Trong bếp, bà Trương đang loay hoay chuẩn bị chút sữa nóng và bánh quy cho Thẩm Nguyệt và Ngô Thành Châu.
Hai người đang cùng nhau ôn bài, nói là ôn bài, nhưng nhìn kĩ lại, cũng chẳng khác gì đang đấu võ mồm với nhau."Này biến thái, bài này giải thế nào?".
Thẩm Nguyệt ngồi cắn bút, không biết làm bài.Đúng là muốn tức điên mà:" Đã nói tôi không phải biến thái.
Còn nữa, tôi lớn tuổi hơn cô đấy! Cô có cần nói lớn vậy không?" Ngô Thành Châu vì sợ bà nghe được, rụt cổ về, nói khẽ bên tai Thẩm Nguyệt."Hửm! Sao thế tiểu Châu?" Bà Trương nói vọng ra."Khụ.
Khụ.
Khụ.
Cháu không sao ạ, đang....!đáng chỉ dạy Thẩm Nguyệt".
Ngô Thành Châu giật bắn người.
Hết cả hồn......!"Sao nào? Bị tôi trách mắng tức quá mà đỏ mặt hửm?" Ngồi lấy tay chống cằm, dán sát vào cô, cười nhếch môi.Thẩm Nguyệt ngồi im lặng, mặt đỏ ửng:" Làm bài!".Khi nãy chính vì bất ngờ Ngô Thành Châu ghé sát tai cô, hơi lạnh phả vào tai, ngứa ngáy quá chừng."Hả....à.....ừm".
Chẳng biết cô ta đang nghĩ gì, anh cũng thuận theo mà giảng bài lại cho cô."Tiểu Châu, đường về phòng tiểu Nguyệt vắng, dẫn con bé về đi cháu".
Bà Trương nhìn đồng hồ:" Đã tối thế này rồi sao!"."Hả, sao lại là cháu chứ? Cháu của bà cũng đang mệt quá đây này".
Ngô Thành Châu tỏ ra bộ mặt đáng thương, nhìn bà mình."Auuu...!!?".
Bị bà cú đầu rõ đau, anh ấm ức nhìn qua Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị mang giày ra về" Đi chung là được chứ gì.
Bà hết thương thằng cháu này rồi"."Lẹ mau, lớn rồi bớt lại dùm tôi".
Bà Trương khẩn trường đẩy anh ra khỏi nhà.Thằng cháu này, lớn rồi mà y như con nít!*******************************************************Trên đường về, Thẩm Nguyệt đi trước, anh ta theo sau.
Chẳng ai nói với nhau câu nào.
Về đến phòng rồi thì cũng nói dăm ba câu chào."Cảm ơn anh, tôi tới phòng rồi"."Ừm vậy thôi tôi về!".Cạch!Ngô Thành Châu đứng từ xa, đợi cô đóng cửa phòng lại rồi mới đi về.
Vừa đi vừa ngân nga hát, nhớ lại khi nãy giảng bài cho Thẩm Nguyệt:"Ưm, bài này làm sao".
Thẩm Nguyệt chỉ bài không hiểu cho Ngô Thành Châu coi.
Anh nhìn xem qua là đã biết bài này dạng nâng cao, nên cũng chịu khó giẳng cho cô dễ hiểu.Trong lúc giảng bài, Thẩm Nguyệt chăm chú nhìn vào bài giảng, thói quen cầm bút cắn vẫn không bỏ.
Khuôn mặt góc nghiêng của cô lộ rõ xương quai hàm tuyệt đẹp, làn da trắng hồng mịn màng, do trời lạnh nên cô thở ra có làn khói nhè nhẹ bay trong không khí, tóc cô xõa dài, có mấy cọng xoăn xoăn buông lỏng bên má, đôi mắt màu nâu cùng với lông mi dài cong mảnh mai.
Khoảnh khắc đó, anh cũng bị lỡ nhịp một chút!"Cô ta có thói quen xấu thật".
Ngô Thành Châu cũng không nghĩ nhiều, vì cũng được xem như là hàng xóm với nhau, thân thiện một chút cũng chả sao.*****************************************************Tắm xong thật thoải mái, nằm dọc điện thoại là thích nhất rồi, tin nhắn của Hàn Nguyên hiện ra.[Nguyệt Nguyệt, cậu còn nhớ đàn anh Ngô Thành Châu lúc trước không, đàn anh trường Đại học Tốt.]Hửm? Nguyên Nguyên hỏi về anh ta làm gì?Làm sao mà cô không nhớ được, phải nói là gặp mà ngán luôn rồi.[Nhớ! Có chuyện gì à?][Tớ đã tìm được Instagram của đàn anh nè] *Hàn Nguyên đã gửi cho bạn một hình ảnh*[Ồ].
Tò mò, cô bấm vào hình xem, ra là trang cá nhân của Ngô Thành Châu.Instagram của Ngô Thành Châu cũng chẳng có gì đặc biệt, tên là chính tên của anh ta.
Các bài đăng chỉ là thỉnh thoảng thì đăng những điều sinh hoạt hay kỷ niệm.[Đẹp đúng không, đàn anh đó chụp hình đẹp thật].
Hàn Nguyên gửi tin nhắn[Ừm]Nói rồi cô cũng không nhắn tiếp.*Ting**Ting**Ting**Ting*.....!??Hàn Nguyên gửi một loạt ảnh của Ngô Thành Châu sang cho cô, sau đó còn gửi nhãn dán yêu đời.
Không phải chứ, Hàn Nguyên có gu như vậy à.
Cô cũng chẳng buồn xem qua ảnh, xem phim tiếp.*****************************************"Hắt xì".
Ngứa ngáy cả mũi, Ngô Thành Châu đang ngồi chơi game mà cũng không yên.=========================Hết chương 10: =========================.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...