Khi Được Gặp Em

Sính Anh Cơ không biết chạy xe, cũng không để tài xế đưa đi mà tự gọi xe. Cô mặc quần jean với áo hoodie màu trắng ấm áp, đầu đội một chiếc mũ beret, đeo kính mắt và khẩu trang cẩn thận rồi thì ra ngoài. Sính Anh Cơ còn đeo một cái balo nhỏ hình con thỏ màu trắng, dáng người của cô đẹp, nhìn qua chẳng khác gì mấy thiếu nữ đang học đại học. Sính Anh Cơ đến rạp chiếu phim thì thấy cũng không đông lắm, dù sao thì hôm nay cũng là ngày thường, giờ này cũng ít người xem phim.

Cô nhận cuốn vé, mua một phần bắp rang và một cốc coca rồi đi vào trong rạp. Lúc Sính Anh Cơ đến thì trong rạp đã có rất đông người ngồi. Cô đi đến ngồi xuống hàng ghế đầu tiên cách hàng dài người ở phía sau, phát hiện ra ghế bên mình vậy mà cũng có người ngồi. Sính Anh Cơ cũng không để ý, ngồi xuống thì tập trung chờ xem phim.

Cô kéo khẩu trang xuống, vừa ăn bắp rang vừa chờ phim chiếu. Lúc này người ở bên cạnh của cô hơi cử động, đối phương dùng ngón trỏ đẩy vành mũ lưỡi trai của mình lên, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.

"Sính Anh Cơ?"

Nghe thấy ai gọi mình, cô theo bản năng nhìn sang. Gò má của Sính Anh Cơ còn đang phồng lên vì nhai bắp rang, đôi mắt của cô mở to, chớp chớp, trông có chút đáng yêu. Sính Anh Cơ ngay lập tức nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai, cô ngẩn người, theo bản năng gật đầu chào anh, rất lễ độ nói.

"Tiền bối Hoắc."

Hoắc Tu cười cười, xua tay với cô. "Gọi Hoắc Tu là được rồi." Anh thấy cô chỉ gật đầu không nói gì thì hất đầu về phía màn hình đang chạy . "Đi xem phim một mình à?"


"Vâng." Sính Anh Cơ tùy tiện trả lời, hút một ngụm coca, dáng vẻ bình thản lại không có ý định giữ hình tượng thục nữ của cô khiến Hoắc Tu cười khẽ. "Vẫn còn ngày nghỉ nên hôm nay đi xem phim, anh không phải quay phim ạ?"

"Sắp đóng máy rồi nên cũng không gấp."

Sính Anh Cơ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Không biết cô nghĩ gì, lại đẩy hộp bắp rang mình đang ôm về phía Hoắc Tu, nghiêng đầu.

"Anh ăn không ạ?"

Hoắc Tu ngẩn người, cũng rất nể mặt cô lấy bắp rang ăn. Sính Anh Cơ cũng chẳng để ý, tiếp tục nhai nhóp nhép. Hai người bọn họ cũng không nói chuyện nữa, vì phim đã bắt đầu chiếu rồi.

Phim không chiếu thì thôi, chiếu rồi mới biết sao rạp đông như vậy. Bởi vì phim này có Thừa Kính đóng. Anh đóng nam phụ thôi, chứ cũng không phải nam chính. Là bộ phim điện ảnh đã quay hai năm trước giờ mới ra rạp. Bộ phim này hình như là để lăng xê diễn viên mới nổi nào đó, nên đất diễn của Thừa Kính cũng không nhiều. Cô cứ cho rằng diễn viên thực lực như anh trai sẽ không đóng mấy phim mình không phải diễn viên chính, ai dè vậy mà anh cũng nhận vai diễn này. Trên poster phim cũng có ảnh của anh, nhưng mà nhỏ quá, Sính Anh Cơ lười để ý nên cũng không chú ý.

Phim xem cũng không hay. Màu sắc không đẹp, góc quay cũng không ổn, nội dung thì tạm được. Điểm sáng duy nhất chắc cũng chỉ có nhân vật do Thừa Kính thủ vai từ một công tử hào hoa vui vẻ trong sáng hắc hóa thành phản diện. Sính Anh Cơ nghĩ, có lẽ vì nội tâm nhân vật này hay nên anh mới nhận lời đóng, hoặc là do có quan hệ gì đó với đạo diễn phim không chừng. Chứ phim thế này, thật sự không phù hợp phong cách diễn của anh lắm.

Sính Anh Cơ không xem phim của anh trai, nhưng Cảnh Điền ngày nào cũng lải nhải bên tai cô chuyện anh cô đóng vừa hay, vừa giỏi, lại còn biết chọn kịch bản. Cô muốn không biết thói quen làm việc của anh cũng khó.

Phim kéo dài hai tiếng, Sính Anh Cơ xem mà muốn ngủ gục luôn. Hoắc Tu ở bên cạnh cũng chú ý tới dáng vẻ của cô, cười khẽ, nghiêng đầu qua hỏi.

"Không hay à?"


"Quá nhàm chán." Sính Anh Cơ cũng thật thà trả lời. Từ trước đến giờ cô có gì nói đó, nếu có ai hỏi thì cô sẽ trả lời thật. Sính Anh Cơ không chủ động tham gia vào những cuộc nói chuyện của người khác, cũng không chủ động gây hấn, chỉ cần không ai động chạm cô thì cô sẽ không làm gì. Tính cách của Sính Anh Cơ được Tiểu Mễ kêu là "Phật hệ", nhưng Cảnh Điền thì sợ chết khiếp cái kiểu ăn nói thẳng thừng của cô. "Diễn cũng không tốt lắm."

"Nghe nói em muốn đóng phim?" Hoắc Tu cũng thoải mái gật đầu nói. Kỳ thực anh thấy phim cũng không hay. Nếu không phải Thừa Kính đóng thì anh cũng không mua vé đi xem làm gì. Hai người bọn họ rất hay ủng hộ phim của nhau, nên Hoắc Tu biết phim ra rạp cũng trích chút thời gian xem thử. "Muốn chuyển đổi hình tượng?"

"Hỏi anh một chuyện được không?"

"Được."

"Sao anh lại làm diễn viên?" Sính Anh Cơ cắn ống hút, từng chút một hút coca trong cốc, nhìn màn hình đang chạy credits phim trước mặt, nhỏ giọng hỏi. "Là vì anh thích đóng phim sao?"

Hoắc Tu ngẩn người. Câu hỏi này anh đã gặp rất nhiều lần, lần nào Hoắc Tu cũng chỉ trả lời qua quýt cho có lệ. Kiểu như vì anh thích đóng phim, vì anh có thiên phú đại loại như vậy. Nhưng lần này Hoắc Tu lại cảm thấy, Sính Anh Cơ hình như là thật sự tò mò muốn biết, hơn nữa dường như trong lòng cô có chút khúc mắc với ngành diễn viên nên mới hỏi như thế.

"Không vì lý do gì cả, chỉ cảm thấy đồng cảm với vai diễn thôi."

".. Đồng cảm với vai diễn?"


"Nói đơn giản chút, ca sĩ như em thổi cảm xúc, hồi ức và tình cảm vào trong những ca từ trong bài hát; thì diễn viên bọn anh dùng hành động, lời thoại để làm sống lại những nhân vật chỉ có trên trang giấy." Hoắc Tu cười khẽ nói, lấy một hạt bắp rang bỏ vào miệng mình, vị ngọt lan tràn trong miệng khiến anh có chút không quen, nhưng cũng không ghét bỏ. "Có những nhân vật khi đóng em sẽ thấy rất đồng cảm, cũng thấu hiểu họ. Anh thấy đóng phim là cách nhanh nhất để anh thể hiện những mặt cảm xúc mà mình chưa từng hiểu rõ thông qua những nhân vật đó thôi."

"Nếu vậy không phải là sẽ không đóng được những nhân vật anh không đồng cảm được à?"

Sính Anh Cơ không cho là đúng.

"Đúng vậy. Nên mới nói diễn viên nhận vai nào thì cũng phải tìm hiểu, càng hiểu rõ về nhân vật của mình thì càng đạt. Em nghĩ xem, cuộc sống này cũng giống như một vở kịch vậy. Nhưng không phải diễn viên nào trong vở kịch này cũng có thể trải qua đầy đủ những cảm xúc có trên đời, làm diễn viên, có thể giúp em làm chuyện đó."

Sính Anh Cơ liếc nhìn Hoắc Tu, thấy anh đang nhìn mình cười khẽ, thì không nói gì nữa. Hai người bọn họ cũng không tiếp tục trò chuyện, nhìn người trong rạp lục tục rời đi. Vì để tránh bị bắt gặp, cả hai cũng tách ra, không đi cùng nhau. Sính Anh Cơ và Hoắc Tu đều rất thông minh, tự giác xem như bọn họ chưa từng gặp nhau ngày hôm nay, cũng không nói với ai chuyện cả hai tình cờ xem cùng một bộ phim.

Nhưng kỳ thực, những gì Hoắc Tu nói, cũng thành công khiến Sính Anh Cơ có cái nhìn khác về việc diễn xuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui