Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

hay Tâm tình chàng họ Phái :”)

Ấn tượng đầu tiên của Phái Nhiên với Trì Diễn Hạo là: mặt dưa.

Về sau Phái Nhiên phát hiện mình và quả dưa Trì Diễn Hạo có chung một sở thích, là giày.

Từ khi lên sơ trung Phái Nhiên đã thích giày. Hắn bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc để sưu tập giày, nhưng Phái Nhiên biết mình không phải là một nhà sưu tập, vì hắn không thể vì giày nhiều hơn được nữa, hắn chuyên nghiệp, nhưng so với định nghĩa về một nhà sưu tầm thì Phái Nhiên còn thiếu rất nhiều đam mê.

Khi Phái Nhiên lên đại học, bảo mẫu của hắn vừa mất, từ khi có ký ức đến bây giờ người thân thiết bên cạnh hắn chỉ có ba, một là ông ngoại, hai là Phái Hinh, người còn lại là dì bảo mẫu.

Dì bảo mẫu bệnh thật lâu, từ lúc Phái Nhiên còn học cao nhất cho đến khi tốt nghiệp cao tam (cấp 3tương đương lớp 10>12). Trong ba năm ấy, Phái Nhiên chứng kiến dì từ một người mập mạp tốt bụng dần gầy trơ xương, cảm giác bất lực đó khiến cho hắn thật khó chịu.

Vì thế khi đại học vừa khai giảng, tâm trạng của Phái Nhiên rất tệ.

Phái Nhiên tin vào duyên phận, hơn nữa có lẽ vì không thể nào làm cho cha mẹ ruột thích mình, nên Phái Nhiên cứ vô thức lấy lòng những người xung quanh. Bảo rằng lấy lòng cũng không hẳn, nhưng hắn luôn muốn thân thiết với người khác, hắn đã quen nở nụ cười với người lạ, dù có thế nào, ánh nhìn đầu tiên của Phái Nhiên về người khác luôn tràn đầy thiện ý.

Đặt bước chân đầu tiên vào khuôn viên trường, Phái Nhiên nhìn xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ: chỗ này thật nhiều người.

Khi ấy thân thể của ông ngoại đã rất kém nhưng vẫn kiên quyết muốn đưa hắn đến trường. Phái Nhiên nhìn mọi người, trước mặt có rất nhiều người tới tới lui lui, hắn như một ngôi sao băng vừa rơi xuống, lạc ở một sơn cốc hẻo lánh nào đó trên địa cầu, sức nóng trên thân còn chưa kịp tan đi, xung quanh là bầu không khí cùng những sinh vật xa lạ.

Lúc đó Phái Nhiên gần như quên mất có rất nhiều người đang theo mình, đến khi ông ngoại gọi, hắn mới phản ứng.

Phái Nhiên thích nhiều người.

Hắn cẩn thận đỡ ông ngoại, thủ hạ của ông ngoại đã nhanh chóng tìm được chính xác căn phòng.


Vừa mở cửa bước vào, Phái Nhiên đã nhìn thấy Trì Diễn Hạo.

Phòng ký túc xá không nhỏ, có sáu người, mọi người đều ngủ trên giường tầng, bên dười là bàn học và tủ quần áo, lúc ấy trong phòng không có ai, chỉ có một mình Trì Diễn Hạo.

Câu nói đầu tiên của cả hai là gì, Phái Nhiên đã quên mất, nhưng hắn vẫn nhớ Trì Diễn Hạo bối rối ôm cam đi chia cho mọi người, hơn nữa Trì Diễn Hạo là người đầu tiên mà Phái Nhiên biết, một cậu con trai xa lạ, dám bắt chuyện với ông ngoại.

Ông ngoại rất vừa ý Trì Diễn Hạo, khi tiễn ông về, ông ngoại nói với Phái Nhiên: “Cậu nhóc Trì Diễn Hạo đó không tồi, nếu con có gì không biết, bảo hắn chỉ cho con.”

Mỗi khi nhận được sự giúp đỡ của người khác, Phái Nhiên chẳng chút nào ngại ngùng. Tất nhiên vẫn có cảm kích, nhưng dẫu sau đó vẫn là một khuyết điểm rất lớn của hắn, nói êm ái một chút là cẩu thả, huỵch toẹt ra thì là mặt dày.

Quãng thời gian năm nhất vừa khai giảng ấy, có lẽ Trì Diễn Hạo đã thầm mắng Phái Nhiên đồ mặt dày rất nhiều lần.

Phái Nhiên đoán được, cả tám chín phần, hắn biết Trì Diễn Hạo nhất định không thích mình, mặc dù hắn cảm thấy Trì Diễn Hạo rất tốt.

Nói thế nào nhỉ, Phái Nhiên nghĩ chỉ cần người ta không nói thẳng trước mặt là ghét mình vân vân, thì hắn không sao cả, dù cho trong lòng người ta đã đem hắn thiên đao vạn quả, hắn cũng không hề gì.

Thế nên kỳ thật Phái Nhiên không biết cách kết bạn, hắn thích người ta, nhưng lại rất xem nhẹ cảm giác của người khác, chỉ muốn quan hệ thật nhạt và hòa bình. Gia giáo của Phái Nhiên tất nhiên là hoàn mỹ, chỉ là có những thứ phải tự mình có được mới có thể đưa cho người khác.

Phái Nhiên quả thực không hề ngại ngùng khi để người khác giúp việc vặt cho mình, không phải hắn cố tình bắt nạt người ta, chỉ là hắn không biết làm hoặc là lười, nên tự giác đẩy sang cho kẻ khác.

Sang năm hai, trong đủ loại bình phẩm của Trì Diễn Hạo về Phái Nhiên có một cái là “vừa lười vừa tham ăn”, điểm này thì Phái Nhiên vô cùng đồng ý.

Thế nhưng tên Trì Diễn Hạo kia kỳ lạ ở chỗ, mỗi lần giúp đỡ Phái Nhiên vẻ mặt của hắn luôn đầy bất mãn, thậm chí cằn nhằn, nhưng dù có trưng ra khuôn mặt thối cỡ nào, hắn vẫn làm xong mọi chuyện thật gọn gàng.

Phái Nhiên không biết nên xếp Trì Diễn Hạo vào hàng “biết cách chăm sóc người khác”, hay là “không biết” đây.


Đến khi cả hai trao đổi sở thích với nhau, phản ứng của Trì Diễn Hạo lại càng thêm thú vị, hắn hoàn toàn không dấu được vẻ mặt ghen tỵ của mình, Trì Diễn Hạo thực sự không biết giả vờ, mặc dù muốn tỏ ra điềm nhiên nhưng quai hàm của hắn đã bạnh lên vì hàm răng cứ cắn chặt vào nhau. Hơn nữa tối đó Trì Diễn Hạo không thèm nói chuyện với Phái Nhiên, buổi đêm cáu đến mức không ngủ được, giữa đêm tỉnh dậy Phái Nhiên còn trông thấy chút ánh sáng le lói bên giường hắn.

Phái Nhiên nghĩ thầm, có phải Trì Diễn Hạo đang nhắn tin nói xấu Phái Nhiên với bạn của hắn không?

Phái Nhiên đang nghĩ như thế, chợt ánh sáng trên giường Trì Diễn Hạo đã tắt đi, chỉ một chốc sau vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Tốc độ ngủ của Trì Diễn Hạo là nhanh nhất trong cả phòng ký túc xá.

Phái Nhiên muốn cười, không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, cũng nhanh chóng thiếp đi.

Lại sống chung một thời gian sau, Phái Nhiên phát hiện Trì Diễn Hạo chưa bao giờ biết nói xấu người khác.

Có lẽ là nhà Trì Diễn Hạo rất nghiêm khắc. Hắn rất lễ độ, thích con gái và cũng rất tôn trọng các nàng. Hơn nữa trên xe buýt nhất định Trì Diễn Hạo sẽ nhường chỗ cho người già và phụ nữ mang thai, những cử chỉ đẹp đó chẳng phù hợp với vẻ ngoài của hắn, bởi vì trong đa số những chuyện khác, Trì Diễn Hạo vẫn rất tùy tiện và lề mề dây dưa, cũng giống như đám nam sinh trẻ tuổi nhàn nhạt còn lại.

Phái Nhiên cảm thấy mình rất thích con người tên Trì Diễn Hạo này, ấn tượng từ buổi ban đầu rất tốt, bây giờ càng lúc lại càng thích hơn.

Đường tỷ Phái Hinh của Phái Nhiên học chung trường với hắn, nhưng Phái Hinh đã có người yêu mến, Phái Nhiên cũng không thể đi tìm nàng. Vào đại học rồi, bên cạnh Phái Nhiên không có ai khả dĩ cho hắn tin tưởng, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy Trì Diễn Hạo không tồi.

Mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng Trì Diễn Hạo lại có chút ranh mãnh. Hắn là tên mặt dưa, nhưng dưới lớp vỏ dưa ấy, bên trong phần ruột toàn là thứ tốt, thành thật, lương thiện, không biết hư tình giả ý.

Một ngày lại tiếp thêm một ngày, Phái Nhiên lại càng không kiềm được quấn quít lấy Trì Diễn Hạo— mặc dù rất bực mình, nhưng rốt cuộc Trì Diễn Hạo vẫn kiên nhẫn nắm lấy bàn tay hắn.

Phái Nhiên thích những người biết quan tâm với người khác, cũng rất mến những ai đối xử với người khác thật lòng, hắn nghĩ làm bạn với người như thế rất dễ chịu, đương nhiên đa phần là vì hắn lười.


Phái Nhiên tự biết bản thân mình có hơi quá dựa dẫm vào người khác, nhưng mà nếu để làm bạn bè, “biết cách quan tâm” tất nhiên là chưa đủ.

Trì Diễn Hạo tuy không thích quan tâm người ta, nhưng hắn lại vừa đủ để làm bạn bè. Hắn rất thú vị, tựa như một con thú nhỏ yếu ớt, chọc một tí sẽ phản ứng rất mãnh liệt, Phái Nhiên thích chọc hắn, chơi đùa với một người đầy nhiệt huyết như thế lại có quá nhiều lạc thú đến vậy.

Thế nhưng Phái Nhiên chẳng thể nào tán thưởng phẩm vị của Trì Diễn Hạo với con gái, không phải với ai Phái Nhiên cũng đều thân thiết. Nữ sinh Trì Diễn Hạo từng tăm tia đó tên gì Phái Nhiên đã quên, nhưng hắn vẫn còn nhớ cảm giác khó chịu khi lần đầu tiên trông thấy cô gái đó. Đôi mắt của cô ấy khiên Phái Nhiên nhớ tới mẹ của mình, trong ấy có quá nhiều thứ không tốt, nhìn vào khiến người khác khó chịu.

Phái Nhiên muốn nói với Trì Diễn Hạo, cô gái đó không tốt đâu, một điểm cũng không hợp với Trì Diễn Hạo, nhưng Phái Nhiên lại chẳng biết phải nên nói thế nào.

Hắn không biết cách nói xấu người khác, không phải không nói, là vì không biết nói. Từng ngày qua trong cuộc sống trước kia, không có người bạn nào tìm hắn để nói xấu người khác, hắn chưa học qua cách nhẹ nhàng phun một câu là có thể vạch trần khuyết điểm của cô gái đó, nhưng lại không khiến Trì Diễn Hạo thương tâm.

Trong khi Phái Nhiên vẫn còn đang mông lung suy nghĩ, Trì Diễn Hạo đã thương tâm rồi.

Tối đó là lần đầu tiên từ khi quen biết Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên thấy hắn tức giận như vậy.

Trực giác bảo Phái Nhiên rằng Trì Diễn Hạo và cô gái kia đã xảy ra chuyện, mọi người trong phòng khôn ngoạn chọn cách né tránh. Phái Nhiên lại không muốn tránh, đây thực là cơ hội tốt— hắn nghĩ— mặc dù vẫn chưa xác định muốn dùng cơ hội tốt đó để làm gì.

Chỉ trong vòng một bữa đêm Phái Nhiên đã hiểu rõ, đó quả thực là một bước chuyển lớn.

Dường như hắn hơi thích Trì Diễn Hạo, không phải là thích theo kiểu bình thường. Hắn nhìn chút âm mưu buồn cười của Trì Diễn Hạo lại cảm thấy tâm động, muốn kéo hắn vào lòng cuồng hôn một trận.

Đường tỷ của Phái Nhiên, Phái Hinh, trước kia là bạn gái của hắn.

Vì cha của Phái Hinh, cũng là cậu của Phái Nhiên, là con nuôi của bà ngoại, Phái Nhiên và Phái Hinh không có huyết thống, từ thuở nhỏ cả hai đã ở cạnh nhau nên cả ái tình cũng đương nhiên mà đến.

Phái Nhiên tất nhiên đã từng thích Phái Hinh. Thực tế hắn thích con gái có hơi trưởng thành, cả con trai cũng thế, dù là nam hay nữ Phái Nhiên cũng đều từng thích. Hắn rất dễ phải lòng một người, lại càng dễ buông tay một người, tựa như cả theo đuổi cũng không có đã buông tay.

Tựa hồ trời sinh Phái Nhiên không có dục vọng chiếm hữu.


Phái Nhiên cho rằng tình cảm của mình đối với Trì Diễn Hạo cũng chỉ như thế.

Trì Diễn Hạo vẫn có lúc càng tức giận hơn, lần thứ hai đó Phái Nhiên đã được chứng kiến. Sáng ngày hôm ấy Trì Diễn Hạo đánh nhau với một nam sinh trong lớp.

Bạn học ngồi gần Trì Diễn Hạo nhất nói với Phái Nhiên, vì nam sinh kia nói xấu Phái Nhiên nên Trì Diễn Hạo mới quay lại đánh hắn.

Lần đó là lần đầu tiên trong đời, trong khoảnh khắc Phái Nhiên thấy trái tim mình đập điên cuồng như vậy, sau đó hắn vội vã chạy đến văn phòng tìm Trì Diễn Hạo.

Có lẽ chuyện này là một nấc thang lớn, từ sau lần đó càng ngày Phái Nhiên càng thích Trì Diễn Hạo. Chỉ chọc hắn bằng lời nói thôi chưa đủ, Phái Nhiên không lúc nào kiềm được muốn lôi lôi kéo kéo Trì Diễn Hạo, nắn nắn ở chỗ này, sờ sờ ở chỗ kia, ngừi ngửi ở chỗ nọ rồi lại liếm liếm ở chỗ đó.

Khi thật sự thích một người quả thực rất khó để không chế bản thân, Phái Nhiên nghĩ sự tốt tính của mình, khả năng kiềm chế của mình, cứ ở trước mặt Trì Diễn Hạo đã vội vàng bốc hơi sạch sẽ.

Hắn một lần lại thêm một lần “không kiềm được”, không kiềm được biểu lộ, sau đó Trì Diễn Hạo trốn tránh hắn đi tìm bạn gái, Phái Nhiên lại không kiềm được tức giận. Thực sự hắn rất ít khi tức giận, vì cảm giác tức giận khiến hắn khó chịu, nhưng quả thực Trì Diễn Hạo đã chọc tức được Phái Nhiên, quãng thời gian đó cũng là lần đầu tiên Phái Nhiên giận người khác.

Nói đến thì, cũng xem như Trì Diễn Hạo đã dạy Phái Nhiên rất nhiều chuyện trước đến nay hắn chưa bao giờ trải qua.

Giặt quần áo, đun nước, gấp chăn, thậm chí còn có cả chiến tranh lạnh.

Khi ấy còn đang trong thời kì chạy đua vũ trang với Trì Diễn Hạo, Phái Hinh nói với Phái Nhiên: “Thì ra em rất thích Hạo Hạo đó!”

Khát vọng chiếm hữu của Phái Nhiên tựa như một cô gái đã cấm dục nhiều năm, một ngày nọ bỗng biên giới bị phá, thiếu nữ cấm dục sẽ hòa thân thành dục nữ phóng túng (hả ? ~.~)

Khi đã có dục vọng chiếm hữu, Phái Nhiên lại cảm thấy khát vọng đó như đã trói chặt lấy toàn thân mình, không cách nào thở được.

Đến sau, khi đã tốt nghiệp rồi, vẫn không thể trốn thoát.

Trì Diễn Hạo nói Phái Nhiên như một con mèo, Phái Nhiên không biết trong mắt Trì Diễn Hạo cụ thể hắn là loại mèo nào. Hắn hỏi ông ngoại mình có giống mèo hay không, ông ngoại nói vẻ ngoài trông không giống, tập quán sinh hoạt lại giống.

Ông ngoại còn nói, mèo rất khó nhận chủ, nhưng khi đã nhận rồi, thì đó là chuyện của cả một đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui