Khi Được Gặp Em

Tối đến, chương trình cũng bắt đầu ghi hình. Toàn bộ các khách mời đeo bịt mắt, được nhân viên trong đoàn hỗ trợ đưa đến địa điểm được sắp đặt. Sính Anh Cơ nhạy bén phát hiện ra là mình đã bị tách khỏi những người khác, xem ra là phải tự mình ra mặt. Mới tập đầu tiên mà tổ chương trình cũng không nể tình tí nào.

Trong bóng đêm, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nghe thấy tiếng đóng cửa sầm lại khi nhân viên rời đi cô muốn tháo bịt mắt ra thì đã có một âm thanh vang lên. Giọng nói máy móc của người dẫn truyện truyền đến.

"Xin mời cô Sính Anh Cơ báo điểm thi đại học."

".. Tôi không có thi đại học." Sính Anh Cơ bình tĩnh trả lời, trong lòng hơi hoang mang, nhưng cũng bình tĩnh nói tiếp. "Tôi được tuyển thẳng vào đại học ở Luân Đôn.. chuyên ngành kiến trúc."

Tổ chương trình khi nghe thấy câu trả lời: Được rồi, cô là học bá, cô giỏi.

"Có thể tháo bịt mắt ra rồi."

Sính Anh Cơ nghe thấy hiệu lệnh của người dẫn truyện thì lập tức tháo xuống bịt mắt. Cô bình tĩnh nhìn cảnh quan trong phòng. Cô bị nhốt trong một căn phòng.. trông có vẻ giống như một nhà kho để đồ. Đồ vật vứt lung tung lại không hệ thống. Sính Anh Cơ theo bản năng bắt đầu tiến lên tìm kiếm manh mối xung quanh.

Bên này Sính Anh Cơ nhàn nhã, thì những khách mời khác không như thế. Trong năm người, chỉ có một mình cô bị tách ra, bốn người đi cùng nhau, co rúm lại một chỗ khi phát hiện ra bọn họ bị đẩy vào một căn phòng khác. Trông khá giống phòng bảo vệ, trong phòng có máy tính giám sát tình hình của chung cư, còn có vô số giấy tờ được để trong phòng. Mấy người bọn họ đều lần lượt bị bắt khai báo điểm đại học rồi mới được tháo bịt mắt xuống.

Kỳ Tử Ngạn là người đầu tiên tháo bịt mắt ra, nhận ra Sính Anh Cơ không có ở đây thì cảm thán.


"Tổ chương trình không có miếng lương tâm nào luôn, tách con gái người ta ra ở một mình."

Du Nguyệt cũng đồng tình. Bốn người bọn họ ở chung ở không gian thế này còn bị sự u ám của bối cảnh trong phòng làm cho hoảng sợ đây, không biết Sính Anh Cơ ở một mình có sao không.

"Chúng ta nhanh nhanh tìm manh mối rồi đi tìm chị Tiểu Anh đi ạ." Tống Kiệt nhanh chóng nói, bắt đầu hăng hái tìm manh mối trong phòng. Bọn họ đầu tiên đi kiểm tra máy tính. Cậu bé vừa kiểm tra hình ảnh trong camera, thì nhanh chóng phát hiện. "Mọi người nhìn xem, chị Sính Anh Cơ ở trong này nè."

Lâm Anh cũng sáp qua, nhìn hình ảnh trong camera. Sính Anh Cơ ở trong phòng kho, còn đang rất tích cực lục tung mọi thứ lên giống như đang tìm manh mối, chẳng hề có dáng vẻ lo lắng gì. Lúc này Lâm Anh chú ý thấy Sính Anh Cơ đi về phía cửa, hình như đang thử xem mở cửa được không, kết quả à không đẩy cửa ra được.

"Cửa khóa, cô ấy bị nhốt."

"Cửa ở đây cũng khóa." Kỳ Tử Ngạn cũng vừa kiểm tra cửa xong nhanh chóng nói, nhìn vào lỗ khóa của cửa phòng. "Có khi chìa khóa ở trong phòng, chia nhau ra tìm đi."

Bốn người vì để tìm Sính Anh Cơ, cũng nhanh chóng bắt tay vào lục tụng cả phòng bảo vệ nên, cũng không quên để ý coi có manh mối gì đáng chú ý không. Cốt truyện định sẵn là bọn họ là người của công ty bất động sản đến để thuyết phục những chủ hộ còn chưa chịu chuyển đi nhận bồi thường để có thể phá vỡ tòa chung cư cũ này xây nhà mới lên.

Có điều chỗ này bị đồn thổi là có ma quỷ quấy phá, cho nên có rất nhiều hộ gia đình đã rời đi rồi, chỉ mãi vẫn còn một hộ nhà là không chịu chuyển đi. Người của công ty bọn họ cử đến là để tìm hiểu xem có phải thực sự có quỷ không, nếu có thì bọn họ sẽ không mua lại khu chung cư này nữa.


Đang gấp rút tìm manh mối, thì không biết Du Nguyệt lại gần chỗ nào mà từ những ô cửa sổ bằng kính lắp trên tường của phòng bảo vệ đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ lao tới sát kính chỗ bà đang đứng. Ánh đèn trong phòng cũng chớp tắt, Du Nguyệt giật mình hét thất thanh lùi lại phía sau. Tiếng hét nào cao vút khiến ba người đàn ông cũng nhìn qua, cuối cùng nhìn thấy một màn nữ quỷ áo đỏ máu me đầy mình đang cào lên cửa sổ khiến họ cũng sợ khiếp đảm hét lớn.

Tiếng hét của bọn họ to đến nỗi Sính Anh Cơ bị nhốt trong phòng khác còn nghe thấy, cô vừa mới tìm thấy manh mối trong nhà kho, còn chưa kịp đọc thì ánh đèn trong phòng chớp tắt, từ xa còn vang lên tiếng hét đầy kinh hãi của đám người Kỳ Tử Ngạn. Sính Anh Cơ ngẩn người, còn đang nhìn bóng đèn yếu ớt không ngừng chớp tắt thì cô đã nghe đoàng một tiếng, trong phòng đột nhiên xuất hiện một cái bóng mặc áo đỏ lao ra hù dọa.

Sính Anh Cơ tay vẫn còn cầm quyển sổ mình vừa tìm được, nhìn nữ quỷ bò trên đất, hét lên với mình đến ngẩn người luôn.

Tổ chương trình qua camera giám sát thấy phản ứng của bốn khách mời thì vô cùng hài lòng, tới Sính Anh Cơ thì chỉ thấy cô đơ luôn không phản ứng gì. Đạo diễn còn đang nghĩ có phải là cô bị dọa cho ngu người luôn rồi không thì Sính Anh Cơ đột nhiên cử động. Cô nghiêng đầu nhìn nữ quỷ bò trên đất, bình tĩnh trong ánh đèn chớp tắt đầy khủng bố bước tới chỗ của NPC.

Nữ quỷ: "..."

Nữ quỷ nọ thấy hành động tiếp cận của Sính Anh Cơ thì sợ ngu người vội vàng bò lùi về phía sau.

"Đừng chạy." Sính Anh Cơ hai ba bước đã đuổi đến nơi, túm lấy cổ áo của nữ quỷ. NPC sợ muốn chết vội vàng giãy dụa. Ai dè đâu Sính Anh Cơ trực tiếp ném sổ con trong tay xuống đất nhào qua chỗ nữ quỷ lật người của người ta ra, không ngừng lục lọi. "Tôi bảo là kỳ lạ mà, thì ra giấu manh mối trên người thiệt nè."

Tổ đạo diễn nhìn cả một màn trên màn hình mà nói không thành lời. Bọn họ đã rất tự tin là khách mời sẽ bị NPC dọa cho xỉu lên xỉu xuống nên mới cố ý để NPC tới hù Sính Anh Cơ rồi nhân cơ hội lúc cô sợ với ánh sáng không tốt mà thả lại manh mối rồi chuồn đi. Ai dè Sính Anh Cơ đã không sợ thì chớ, còn nhào tới giật luôn cả manh mối?


Đạo diễn có xúc động muốn hủy hợp đồng với Sính Anh Cơ luôn. Cô Sính, phiền cô cư xử như người bình thường được không?

Sính Anh Cơ lấy được manh mối, thì ra là một cái bộ đàm, chắc là dùng để liên lạc với nhóm người của Kỳ Tử Ngạn. Cô trực tiếp lấy được đồ rồi thì bỏ rơi nữ quỷ trên đất luôn, quay đầu cầm sổ con lên lại chuẩn bị nghiên cứu. Cô hoàn toàn không hề có ý thức được là dưới tình huống bình thường có quỷ ở cạnh là chuyện kinh dị cỡ nào.

Mà tổ chương trình dĩ nhiên cũng không để NPC ở lại được. Vội vàng điều khiển cho ánh sáng chớp tắt liên tục. Sính Anh Cơ quả nhiên bị thu hút, cô lại nhìn đèn trên đầu đầy khó hiểu, nhưng lại nghe rầm một tiếng. Sính Anh Cơ mờ mịt quay đầu lại, thấy NPC vừa rồi bị mình lục soát người đã tẩu thoát bằng cửa ra vào. Cô co rút khóe miệng, không nhịn được nói.

"Thật sự định chơi trò chỉ NPC được ra ngoài còn người chơi thì bị nhốt hả?"

Đạo diễn nghe cô nói xong cũng muốn khóc luôn. Tiểu thư ơi, nếu cô cư xử bình thường thì sap NPC của tụi tôi phải khổ vậy hả?

Nhưng mà Sính Anh Cơ dĩ nhiên không biết tiếng lòng của mấy vị đạo diễn. Cô lại tiếp tục nghiên cứu manh mối và bộ đàm trong tay, sau đó thử bật lên, kết nối.

"Alo, mọi người nghe em nói không?"

Đám người Kỳ Tử Ngạn đột nhiên nghe thấy giọng của Sính Anh Cơ thì sợ bay màu, tập thể nhìn về phía máy tính, thấy cô không thèm nhìn camera giám sát mà đang cầm bộ đàm. Lâm Anh nhanh nhẹn biết ngay là trong phòng có giấu bộ đàm, vội vàng muốn đi tìm. Nhưng mà trong phòng quá bừa bộn, thanh âm của cô vừa rè lại nhỏ, không biết là bộ đàm bị giấu ở đâu.

Sính Anh Cơ không thấy có tiếng trả lời thì nheo mắt lại, chợt nhận ra có thể là bọn họ vừa rồi bị dọa sợ vẫn chưa tìm được bộ đàm. Cô lại tiếp tục nói vào trong bộ đàm.


"Em sẽ tiếp tục nói, mọi người tìm bộ đàm rồi liên lạc nha. Cửa của em bị khóa không có mở được, còn là khóa bên ngoài nữa nên hẳn là mọi người phải qua cứu em ra."

Đám người Kỳ Tử Ngạn nghe giọng lúc được lúc không của Sính Anh Cơ vội vàng đi tìm bộ đàm. Nhưng mà trong phòng có nhiều đồ, hơn nữa vừa nãy bị dọa sợ, gan của bọn họ bị dọa cho không còn tí nào luôn nên tìm mãi vẫn chưa được. Du Nguyệt nhìn thấy Sính Anh Cơ ở trong camera đã trực tiếp ngồi xuống đất luôn, bình tĩnh xem sổ tay gì đó, hình như là manh mối bên cô.

"Nhiều đồ quá tìm không có được." Tống Kiệt cũng gấp muốn chết. Bọn họ đâu có biết lúc nãy Sính Anh Cơ bị dọa cũng không sợ. Chỉ lo lắng là lỡ như cô một mình gặp quỷ như lúc nãy thì sẽ như thế nào. "Phải chi chị ấy nói nữa thì tốt rồi.."

Cậu vừa dứt lời thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hát. Cả đám sợ hết cả hồn, vội vàng co lại thành một đoàn. Lâm Anh dở khóc dở cười, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nhìn thấy Sính Anh Cơ trong camera đã để bộ đàm lên miệng rồi.

"Là A Anh đó, cô ấy hát. Nhanh, tìm mau."

Sính Anh Cơ hát xong một bài rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Cô lại hát tiếp một bài. Tổ đạo diễn nhìn một màn này thì vô cùng hớn hở, đây không phải là album mới của Sính Anh Cơ à? Phải biết là phát nhạc là phải trả tiền bản quyền, mà giờ chính chủ tự hát luôn thì bọn họ coi như cũng đỡ một khoản phí, vui tươi biết bao nhiêu.

Sính Anh Cơ hát tới bài thứ ba rồi vẫn chưa lấy động tĩnh gì. Cô bắt đầu hoài nghi bộ đàm bị hư.

"Đừng nói chứ hát nãy giờ ba bài luôn, tiền bản quyền không thu được mà còn bị chơi một vố hả? Cái chương trình này không phải đưa bộ đàm hư chứ?"

Tổ đạo diễn oan uổng gần chết. Vậy chứ mà câu nói này của Sính Anh Cơ thành công chọc đám Kỳ Tử Ngạn cười lớn. Giọng điệu của Sính Anh Cơ rõ ràng là vừa bất mãn lại còn không cam lòng, nghe qua là biết cô chê trách nhiều cỡ nào. Du Nguyệt đang đứng gần một cái tủ để đồ trong phòng bảo vệ, phát hiện ra tiếng của Sính Anh Cơ ở đây đặc biệt lớn, thì vội vàng nói.

"Hình như bộ đàm ở trong này nè."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui