bước vào phòng, phá vỡ khoảnh khắc giãi bày của hai người.


“Em được xuất viện rồi đấy!” Khi Wyatt quay người hướng ra cửa, cô giơ tay lên. “Đừng vội vàng quá. Họ đang mang xe lăn đến. Lane, anh yêu, sao anh không đưa xe ô tô lên lề đường nhỉ? Wyatt, em đã dọn hết đồ rồi chứ?”

Hai người đàn ông nhìn nhau phì cười. “Cô ấy là chị gái của cậu trước khi là vợ tôi,” Lane cảnh báo anh. “Vậy nên cậu không thể ngạc nhiên với tất cả chuyện này.”

Toni tảng lờ họ. Bản năng tự nhiên của cô là tổ chức sắp đặt mọi việc. Cô đã phải sống tự lập, trông coi một trang trại và chăm sóc cha mẹ già, cũng như đợi người khác quyết định thay mình quá lâu rồi.

“Anh đi lấy xe nhé!” Lane nói, hôn trộm Toni khi đi ngang qua.

“Em đã thu thập hết rồi,” Wyatt đáp.

“Chị mang áo khoác của Justin đến cho em mặc này. Quần áo của em bị rách hết cả,” Toni nói, đôi mắt ngấn lệ khi nhớ lại tình trạng em trai sau tai nạn. Cô đưa áo cho anh mặc. Wyatt thọc một tay vào áo khoác của em mình, tiếp đến tay kia, sau đó quay lại ôm Toni, tự cho phép bản thân đắm mình trong sự săn sóc và… tình yêu thương này.

“Bây giờ tất cả những gì em cần là phương tiện đi lại,” Wyatt đùa và vén một lọn tóc loà xoà trước trán Toni.

Vừa nhắc tới, một y tá đã đẩy xe lăn đến và trong vòng một phút, Wyatt đã sẵn sàng.

Hít thở không khí bên ngoài là thời gian nghỉ ngơi thú vị so với bầu không khí ứ đọng trong phòng bệnh. Mùi mát lạnh và tươi mới của tuyết tốt hơn nhiều so với mùi chất khử trùng. Wyatt siết chặt hai tay vịn của xe lăn, mong ngóng được trở về nhà.

Vừa ra khỏi cửa, Toni đã quay lại nói chuyện với một y tá, Lane thì vẫn chưa đến. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Wyatt bị bỏ lại cùng cái xe lăn. Anh tự điều chỉnh cho chắc chắn hơn, đặt nghiêng cái chân đau cho đến khi có thể ngồi vững, sau đó ngẩng mặt lên và hít vào, để bầu không khí tươi mới làm sảng khoái tinh thần. Anh ở trong phòng quá lâu rồi.

Quầy thuốc bên kia đường làm việc khá ồn ào, Wyatt lơ đãng ngắm nhìn các khách hàng đến và đi. Khi chiếc xe chở các cụ ông cụ bà vừa lùi lại và phóng đi thì một xe tải màu xanh thẫm ngay lập tức tiến tới chiếm lấy chỗ đỗ. Anh cố gắng không nhìn chăm chú ba người vừa ra khỏi xe nhưng họ có dáng người lớn bé khác nhau nên không thể không chú ý.

Người đàn ông nhiều tuổi dáng cao lớn, khoác một chiếc áo mùa đông nặng trịch. Ông đội mũ vải đỏ lên mái tóc xám dày bờm xờm, bộ ria mép cũng có màu xám nhưng tối hơn một chút. Chàng trai trẻ cũng cao như vậy, bất chấp bộ quần áo nặng nề, chàng ta có vóc người khá chuẩn. Khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn theo điệu cười, nhưng cử chỉ vẫn vừa duyên dáng vừa tràn đầy sức trẻ.

Cô gái đi giữa họ thu hút ánh mắt của Wyatt. Đầu tiên, anh nghĩ cô gái chỉ nhỉnh hơn một đứa trẻ chút xíu. Sau đó, nhờ cơn gió thổi bay vạt áo khoác khép hờ mà anh thoáng trông thấy bộ ngực đầy nữ tính và cặp hông cân đối trước khi chiếc áo được kéo lại.

Mái tóc cô màu mật ong non. Gần như vàng óng. Đôi môi đầy đặn, hơi mỉm cười vì điều người đàn ông mới nói và Wyatt bỗng ước mình là người làm cô mỉm cười.

Wyatt vừa nghĩ vậy thì cô gái dừng lại trước cửa. Anh nín thở khi cô bắt đầu quay lại. Hai ánh mắt bắt gặp nhau và Wyatt tưởng như mình có thể cảm nhận được hơi thở gấp của cô, mặc dù anh biết điều đó thật ngu ngốc. Anh ngẩn nhìn như người mất hồn.

Tuyệt đẹp, Wyatt nghĩ.

Ồ, cảm ơn.

Wyatt bị khoá chặt bởi cái nhìn chăm chú của cô đến mức không hề ngạc nhiên khi những suy nghĩ bỗng nhiên trôi vào tâm trí hay là kiểu trả lời kỳ lạ của mình.

Không có gì.

Vậy, Wyatt Hatfield, anh đang về nhà ư?

Đúng vậy.

Chúa ở bên anh, anh lính.

Tôi không còn là quân nhân nữa.

Anh sẽ luôn chiến đấu cho điều mình yêu quý.

“Lại đây Lane!”

Tiếng Toni vang lên, Wyatt chớp mắt và quay người, anh lùi về phía sau khi Lane đánh xe lên lề đường. Khi nhớ ra và nhìn lại, ba người đó đã biến mất trong cửa hàng. Một cảm giác mất mát kỳ lạ xuất hiện, như thể anh đã đánh mất đi sợi dây liên hệ với những điều bản thân cần biết.

Đầu hàng nhu cầu được gia đình quan tâm chăm sóc, anh để mình chìm trong đống gối kê và chăn trùm. Khi họ sắp xếp xong để anh ngồi thoải mái ở băng ghế rộng phía sau, Wyatt đã sẵn sàng cho hành trình trở về nhà.

Trong khi anh thơ thẩn nghĩ về cô gái ở trên phố thì chiếc xe băng qua ranh giới thị trấn Larner’s Mill, rời khỏi Kentucky và hướng về Tennesse. Và cũng bất ngờ như lúc nhớ đến cô, Wyatt bỗng cứng người, trái tim đập dồn bên trong lồng ngực và anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn chăm chú qua cửa kính phía sau về hướng thị trấn nhỏ trên núi, đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

“Chúa ơi,” anh thì thầm và quệt bàn tay run run ngang mặt.

“Wyatt, em yêu quý, em ổn chứ?”

Giọng Toni đầy lo lắng, cô chạm nhẹ vào vai em trai đầy quan tâm. Lane bắt đầu thả chân ga vì anh nghĩ Wyatt có thể bị say xe.

“Em ổn. Em ổn,” anh lẩm bẩm và thả người xuống chiếc giường họ làm cho mình ở băng ghế sau.

Wyatt không thể kể với hai người điều mình vừa nhận ra. Anh không có cách nào để tự giải thích. Nhưng anh biết, cũng như biết rõ tên mình, rằng cuộc đối thoại giữa anh và cô gái là có thật. Anh đã nghe thấy một cuộc đối thoại câm lặng, nhưng điều này… điều này… đã xảy ra… không thể nào.

“Vậy làm sao cô ấy biết tên mình?” anh thì thầm.

“Em nói gì cơ?” Toni hỏi.

Wyatt nghiêng đầu trên gối và nhắm mắt.

“Không có gì, chị ạ. Chẳng có chuyện gì cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui