Khi Em Gặp Anh


Ngô Thành Châu đang chơi bóng rổ, chơi hết trận đấu với đám bạn rồi mới biết có cuộc gọi nhỡ từ bà.

Nhanh chóng gọi lại."À, tiểu Châu à, nãy bà gọi là muốn nói cháu mau về sớm, làm cơn cho khách đây".

Bà Trương nhận được cuộc gọi lại của cậu."Khách? Ai thế bà?" Cậu tạm biệt đám Hoán Dư vội vã đi về."Đi đường cẩn thận!".

Hoán Dư là một người khá cao, nếu Ngô Thành Châu đã cao 178cm, thì Hoán Dư lại cao 180cm, cậu điềm tĩnh, ít nói hơn Ngô Thành Châu nhiều."Là tiểu Nguyệt đấy!".

Giọng bà Trương mừng rỡ."Gì cơ?".

Ngô Thành Châu đứng khựng lại.Chưa nói hết thì bà đã cúp máy.Chuyện gì đây? Sao lại là Thẩm Nguyệt, lần nào cũng là cô ta? Mà sao mình lại vội vã về làm cơm cho cô ta chứ?Ngô Thành Châu bực rồi, đi bước nào cũng đè nặng chân.***************************"Bà để cháu làm cho".


Thẩm Nguyệt phụ bà dọn cơm.

Chẳng qua là cô định qua chơi với bà, và có chuyện muốn nói với Ngô Thành Châu, sao lại thành ra ở lại ăn cơm luôn rồi."Cháu về rồi".

Ngô Thành Châu về nhà với bộ dạng mồ hôi chảy còn chưa khô, bộ đồ thể thao bóng rổ làm lộ rõ làn da trần trắng săn chắc của anh, mồ hôi chảy xuống khuôn mặt hình chữ điền, anh vuốt nhẹ tóc ướt lên.

Nhìn đẹp quá rồi."Mau đi tắm rồi ra ăn cơm, bà với tiểu Nguyệt làm xong cả rồi".

Bà Trương vẫy vẫy tay với Ngô Thành Châu, anh nhìn qua Thẩm Nguyệt, cô đang ngồi nhìn mâm cơm chăm chú, muốn ăn lắm rồi.

Anh cười trừ rồi đi vào phòng luôn.Phụ bà Trương dọn dẹp lại xong, Thẩm Nguyệt ra hiệu cho Ngô Thành Châu đi ra phòng khách nói chuyện."Ừm, tôi không biết anh có rảnh mỗi buổi tối không?" Thẩm Nguyệt ngồi ngây ngắn."Tối tôi đi đánh bóng.

Sao thế?" Ngô Thành Châu cũng hơi bất ngờ khi cô hỏi anh như vậy."Tôi muốn anh phụ đạo cho tôi buổi tối, còn vài ngày nữa đến kì thi...".

Nhìn anh ta không có vẻ phản ứng gì, cô nói tiếp:" Thật ra tôi học cũng không được lắm, chỉ là cần người ôn cho thôi"."Còn bạn cô?""À, thì tôi cũng có, nhưng hiệu quả thì......".

Thẩm Nguyệt mân mê tay mình, chả lẽ nói 1 người thì mê game, 1 người mê truyện, còn cô thì say mê đồ ăn nên không ôn bài, mất mặt lắm.

Không nói."Nếu tôi giúp cô, vậy tôi được gì?" Ngô Thành Châu khoanh tay,mỉm cười đắc ý.Đáng ghét, nếu anh ta không học ở Đại học Tốt thì Thẩm Nguyệt đây cũng không nhờ vả anh.

Còn ở đó ra điều kiện."Này tiểu Châu, giúp đỡ tiểu Nguyệt thì có vấn đề gì à?" Bà Trương đi lại, kí vào đầu anh ta một cái rõ đau."Auu....!Ai mới là cháu ruột của bà chứ không biết".

Vừa nói vừa xoa xoa ngay chỗ đầu, Ngô Thành Châu xị mặt xuống.


Mất mặt ghê!"Được, vậy tôi sẽ cố gắng đậu vào trường của anh.

Đậu vào rồi sau này giúp đỡ anh vài thứ, trả ơn cho anh vậy".

Thẩm Nguyệt dõng dạc nói lớn.

Nói xong rồi mới ngớ ra.Mình vừa nói gì vậy chứ? Đậu Đại học Tốt? Sao lại như vậy?"Ok! Vậy được rồi.

Quyết vậy đi".

Ngô Thành Châu nghĩ một hồi rồi nói."Tiểu Nguyệt, thằng cháu bà mà có ăn hiếp cháu thì nói cho ta".

Vừa nói vừa đè vai Ngô Thành Châu, bà Trương nhìn Thẩm Nguyệt mặt đầy tự tin.

Còn cô thì lại ngồi bần thần ra, chưa định hình được khi nãy mình nói gì."Nhưng....Đổi, đổi được không?""Không.


Tôi đã chấp nhận rồi, ngày mai bắt đầu là được".Tiêu rồi! Thẩm Nguyệt ơi là Thẩm Nguyệt, nói chuyện không chịu suy nghĩ.Cô trở về phòng, ngồi thẩn thờ ra, tính toán:" Năm nay anh ta đang là năm 2, năm sau mình vào thì anh ta năm 3.

Vậy chẳng phải lúc đó anh ta có nhiều thứ để làm lắm sao?".

Nghĩ đến sau này cô đi theo kè kè bên anh như vậy, thật mất mặt chết đi được.Nằm lăn qua lặ lại mãi không ngủ được.

Thẩm Nguyệt dọc điện thoại vậy:" Nãy mình cũng chưa xin số anh ta rồi!".

Cái tính mau quên của cô cũng không thể nào chữa được rồi.

Khi nãy vậy mà lại thấy ngượng trước mặt anh ta.Nhớ lại thì mới để ý, Ngô Thành Châu lúc mới đi về nhìn cũng khá đẹp trai.Thẩm Nguyệt thoáng đỏ cả mặt, lấy tay vỗ vỗ, vùi mặt vào gối vì mắc cỡ."Sao thấy nóng vậy nè? Mình đã bật điều hòa rồi mà!".===================Hết chương 8: =========================.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui