Hắn và hỏa hỏa đáng yêu đang cùng nhau cười khúc khích coi một đoạn truyện cười.
Nàng vui vẻ mỉm cười đáng yêu chăm chú nhìn câu truyện còn hắn thì ngây ngốc nhìn nàng mà cười hô hố theo.
( mm: nhu ca là tên ngốc…)
Lâm duyệt tiến vào làm bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống, hắn híp mắt nguy hiểm nhìn hắn ta chầm chầm làm hắn không khỏi nổi cả da gà lên.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cần bẩm báo liền cúi đầu mở miệng :
- điện hạ…có chuyện gấp…
hắn mắt càng híp hơn, ngụ ý « nếu không phải chuyện quan trọng thì ngươi chết với ta… »
- chuyện gì…
đang định mở miệng thì thấy trắc phi hỏa tuyệt ngồi bên cạnh chủ tử liền ngại ngùng không biết nên nói hay im lặng.
hắn hiểu ý, mở miệng :
- có chuyện gì mà hỏa tuyệt không nên biết sao…
hắn ta lắc lắc rồi lại gật gật đầu, cuối cùng nhắm mắt bịt tai nói hết một tràng :
- điện hạ, bệ hạ vừa sai ngự quản (mm : thái giám…) đến đưa thư nói rằng chuẩn bị đưa người sang thiên giới ở rễ ạ…
một người luôn lấy trầm tĩnh làm mục tiêu cũng không khỏi mắt trừng to, lông mày hơi nhíu lại, gầm từng tiếng :
- ngươi nói lại lần nữa…
hắn ta run sợ tay chân rủn ra rồi ngã quỳ xuống khóc ròng lên:
- điện hạ sắp lên đường ở rễ aaaaa….
Toàn thân hắn run lên, hỏa tuyệt bên cạnh khi nghe tin xong thì lòng đau như cắt nhưng vẫn tiến tới an ủi hắn :
- nhu nhu… chàng bình tĩnh lại…nhu nhu…
hắn cố điều hòa tâm trạng đang muốn bốc lửa rồi quay sang mỉm cười ôn nhu, xoa xoa đầu nàng :
- không sao…
nghĩ đến tâm trạng nàng hiện giờ, hắn đau lòng ôm nàng vào lòng hắn, khẽ an ủi :
- hỏa hỏa ngoan… hãy tin tưởng phu quân… phu quân sẽ xử lý việc này gọn ghẽ… ngoan nhé…
nàng miệng nâng nâng lên, đôi mắt buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời :
- ừm…thiếp tin chàng…nhu nhu…
đối với nàng thế là quá đủ rồi… chỉ cần là lời hắn hứa…dù có không thực hiện được đi chăng nữa…thì nàng vẫn thấy quá đủ để mãn nguyện rồi…
người ta nói không sai… hạnh phúc không bao giờ kéo dài được quá lâu…
nàng nhắm mắt thanh thản trong vòng tay ấm áp của người ấy… ngọt ngào mà ôn nhu…giống như cái tên của hắn vậy…
…
Sáng hôm sau, hắn rời giường từ rất sớm để đi triều sáng.
Quay người lại nhìn nữ nhân yếu ớt điềm đạm đang ngoan ngoãn đáng yêu nằm trên giường kia, cõi lòng hắn không khỏi đau đớn.
Tối qua hai người hoàn toàn không làm gì nhau cả… chỉ đơn giản ôm nhau mà ngủ… bám chặt vào nhau… như sợ sẽ mất mát đi thứ nào đó quan trọng…
Hắn cúi người hôn nhẹ lên vùng trán láng mịn của nàng rồi xoay người bước đi.
Khi cánh cửa vừa lúc đóng nhẹ lại thì nữ nhân nằm trên giường cũng không sai mà mở đôi mắt ra.
Mắt nàng hồng hồng lên, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Nàng không khóc…nàng đã giữ lời hứa với hắn…nhưng lúc hắn không để ý thì nàng sẽ như một con thú nhỏ bị thương, ngoan ngoãn len lén một mình liếm vết thương đang chảy máu của mình…
Muốn giọt nước mắt chảy ngược vào tim nhưng nàng lại làm không được… nàng sợ nếu nàng dẫn nó chảy vào thì chỉ càng thêm rát muối vào trái tim đang rách ngàn lỗ thủng của mình…
Nàng cũng biết rõ sự việc lần này không hề dễ giải quyết một chút nào…
Những lần khác còn có thể dễ dàng giải quyết, nhưng việc lần này lại là liên hôn… hơn nữa còn là liên hôn giữa hai đại giới.
Có thể trên chiến trường nàng là một nữ tướng tài giỏi, văn thao võ lược, đánh đâu thắng đó nhưng trên thực tế trong tình yêu, thành tích của nàng chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Trong thế giới của nàng thì thân ảnh của hắn đã choáng ngợp hết cả, làm nàng dù muốn dù không chất chứa ai khác thì cũng là điều không thể xãy ra.
Hắn là thái tử của địa giới… là địa đế tương lai… việc hắn có nhiều bà vợ thì là điều không thể tránh khỏi… nàng hiểu rõ rồi sẽ có một ngày hắn không còn là của riêng nàng nữa…
Dẫu biết thế nhưng con tim nàng vẫn không khỏi một lòng đi theo hắn… nếu có thể tranh thủ thì hãy tranh thủ… để sau này không khỏi hối hận…
…
Lúc này ở thiên giới, thiên ninh cung, phòng ngủ đông các.
Có một xác người vẫn nằm lăn lộn trên giường ngủ, hên là hai bên giường có thủ sẵn hai ghế quý phi êm ái nếu không thì bàn tọa của ai đó đã la lối kêu oán rồi.
Một cái ngọc bội màu lam được treo từ trên màn màu xanh lam thả xuống, hoa văn những đám mây mạc thanh kì diệu mà đang chuyển động một cách sống động, ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra, ngọc bội được kết lại bằng một nút thắt đồng tâm khéo tay tuyệt đẹp màu trắng.
Bỗng dưng ánh sáng từ màu sang nhè nhẹ chuyển thành màu vàng rực rỡ chiếu rọi khắp căn phòng…
(mm: đang có ai đó đang calling cho tỷ ấy đấy ạ, có thể coi ngọc bội như một cái điện thoại của người hiện đại, có điều phải truyền linh lực vào mới liên lạc được…)
Nó chiếu rọi còn chưa được bao lâu thì thây ma còn vấn vương trên giường, đôi mắt còn đang nhắm tịt lại, đôi môi dẫu lên một chút, ngón tay không cần nhắm mà phóng cái phóc một tia linh lực trúng ngay vào viên đá làm nó tắt ngúm đi, tia sáng màu vàng chói lọi nhanh chóng trở về tia sáng màu xanh dìu dịu.
Nhưng rất nhanh ngọc bội lại sáng lóe lên lần nữa, để lại một hộp thư thoại” là một giọng nam có lực vang lên:
- bip… bip(mm; ox0)…tiểu lam…con ngoan của phụ hoàng… phụ hoàn…
thư thoại còn chưa kết thúc thì một con dao găm không biết lòi từ đâu ra mà lam ca cầm rồi phóng thẳng làm nát bấy viên ngọc rồi kết thúc oanh liệt bằng cách rớt từng mảnh thủy tinh xuống sàn nhà.
mắt nàng khẽ mở ra rồi lóe lên tia sáng nguy hiểm, lầm bầm:
- đứa nào dám phá giấc ngủ của bà… bà đập nát của quý của đứa đó…
rồi rất nhanh mắt nhắm lại, xoay người hưởng thụ cảm giác mềm mại của chiếc nệm lông ngỗng cao cấp.
…
Còn ai đó đáng thương ở thiên đình nhìn cái ngọc bội màu vàng khắc rồng mà khóc không ra nước mắt.
Âm thanh phũ phàng vang lên.
…Tút tút…
Một lần nữa ông truyền linh lực vào trong ngọc bội còn mái tóc thì dường như thêm vài cọng tóc bạc.
Ô ô… con gái cưng của ông thật đáng sợ…
Nhưng dù muốn dù không thì sự thật vẫn phải phơi bày…
…Địa chỉ của người nhận linh lực hiện không kết nối được xin quý thần tiên liên lạc lại sau, mọi chi tiết xin liên hệ với tổng bưu các thiên đình với số hiệu linh lực như sau: 1938228…
Ông không khỏi chửi bậy nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi lên số tổng bưu các…
- a lô… quý khách cần gì giúp đỡ ạ…
một giọng nói cô nương ngọt ngào vang lên, nhưng vẫn nghe thoang thoảng tiếng dũa móng tay ở đầu dây bên kia.
Ông nén bực mình trong lòng nhưng vẫn chân thành hỏi:
- cô nương…cô có thể cho lão biết tại sao địa chỉ linh lực mà lão gọi lại không liên lạc được không?
Cô nương làm biếng trả lời:
- làm cái gì?
Đó chính là bảo mật thông tin khách hàng đó nha…
Nàng cũng đâu có rãnh mà lo chuyện bao đồng…
Chỉ nhiều chuyện một chút mà thôi…
(mm: @,@)
Ông suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- có việc gấp đó nha?
Nàng phủ quyết trả lời:
- không thể được… lý do khác…
ông suy nghĩ nát óc rồi nói:
- thiệt là rất gấp…liên quan đến mạng người…à không, mạng tiên lận đó…
nàng nghi hoặc trả lời:
- thật sao?
Lão gật gật đầu:
- đương nhiên!
Nàng thấy cũng đung đúng nên nuối tiếc thả cái duỗi móng tay xuống, bàn tay cầm cái ngọc bội màu đen bị kẹp bên mặt và vai nãy giờ rồi xoay người truyền linh lực vào một viên thủy tinh lớn trong suốt, nhắm mắt chuyên tâm tìm tài liệu.
Sau một chung trà (mm:hình như 5 phút...) thì nàng mở mắt rồi cầm lên ngọc bội tiếp tục gác lên vai, mặt xoay lại kẹp chặt, cầm duỗi ngón tay dũa dũa lên cái móng dài của mình, thổi thổi, rồi trả lời khách hàng:
- ngọc bị bể rồi…
lão hết hồn:
- bị gì cơ…
lão tưởng mình đã nghe lầm, trong lòng không khỏi khiếp sợ, con gái lão không sao đấy chứ…
(mm: đùa hoài, tỷ ấy không ăn hiếp người ta là may lắm rồi, ai mà dám ăn hiếp tỷ ấy chứ.)
Nàng không bình tĩnh đáp lại:
- ngọc…bị…bể… rồi…
lão lắp bắp vội vàng hỏi:
- thế còn cách nào khác để liên lạc sao…
nàng gật đầu quả quyết:
- đương nhiên có…
tổng bưu các của bọn nàng cũng hiện đại lắm nha…
lão trong lòng nuôi hy vọng hỏi:
- thế…nếu có thể…
không chút suy nghĩ, nàng đáp:
- không thể!!!
lão hỏi:
- tại sao…
rồi bỗng dưng mềm giọng:
- …năn nỉ cô nương đó…
Cô nàng căn bản không quan tâm, chuyên tâm liếc nhìn móng tay của mình xem còn chỗ nào chưa hoàn hảo rồi mới trả lời:
- đã nói không được là không được cơ mà… dịch vụ này chỉ giành tam đẳng đại la thần tinh trở lên mới được dùng thôi!!!
Lão mắt sáng bừng lên hỏi:
- thế thiên đế thì sao!!??
Nàng phi miệng xem thường:
- thế còn không biết xấu hổ mà hỏi... đương nhiên là được!!
lão vui mừng hớn hở.
đây là lần đầu tiên sau mấy vạn năm lão thấy chức vị thiên đế có chút lợi ích đó nha…
liền chuyển sang giọng nghiêm khắc uy nghi lão nói:
- ta chính là thiên đế…ta ra lệnh cho ngươi…
lão còn chưa nói xong thì đã bị cô gái lên tiếng phản bác :
- thôi đi cha nội… vừa bước ra từ bệnh viện tâm thần nào thế… dám cả gan giả mạo thiên đế…bổn tiểu thư là công dân tốt nên không thèm so đo với ngươi…
toàn thân lão run lên lẩy bẩy.
đây cũng là lần đầu tiên sau mấy vạn năm làm tiên đế lão bị người khác sỉ nhục như vậy.
lão chửi ầm lên :
- oắt con…ngươi dám kháng chỉ… ngươi có muốn bị tru di cửu tộc hay không hả…
nàng kia cũng không kém :
- phi… bà đây thách ông đấy… với cái thái độ này thì bà đây chắc chắc ông không phải là thiên đế… thiên đế đẹp trai phong độ… tính tình nhã nhặn… ăn nói hoa mỹ… làm gì có thái độ già không nên nết như ông chứ…
lão muốn phun phun hỏa khí ra :
- ngươi… ngươi dám phạm thượng… bổn… bổn đế sẽ không cho ngươi sống đẹp đâu…
nàng phi phi :
- giỏi thì làm được đấy…
lão giận run toàn thân lên :
- ngươi… ngươi…
nàng còn muốn cãi tiếp thì âm thanh tút tút vang lên…
nghi hoặc sao lão lại tắt máy nên liền hướng đến viên ngọc lớn mà tìm kiếm…
(mm: bản tính nhiều chuyện nó đã ngấm vào xương máu rồi…)
ồ…
nàng che miệng rồi tỉnh bơ ồ một tiếng.
ngọc… lại bể rồi…
…
Bên kia lão nhân gia tức giận rung người rồi lại luyến tiếc nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà.
Ô ô… tiền mất tật mang a…
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...