Con người khi bị bệnh rất dễ yếu ớt, yếu ớt lại sinh bi quan, bi quan rồi thì tâm trạng bất ổn, tâm trạng bất ổn tất sẽ dẫn đến một mớ những sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi khóc một trận bi thương xong, Trì Diễn Hạo mới cảm thấy thật mất mặt muốn chết.
Hắn như thế này so với lần khóc kinh thiên động địa ở tiệm thức ăn nhanh của Phái Hinh khi phát hiện An Nhất Hạc trăng hoa bên ngoài, có gì khác nhau?
Căn bản là không khác chút nào.
Trì Diễn Hạo đờ đẫn tự hỏi phải làm sao để giải quyết được cái hậu quả này đây, không phải hắn thấy hối hận vì những chuyện đã xảy ra, sự đã rồi, có hối hận cũng vô dụng, quan trọng là lúc này phải làm thế nào để Phái Nhiên, nhân chứng duy nhất, ngoan ngoãn không nói ra, không được chòng ghẹo hắn cũng không được kể với bất kì ai khác.
Trì Diễn Hạo thừa nhận hắn thực bi quan, hắn dùng tâm nhãn đen thui đó nhìn thế giới, nhìn đời người, nhìn Phái Nhiên.
Không phải không phải, bản thân Phái Nhiên còn đen tối hơn Trì Diễn Hạo nữa kìa.
Rốt cuộc đến khi Trì Diễn Hạo thút thít xong rồi, cũng không còn nức nở nữa, bèn thưởng cho Phái Nhiên một cái liếc mắt, đôi mắt ấy thoang thoáng vẻ khinh thường: “Sao cậu còn không đi?”
Phái Nhiên kéo chiếc ghế của Xá Trưởng đến, xoay ghế rồi mở hai chân ngồi lên, cằm đặt lên lưng ghế, gương mặt thanh tú nằm gọn trong tầm mắt của Trì Diễn Hạo, phóng to đến vô chừng.
Hai người ngồi mặt đối mặt một hồi, Trì Diễn Hạo bất khuất trừng mắt “đối nhãn” với Phái Nhiên thật lâu sau, cuối cùng Phái Nhiên cũng chớp chớp mắt.
“Hôm nay tớ không đi nữa.” Hắn vừa cười vừa nói, lấy một gói kẹo mềm từ trong túi, mở gói, đưa một viên lên miệng Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo xoay đầu qua một bên, Phái Nhiên đưa tay giữ cằm Trì Diễn Hạo, ngón tay khẽ ấn, Trì Diễn Hạo đành phải mở miệng, Phái Nhiên đẩy viên kẹo vào.
Phái Nhiên thực đen tối, thực biến thái, thực vô sỉ, thực thô bạo, đồ vương.bát.đản
Trì Diễn Hạo nuốt viên kẹo, khụt khịt mũi, vừa rồi nước mũi rơi quá nhiều, khăn giấy chà lên da mũi, đau quá.
Phái Nhiên lại bắt đầu giả vờ ân cần hỏi han, hỏi mũi hắn có đau lắm không, có muốn bôi dầu hay không.
Trì Diễn Hạo nhìn bộ dạng của Phái Nhiên, cảm thấy như “nộ tòng trong lòng khởi, ác hướng đảm biên sinh” (怒从心中起恶向胆边生: ý chỉ một người một khi quá mức tức giận thì có thể làm ra chuyện mà bình thường họ không dám làm), cúi đầu ngắm sàn nhà: “Lúc nãy không đau, thấy cậu liền đau.”
“Ây da da.” Phái Nhiên thở dài, vừa ăn kẹo vừa vươn tay ngón tay chọc chọc lên chóp mũi Trì Diễn Hạo, nở nụ cười tựa đóa mẫu đơn hoa.
Trì Diễn Hạo thận trọng ngửa người về sau, lại đứng lên kéo kéo cái ghế của mình, hòng cách Phái Nhiên càng xa càng tốt.
“ Cậu đi đi!” Trì Diễn Hạo phẩy tay với Phái Nhiên, giả như muốn đuổi khách, bên cạnh hắn có một cây chổi, hắn có thể tùy tay mà dùng.
Phái Nhiên cúi đầu ăn hết gói kẹo mềm nho nhỏ đó, liếm liếm môi, chầm chậm ngẩng đầu lên: “… Nếu tớ đi, cậu có đi cùng tớ không?”
Trì Diễn Hạo vất vả hừ một cái từ cái mũi không thông thoáng lắm của mình: “Tại sao tớ phải đi cùng với cậu, hơn nữa sẽ quấy rầy thế giới của cậu và bạn gái biết bao nhiêu, tớ không vô ý tứ đến vậy.”
Bỗng dưng, dưới ánh đèn huỳnh quang, Phái Nhiên nở một nụ cười tỏa nắng. Nụ cười rạng rỡ lại vô tư của hắn như vậy thật hiếm thấy, nhưng Trì Diễn Hạo đã mặc định dù cho Phái Nhiên cười thế nào cũng đều đang nghĩ chuyện xấu, vì thế hắn càng đề phòng hơn.
Phái Nhiên gật đầu, vừa cười vừa nói: “Đúng đó, cậu thật rất ý tứ.”
Trì Diễn Hạo liếc Phái Nhiên, cho rằng mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, chờ thêm chốc nữa Phái Nhiên sẽ phải cuốn gói ra đi, bất giác hắn lại nghĩ không biết mình nên đi tắm hay rửa chân mới tốt đây, vì Trì diễn Hạo đang bị cảm nha, đi tắm thì e rằng không hay đâu.
Trì Diễn Hạo đang miên man nghĩ ngợi thì bỗng Phái Nhiên đứng bật dậy, Trì Diễn Hạo hoảng sợ, thần kinh cảnh giác lập tức được kéo căng ra, đồng thời lùi về sau đến gần sát cây chổi.
Phái Nhiên chầm chậm tiến tới, Trì Diễn Hạo thần không biết quỷ không hay đã cầm chổi che trước ngực, tuy đầu óc không minh mẫn cho lắm nhưng quả thực hành vi tự phòng vệ như là phản xạ có điều kiện vậy.
Phái Nhiên nhìn tư thế “Sĩ khả sát bất khả nhục” của Trì Diễn Hạo, đôi mày nhăn lại, nhưng vẫn mỉm cười, tựa như hoa đào ngập cây trong ánh xuân lan tràn.
“… Cậu thực sự không tới chỗ tớ xem thử?” Phái Nhiên nói, tay phải hơi vuốt cằm.
Trì Diễn Hạo ra sức lắc đầu, biên độ dao động quá lớn nên cả đầu đều đau.
Phái Nhiên đưa hai tay lên tựa như rất tiếc nuối, thở dài: “Ây da, vậy thì tiếc quá rồi… Tớ còn định nói với cậu rằng… Tớ đã kêu người nhà đem giày của tớ qua hết rồi chứ…”
Phái Nhiên vừa nói vừa xoay người như sẽ bỏ đi, vừa mới quay lưng, đã bị Trì Diễn Hạo níu lấy.
Phái Nhiên quay đầu, quả nhiên trông thấy Trì Diễn Hạo với đôi mắt ửng đỏ.
“Cậu nói gì!” Trì Diễn Hạo hỏi to, giọng nói có chút biến đổi.
Phái Nhiên nhìn Trì Diễn Hạo, vươn tay sờ mặt hắn, ngón cái khẽ vuốt lên vết đen dưới mắt, bởi vì bất ngờ lâm bệnh nặng, không chỉ gương mặt nhỏ lại mà cả dưới đôi mắt Trì Diễn Hạo cũng treo theo hai vệt quầng thâm.
Ưm… cảm giác… Gương mặt được ôm lấy, Trì Diễn Hạo mơ màng nghĩ, tay của Phái Nhiên cũng rất ấm.
Phái Nhiên cúi đầu hôn hắn, Trì Diễn Hạo vội vàng vùng vẫy lại bị hôn một càng sâu, vừa choáng lại mệt, trong cái đầu mụ mị của hắn bây giờ chỉ còn nghĩ về những đôi giày của Phái Nhiên, tựa như một chiếc Nike Air Force 1 bồng bềnh trôi giữa hồ nước lớn đục ngầu, Trì Diễn Hạo chỉ nhìn thấy chiếc giày đó, vì thế hắn “tùm” một tiếng nhảy vào trong hồ.
Nhưng rong hồ Phái Nhiên lại nhanh chóng cuốn Trì Diễn Hạo lên bờ, sau đó nói với Trì Diễn Hạo: “Ngày mai đưa cậu đi xem giày, có được không?”
Bị hôn sạch sẽ lại còn phải chờ, Trì Diễn Hạo nghĩ cái tên Phái Nhiên này toàn đưa ra những đề nghị rất khó hiểu. Ai, còn hắn vừa nãy đúng là vì đống giày mà bán rẻ thân thể mình, tuy quá trình bán thực là cũng không quá tự nguyện.
Nhưng hắn không thể tỏ ra quá nóng vội, các cô nàng xinh xắn và giày luôn đáng để người khác chờ mong, huống chi hắn bây giờ, hình như sức để bước đi quả thật cũng không còn.
Phái Nhiên lại sờ trán Trì Diễn Hạo: “Sao lại nóng lên thế này…”
Trì Diễn Hạo lắc đầu: “Không biết.”
Phái Nhiên áp lên trán Trì Diễn Hạo, mỉm cười: “Chắc không phải là trí tuệ phát nhiệt chứ?”
“Hừ.” Trì Diễn Hạo mệt mỏi phản bác.
Nhưng Trì Diễn Hạo lại ngoan ngoãn nghe theo Phái Nhiên, một chút kháng cự cũng không có, hơn nữa đêm nay Phái Nhiên cũng ở lại.
Hơn nữa của hơn nữa, giường của Phái Nhiên đã thu dọn sạch sẽ, hắn liền nói muốn ngủ cùng Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo nghi ngờ Phái Nhiên sẽ không an phận mà động tay động chân, bèn đề phòng một hồi lâu, đúng là muốn ngủ nhưng không thể, mới vừa có chút mơ màng lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mỗi lần mở mắt ra đều thấy Phái Nhiên đêm đã khuya nhưng vẫn không ngủ đang mỉm cười nhìn hắn.
Đèn trong phòng sớm đã tắt, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài tiến vào in lên gương mặt Phái Nhiên.
Lần cuối cùng khi Trì Diễn Hạo tỉnh dậy đã rất muộn, Phái Nhiên cũng ngủ rồi.
Đêm nay Trì Diễn Hạo ngủ vô cùng ấm áp, kỳ thực mùa hè đã sắp đến rồi, nhưng đêm nay thực sự rất ấm áp.
Vì Phái Nhiên vẫn luôn ôm hắn, chạm vào hắn hết sức nhẹ nhàng, tư thế ngủ của Phái Nhiên cũng tốt, một chút cũng không ảnh hưởng đến người khác, tất nhiên cũng không động tay động chân với Trì Diễn Hạo, lại còn dịu dàng hiếm thấy.
Lần đầu tiên Trì Diễn Hạo nhìn thấy một con mèo trắng ấm áp như vậy, mấy con thú nho nhỏ đều rất ấm, Trì Diễn Hạo mơ màng nhớ khi hắn còn bé cũng có nuôi một con chó cỏ, ôm cũng rất ấm, tuy hơi thối một chút.
Trì Diễn Hạo vừa nghĩ vừa dần dần thiếp đi, nước bọt chảy xuống nhỏ lên áo Phái Nhiên.
Đến chơi nhà Phái Nhiên, đã là buổi chiều ngày thứ hai.
Buổi sáng Trì Diễn Hạo dậy trễ, đúng mười một giờ tự dưng tỉnh dậy, trong phòng ngoại trừ hắn ra còn có hai người, là Phái Nhiên và Cung Kỳ Quân.
Ngủ một giấc thật đầy đủ xong Trì Diễn Hạo cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, khổng võ hữu lực (孔武有力: võ dũng mà mạnh mẽ), tựa hồ có một luồng nguyên khí từ đỉnh đầu truyền xuống, cảm thấy bây giờ có ra ngoài dạo phố đến tận mười hai giờ đêm cũng không thành vấn đề.
Buổi chiều ba người bọn họ bèn cùng nhau đến phòng trọ Phái Nhiên mới thuê bên ngoài. Phòng trọ cách trường không xa nhưng vẫn phải đi xe buýt, cũng chỉ có hai trạm mà thôi.
Nhà Phái Nhiên không hổ là giai cấp tư sản thuần khiết không lẫn chút tạp chất, một sinh viên đi thuê phòng trọ, không ở ghép cũng không sao, vậy mà còn tự mình thuê một nhà có hai phòng ngủ, vậy đó nha, cho dù phải ở cùng bạn gái, một phòng cũng đủ rồi ha.
Phái Nhiên giải thích: “Thỉnh thoảng sẽ có người nhà qua đây, phòng còn lại dùng làm phòng khách.”
Trì Diễn Hạo ngửa đầu lên trời cười dài, ha, phòng khách, còn có phòng khách, sinh viên thuê phòng trọ lại có cả phòng khách.
Hắn tàn nhẫn nhổ vào trái tim đang chảy máu đầm đìa của mình một tiếng, má kiếp cái khách phòng.
Trong cái gian gọi là phòng khách đó có một chiếc tivi màn hình phẳng cực lớn, còn dưới tấm thảm lót sàn thật dày kia là hai cái máy chơi game, Trì Diễn Hạo nhận ra một cái trong đó gọi là PS3, đường ca của hắn cũng có, cái còn lại là gì nhỉ?
Cung Kỳ Quân biết cái đó là cái gì, hắn đỏ mắt kêu lên: “Phái Nhiên! Sau này ngày nào tớ cũng đến nhà cậu chơi có được không?!”
Phái Nhiên nói được, Cung Kỳ Quân phấn khởi nói với Trì Diễn Hạo sau này hắn ngày nào cũng đến chơi xbox360, thật vui quá.
Trì Diễn Hạo nghiến răng hỏi Phái Nhiên: “Cậu đâu thích chơi game, cậu mua nhiều máy chơi game như vậy làm gì?”
“Tớ thích mà…” Phái Nhiên bật tivi lên, “Giết thời gian cũng được lắm.”
Cung Kỳ Quân vội vã cầm tay game ngồi xuống sàn, ánh mắt kia dường như đã không thể nào rời khỏi màn ảnh nhỏ.
Trì Diễn Hạo “hừ” một tiếng, vẫn cảm thấy trong lòng như có chút vặn vẹo.
Phái Nhiên bước sang, dẫn Trì Diễn Hạo ra ngoài, Cung Kỳ Quân tất nhiên sẽ không đi cùng bọn họ. Hai người tới một căn phòng khác, nơi này lớn hơn phòng khách rất nhiều, chẳng những không gian phòng rộng mà cả chiếc giường xem ra cũng to hơn rất nhiều, thoạt trông như là giường đôi.
Trì Diễn Hạo chẳng buồn chế nhạo Phái Nhiên vì mang bạn gái về nhà mà mua giường lớn nữa, bởi rằng hắn đã trông thấy hai cái tủ trắng thật to được đóng trên tường, một cái to hơn cái còn lại một chút.
Mỗi ngăn trong tủ đều trưng một đôi giày Trì Diễn Hạo tha thiết ước mong.
Phái Nhiên cười nhìn vẻ mặt như si dại của Trì Diễn Hạo, tiến về phía trước, mở cái tủ to hơn, trong khoảng khắc hai cánh cửa lùi về hai bên đó, Trì Diễn Hạo đã nghĩ mình sắp lòa đi.
A a a a a!!! Đôi này với đôi này! Đôi kia đôi kia nữa!!
Tiếng lòng Trì Diễn Hạo kêu lên the thé, như cô nữ diễn viên bình bông trong một bộ phim khủng bố nào đó, tiếng thét chói lọi xuyên thấu linh hồn bay lên tận trời cao.
Cái tên Phái này hơi quá đáng rồi, rõ ràng hắn nói hắn chỉ có khoảng một trăm bảy mươi đôi giày mà thôi, bây giờ chỉ cái tủ này đã trưng ra thoạt trông không chỉ như vậy mà còn rất nhiều rất nhiều hơn nữa, có phải không vậy!!
Trong tầm mắt của Trì Diễn Hạo là một chồng vô số hộp giày xếp còn cao hơn hắn, trên từng hộp đều có dán ảnh chụp của giày, bên dưới tấm ảnh viết nơi mua giày, ngày tháng vân vân.
Phái Nhiên làm việc đúng thật là cực kỳ cẩn thận!!
Trì Diễn Hạo hoa mắt, chảy nước miếng ngồi xuống xem từng bức ảnh đó từ dưới lên, đúng là vì quá mức kích động nên đầu óc hắn lại bắt đầu mụ mị. Bấy giờ hắn không còn thấy đố kỵ với Phái Nhiên nữa, quả thực một chút cũng không, hiện tại cỗ tình cảm đang ùn ùn dâng lên trong lòng hắn đích thị là khâm phục chi tình.
Phái Nhiên quả thực là một tay chuyên (nghiệp về) giày chân chính. Chẳng những có tiền, hắn còn có đam mê không hề thua kém Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo gần như muốn ôm chân Phái Nhiên kêu lên hai tiếng thắm thiết “sư phụ”.
Phái Nhiên cũng ngồi xuống, nói với Trì Diễn Hạo: “Số đo của chúng ta bằng nhau mà, nếu cậu thích có thể lấy mang thử.”
Ngay lập tức hình tượng Phái Nhiên trong lòng Trì Diễn Hạo lại vụt to lớn hơn vô số lần. Hắn nhìn gương mặt với vẻ cười xấu xa kia của Phái Nhiên cũng không cảm thấy đáng ghét nữa, đây là nụ cười thân thương đến nhường nào a, đúng là nụ cười dịu dàng của Đức Mẹ mà!
Trì Diễn Hạo lấy một hộp giày, thật cẩn thận tựa như đang ôm một sinh linh bé bỏng, mở ra với cõi lòng đầy thành kính, vừa định mang vào nhưng dường như chợt nghĩ đến gì đó lại đi tìm phòng tắm.
Phái Nhiên hồ nghi đứng lên đi vào phòng tắm với Trì Diễn Hạo, hắn đang luống cuống tìm nước nóng, Phái Nhiên giúp hắn mở nước nóng, hỏi hắn làm gì vậy.
Cởi giày rồi tuột tất xong, Trì Diễn Hạo bước vào bồn tắm, cao giọng nói: “Rửa chân!”
Tức thì Phái Nhiên không nhịn được cười, nhưng vẫn nhanh nhẹn đi lấy một đôi dép cho hắn.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ Trì Diễn Hạo tập trung rửa một bộ phận nào trên người như vậy. Hắn cuộn ống quần rửa một lúc thật lâu sau mới bước ra ngoài lau chân, mang vào đôi dép Phái Nhiên đã chuẩn bị, rồi mới vội vã chạy ra ngoài.
Phái Nhiên vẫn đi theo hắn, Trì Diễn Hạo ung dung ngồi xuống giường, cúi người nhẹ nhàng cầm giày lên.
Hắn nhìn chiếc giày trong tay từ trước ra sau, nét mặt có thể gọi là yêu say đắm, đến khi hắn buông giày định mang vào, lại hỏi Phái Nhiên có tất không, phải là tất sạch.
Phái Nhiên liền tìm cho hắn một đôi tất.
Cho dù trước mặt là giày Trì Diễn Hạo vẫn không kiềm được kén cá chọn canh: “Sao lại là màu đen, không có tất trắng à?”
Phái Nhiên sờ mũi, tỏ vẻ đành chịu.
Trì Diễn Hạo không kén nữa, gỡ đôi tất ra rồi vội vàng muốn mang vào, chân vừa vói vào đôi giày đột nhiên lại bị Phái Nhiên ngăn lại.
Trong đôi mắt Phái Nhiên chợt lóe lên ánh xảo quyệt, nhưng Trì Diễn Hạo lúc này đang rất nóng vội, hắn đã chuẩn bị xong tiền diễn, bây giờ muốn tiến vào ngay lập tức a!!
“Cậu có muốn cởi quần ra không, ống quần dính nước, sẽ ướt giày đó.” Phái Nhiên nói, không hiểu một người mang đôi giày thể thao phiên bản giới hạn đạp lên một vũng nước đầy bùn bẩn trên đường mà không mảy may quan tâm sao lại để ý đến chút xíu hơi nước như vậy.
Nhưng Trì Diễn Hạo vẫn làm theo lời Phái Nhiên nói, bởi rằng lúc nào Trì Diễn Hạo cũng yêu thương giày của Phái Nhiên hơn cả chính chủ nhân của nó.
Hắn đứng lên cởi quần không chút chần chừ, tuột khỏi đùi, chân mang đôi tất vải màu đen, cổ tất hình như hơi cao một chút, cũng hơi bó sát một tẹo, gần như đến giữa bắp chân hắn.
Phái Nhiên ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, không nói một lời nào.
Trì Diễn Hạo ngập tràn hứng khởi mang giày vào đi tới đi lui. Trong phòng Phái Nhiên không có gương soi toàn thân, hắn bèn mang cả giày vào phòng tắm, nhấc chân soi vào gương trên tường, dòm mãi mà không biết chán, đưa chân này xong lại đến chân kia. Hắn co co duỗi duỗi chân nhiệt tình vận động, nâng lên hạ xuống cũng không biết mệt.
Phái Nhiên lại bước tới: “Có muốn đứng lên bàn không?”
Tất nhiên Trì Diễn Hạo cho rằng ý tưởng này của Phái Nhiên cũng không tồi, bất quá bàn trong phòng tắm nhất định là không đỡ được hắn, vì thế Trì Diễn Hạo đành ôm nuối tiếc cởi ra thay đôi giày tiếp theo.
Nhưng khi hắn muốn lao vào phòng tắm để soi gương, lại bị Phái Nhiên đang trấn ở cửa ôm gọn lấy.
Hiện tại Trì Diễn Hạo không rảnh tán dóc với Phái Nhiên, hắn rất bận, hắn phải làm chuyện đại sự, sự kia quả thực khổng lồ.
Phái Nhiên nâng cằm Trì Diễn Hạo lên hôn, đầu lưỡi vươn ra thăm dò tiến vào miệng Trì Diễn Hạo. Trì Diễn Hạo do dự rồi để mặc Phái Nhiên thao túng, hắn nghĩ mình hơi có xu hướng bán rẻ thân thể đổi lấy cái gì đó, nhưng mà chỉ cần có thể được sờ vào giày, hôn một cái thì có gọi là gì chứ, đại trượng phu co được dãn được nha.
Trì Diễn Hạo thực không cảm thấy như thế là xấu hổ.
Chẳng qua hôm nay hình như Phái Nhiên có hơi quá đáng, không bằng lòng chỉ với một cái hôn, bàn tay lướt xuống vân vê mông Trì Diễn Hạo.
Mông bị xoa có hơi khó chịu, nhưng Trì Diễn Hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn kiềm chế, còn đó non xanh sợ gì thiếu củi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Phái Nhiên liếm cằm Trì Diễn Hạo, Trì Diễn Hạo bị liếm có chút buồn, bất giác lại ngâm lên khe khẽ.
Phái Nhiên thì thầm vào tai Trì Diễn Hạo: “Hôm nay… làm đi…”
Làm? Làm cái gì? Lại muốn sờ lẫn nhau sao?
Sờ lẫn nhau… Ưm… hình như cũng không phải chuyện lớn…
Trì Diễn Hạo hơi chăm chú suy nghĩ vấn đề này, không ngờ Phái Nhiên lại bật cười, tiếng cười xuyên thấu màng tai: “Không phải như cậu nghĩ đâu…” Tay hắn chầm chậm xoa mông Trì Diễn Hạo, chỉ cách một lớp quần lót mà thôi, Trì Diễn Hạo thật không hiểu mông con trai sờ vào thì có gì hay, Phái Nhiên lại nhiệt tình xoa nắn, tựa như đàn ông thích sờ ngực phụ nữ vậy.
“Hôm nay dùng chỗ này…” Phái Nhiên nhéo mông Trì Diễn Hạo một cái.
Trong nháy mắt Trì Diễn Hạo đã hiểu!
Chuyện này… chuyện này… tuyệt đối không được!
Hắn đẩy Phái Nhiên ra: “Người trong sạch không nhận đồ bố thí! (Liêm giả bất thụ ta lai chi thực廉者不受嗟来之食, trong đó ta lai chi thực 嗟来之食 là của ăn xin; của bố thí, hàm ý không tốt).
Vừa nói vừa lùi về sau.
Tiếc rằng hắn vẫn chưa mặc quần.
Phái Nhiên liếm liếm môi, chầm chậm tiến về phía Trì Diễn Hạo: “.. Không có của bố thí nào cho cậu a…”
Trì Diễn Hạo thấy lạnh cả người, lại lùi về sau một bước, vấp phải chiếc giường, ngã người ra, rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...