Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược
“Bà Lam không phản
đối anh Sơn đưa tôi đi dự tiệc của đối tác.” – Thư Kỳ phấn khích nói –
“Có phải bà ta đã chấp nhận tôi không?”
“Bà ta không còn ghét cô nữa.” – Thùy Vân lạnh nhạt trả lời.
“ Cảm ơn chị nhiều lắm. Cuối cùng tôi cũng thành công rồi. Nếu không có chị… “
“ Tôi chưa hề nói chúng ta thành công. “
“ Hả “ - Thư Kỳ nhìn chằm chằm quân sư của mình kinh ngạc. Không phải cô công phá thành công Ngọc Sơn cùng mẹ anh ta rồi sao ?
“ Chấp nhận không có nghĩa ủng hộ. Đối với bà ta, Ngọc Phượng mới là cô
dâu vàng. Tôi không biết con mắt bà ta có nhìn thấy sự giả tạo của cô
nàng ấy không nhưng tuyệt nhiên giá trị của gia đình Ngọc Phượng với
công ty Ngọc Lam là thật. Muốn bà ta từ bỏ cô gái này, trừ phi… “
Thư Kỳ mở to mắt chăm chú nhìn quân sư.
“ … cô gái này làm bà ta không thể chấp nhận được. “
“ Hả ? Mà làm chuyện gì là không chấp nhận được ? “
Thư Kỳ ngây ngô nhìn Thùy Vân. Cô gái trẻ trước mặt cô đưa cho cô một tờ giấy nhỏ và nhỏe miệng cười đầy ma mị.
“ Yêu “
“ Ghen “
“ Sự thật “
“ Máu “
“ Kết thúc “.
Thư Kỳ đọc xong kinh hãi quay lên nhìn Thùy Vân. “ Máu “ ý cô ấy là sao ?
Thư Kỳ nuốt nước miếng nhìn Thùy Vân. Cô nhắm mắt lại, nhớ những gì cô
gái này làm giúp cô. Cô biết ở đời không nên tin ai cho không ai cái gì
nhưng nếu phải lựa chọn, cô thà…
“ Tôi tin chị. “
Thùy Vân nhìn cô gái đối diện. Cô gái này không hỏi nhiều như mọi khi. Không
muốn biết bước tiếp theo của cô là gì sao ? Hay là cô gái này quá mù
quáng vào cái tình yêu ấu trĩ giữa mình và tên thiếu gia kia đến nỗi bất chấp ? Hoặc cô ta quá ham tiền ?
“ Cô yêu tên công tử bột đó đến thế sao ? “
Thư Kỳ nhìn Thùy Vân, cô im lặng suy nghĩ 1 hồi và cười.
“ Tôi không biết nữa. Mà đúng là hôm ấy anh ta cứu tôi khỏi tên chủ nợ
thì tôi có chút hạnh phúc. Mấy thằng đàn ông trước chưa ai cho tôi cảm
giác này cả “ - Thư Kỳ ngập ngừng đôi chút “ …nhưng tôi thích cảm giác
có 1 người bạn gọi điện mỗi tối hỏi thăm chia sẻ, giúp đỡ tôi từng chút
một như thế này hơn. Nên chỉ cần là chị nói thì tôi tin chị.”
“ Bạn ? “ - Thùy Vân nhếch mép, cô nhìn đồng hồ - “ Thôi, tối rồi. Tôi đi về nhà trước đây. Nghỉ ngơi sớm. “
“ Ohm. “ - Thư Kỳ định nói gì đó nhưng lại thôi.
“ À, tôi muốn nhắc cô nhớ. Quan hệ giữa chúng ta chính xác là hợp tác.
Tiền trao cháo múc. Xong việc thì không còn bất cứ liên quan gì. “ -
Thùy Vân xác định lại.
…
“ Cái gì ? “ - Ngọc Phượng mở to
mắt kinh ngạc nhìn ba cô – “ Anh Sơn đưa con nhỏ đó đi dự tiệc kỷ niệm
tập đoàn Thiên Lai “ - Không phải đó chính là xác định mối quan hệ 2
người với mọi người sao ?
“ Thằng đó, con còn thiết tha gì. Con
gái của Hồng Mạnh ta không phải hạng con gái thích thì quen, không thì
bỏ. Bỏ hôn ước hết. “ - ông Mạnh tức giận ném tập tài liệu xuống.
“ Còn bác gái thì sao ? Bác ấy không chấp nhận đâu. “ - Ngọc Phượng lắp bắp.
Ông Mạnh nhìn cô con gái đáng thương của mình cười nhạt.
“ Nếu bà ta không cho phép thì thằng công tử bột đó dám à. Thôi bỏ đi con.”
“ Không, không đúng… “ - Ngọc Phượng không tin – “ Ba đừng làm gì hết.
Con… con biết cách xử lý con nhỏ đó. Chẳng qua đó chỉ là một đứa con gái ham tiền… con … anh ấy chỉ nhất thời lung lạc. “
Ông Mạnh khẽ lắc đầu nhìn đứa con nặng tình của mình.
Cô nhất quyết không tha cho con bé thực tập đó đâu.
…
Cảnh 3 – Màn 1.
“ Anh cứ nói chuyện cùng bạn đi. Để em đi ăn chút đồ ăn lót dạ. “ - Thư
Kỳ nghiêng đầu 1 cách duyên dáng thì thầm vào tai bạn trai mình.
[ Tìm cách tách khỏi Ngọc Sơn. Đi một mình để Ngọc Phượng có cơ hội tiếp cận cô.]
Thư Kỳ kiêu sa trong bộ váy dạ hội màu trắng lặng lẽ tách khỏi mọi người.
Cô tìm một nơi yên tĩnh ngồi một mình. Quả thật như Thùy Vân nói, Ngọc
Phượng trong chiếc váy đỏ thắm tiến gần đến chỗ cô, miệng mỉm cười dịu
dàng.
“ Thật giả tạo “ - Thư Kỳ thầm nghĩ.
“ Có phiền nếu tôi ngồi đây không ? “ - Ngọc Phượng mỉm cười.
“ Tùy chị. “ - Thư Kỳ trả lời cộc lốc.
“ Ồ, cô đang xác nhận quan hệ cùng anh Sơn à ? “ - giọng nói pha sự mỉa mai.
“ Có liên quan đến chị ? “
“ Không, chỉ là tôi muốn cảnh báo cô thôi. Đừng quá hy vọng, đằng nào
cũng chỉ là hàng tạm thời quen chơi của anh ấy thôi “ - Nụ cười dịu dàng không hề tắt.
“ Quả thật là hồ ly luyện thành tinh. Nói lời
châm chọc mà nụ cười lại ngọt đến thế. “ - Thư Kỳ nghĩ thầm, người ta ở
ngoài nhìn hẳn nghĩ họ đang nói chuyện phiếm.
“ Sao cô im lặng thế. “
“Chị đừng quá đáng chứ?” – Thư Kỳ gằn giọng – “anh ấy chọn tôi.”
“Hả? Cô đúng ngây thơ. Địa vị của cô, gia thế của cô thế mà lại cho rằng anh ấy chọn cô sao?” – ánh mắt Ngọc Phượng nhu mì – “Cô có bao giờ thấy đại gia lấy gái không? Chẳng qua chân dài để quen chơi. Lọ Lem lấy được
hoàng tử không phải do cô ta đẹp mà là do bản thân cô ta là con gái 1 bá tước. Bởi thế, tôi không hy vọng cô quá mơ mộng. Hạng gái như cô làm ở
quán bar thì được…”
“Này, chị đừng được nước làm tới nha. Tôi nhịn đủ rồi.”
Thư Kỳ đập bàn, hét lên. Mọi người nhìn chằm chằm 2 người cô.
[Làm mọi người chú ý đến chỗ cô. Làm bộ dạng là người kích động, hung hăng.]
“Tại sao cô… tôi chỉ…” – Ngọc Phượng long lanh đôi mắt, chực khóc. Môi mím lại. Nhìn chung khá oan khuất.
Ai da, người nhà giàu cũng nhiều chuyện thật. Nhìn chăm chăm Thư Kỳ như thể thú lạ. Miệng mấy bà tám nhà giàu cũng xí xa xí xào.
“Cô…” – Thư Kỳ tức giận, mặt đỏ tía tai. Một phần do cô đã uống chút rượu. Đáng ra cô nên học diễn xuất chứ không phải thiết kế.
“Tôi chỉ muốn chúc mừng…” – hai dòng nước mắt lăn khỏi đôi mắt.
Ngọc Sơn chạy tới đẩy 2 người phụ nữ này ra. Thật là anh mới đi một chút mà…
“Em làm gì thế Thư Kỳ?” – Ngọc Sơn giọng có chút giận, tại sao cô gái này cứ nóng nảy, không suy nghĩ thế này.
“Em… “ - Thư Kỳ trợn mắt nhìn anh.
“Không có gì đâu… là do em…” – Ngọc Phượng, kéo kéo cổ tay Ngọc Sơn, nhỏ nhẹ nói.
Thư Kỳ đỏ mặt hơn, cô hét lên.
“Kệ 2 người. Em đi lấy đồ ăn.”
Ngọc Sơn lắc đầu, cô bé này lúc nào cũng bướng bỉnh như thế. Có gì anh dỗ sau.
Ngọc Phượng cười hả hê trong lòng.
Bà Lam thản nhiên nhìn biểu cảm tình tay ba của xấp nhỏ.
“Meoz” – con mèo uốn mình khoái cảm.
Thùy Vân đưa tay nựng con mèo trên tay nhìn bao quát các diên viên chính. Lý do cô có mặt ở buổi tiệc này? Cô lấy vai trò trợ lý của Ngọc Sơn, đi
theo nhắc tuồng anh tên cùng vị trí mấy chú mấy bác ở nơi này. Thư Kỳ là 1 cô gái đơn giản dĩ nhiên vật hợp theo loài, anh chàng cô ta chọn IQ
cũng không cao. Mà cô là biên kịch, đâu thể bỏ con giữa chợ được dù
không ham hố gì tham gia ba cái tiệc tùng phiền phức đặc biệt của cái
công ty này.
…
Cảnh 3 – Màn 2.
“ Là cô. “ - Thư Kỳ bước vào nhà WC thấy Ngọc Phượng đang đứng trang điểm lại trước gương.
“À, chào…” – Ngọc Phương liếc nhìn mỉa mai – “chưa đi à?” – cô không cần đóng kịch thêm. Giờ ở đây chỉ còn 2 người.
“ Cô đúng là 1 con hồ ly tinh. “ - Thư Kỳ gằn giọng.
Ngọc Phượng cười mỉa mai.
“Do cô quá ngu thôi”.
“Cô” – Thư Kỳ chỉ vào mặt cô gái đối diện.
“Cô gì? Mấy con nhỏ bạn gái trước của anh ấy tôi còn đá được. Huống gì con ngu như cô. “
“ Cô… là cô phá họ ? “ - Thư Kỳ cố tình kinh ngạc 1 cách khoa trương.
“ Bọn đàn bà đó dám phá chúng tôi. Chỉ là thay trời hành đạo thôi. Tôi mới là người xứng với anh ấy. “
“ Cô thật đáng khinh. “
“ Đáng khinh ? Đáng khinh sao bằng cô cùng bà già kia ? Lợi dụng tôi giúp công ty bả mà mới thấy con trai là mềm lòng rồi.”
“ Cô… đồ đạo đức giả… “
“ Ha ha… học hỏi đi cưng. “ - Ngọc Phượng bặm bặm môi cho son đều rồi kiêu ngạo bước đi.
Thấy Ngọc Phượng đi, Thư Kỳ mở túi xách ra kiểm tra cái máy ghi âm đang mở
nãy giờ. Âm thanh thật sự chỉ có thể nói là tốt. Không bỏ công cô bỏ 2
em mua 1 cái máy chỉ có chế độ ghi âm.
“ Đại công cáo thành “ - cô bấm nút send.
Thùy Vân nhìn tin nhắn mới đến thì mỉm cười. Đúng là học sinh giỏi mà.
“ Show time “.
…
“ Đáng khinh ? Đáng khinh sao bằng cô cùng bà già kia ? Lợi dụng tôi giúp công ty bả mà mới thấy con trai là mềm lòng rồi.”
Mọi người kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại của Thư Kỳ, ai nấy đều xì xào
tự hỏi chủ nhân là ai và nhân vật chính là ai. Một số người biết chủ
nhân đoạn đối thoại và “ bà già “ được nhắc đến là ai thì nhìn bà Ngọc
Lam ái ngại.
Ôi cứ có người là có chuyện để tám. Đúng là cuộc đời mà.
Bà Lam đen mặt lại, không thể mất mặt hơn nữa nên quyết định bỏ đi trước.
Không quên ném cái nhìn đầy nộ khí cho Ngọc Phượng. Kiểu này coi như mẹ
chồng con dâu trở mặt thành thù rồi.
“ Meoz “
“ Sao cô còn ở đây ? “ - Thùy Vân ngạc nhiên hỏi Thư Kỳ, đáng ra cô gái này phải đi chung cùng 2 mẹ con đó chứ ?
“ À, tôi thấy không tiện. Để anh ấy đi an ủi mẹ mình đi. Giành thì hơi kỳ nên nói đi về chung cùng cô. “
“ Cũng biết cư xử nhỉ ? “ - Thùy Vân nhìn Thư Kỳ tán thưởng.
“ Cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô thì không thể lật… “
Thùy Vân đưa ngón tay lên miệng, mỉm cười ra hiệu với Thư Kỳ.
“ Chuyện đã làm không nên nhắc lại. “
Thư Kỳ biết mình lỡ lời, rụt cổ lại.
“ À. “
“ Cô nhớ mọi thứ đến hôm nay đều là do ý trời. Cô không dính dáng gì hết. “
Thư Kỳ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...