Lục Khởi vừa bị đẩy vào trong nhà lao, quần áo trên người cũng coi như còn gọn gàng sạch sẽ, trên đầu búi tóc, Kim tiểu thư nhìn nhìn nàng, đột nhiên bổ nhào lại đây, hai tay cầm lấy bả vai của nàng, hung hăng há miệng cắn lên vai nàng, Lục Khởi ăn đau, tự nhiên mà phản kích, chân không ngừng động đậy, bất chấp sự dơ dáy mà bắt lấy bả vai Kim tiểu thư, chân đá mạnh, nghĩ muốn đẩy Kim tiểu thư ra.
Kim tiểu thư sao có thể thả ra dễ dàng như vậy, mãi cho tới khi trên vai Lục Khởi da thịt bị cắn một khối, lúc này mới nhả miệng ra, hướng trên mặt đất nhổ ra một vài bãi nước miếng, trên mặt đất trừ bỏ máu loãng đúng là có một miếng thịt nhỏ đo đỏ, Kim tiểu thư cười ha hả, mãu loãng từ bên trong miệng chảy ra, chảy tới cằm, dần dần chảy xuống vạt áo, Lục Khởi nhìn cái dạng này của Kim tiểu thư, tóc rối bù, miệng đầy máu, rất quỷ dị, quên đi động tác, mắt trợn trừng, rồi kinh sợ.
Ở một bên, Vương mụ thấy, lại túm lấy tóc Lục Khởi, làm ặt nàng ngửa lên, thân thủ hùng hùng hổ hổ tát nàng, đánh không nghỉ tay.
Lục Khởi cũng không chịu ngồi yên, lúc này mạng sống quan trọng hơn, nếu bị đánh chết như vậy, cũng quá oan uổng đi, bất chấp đau đớn trên vai, cố gắng vươn tay tới mặt Vương mụ, Lục Khởi ở bên ngòai mấy ngày, móng tay cũng dài lên rất nhiều, một trảo trên mặt Vương mụ này, trực tiếp đánh vào con mắt Vương mụ.
Vương mụ đang đánh Lục Khởi hùng hục, không ngờ mắt lại ăn đau, ai nha một tiếng, thả nàng ra che mắt lại. Kim tiểu thư thấy Vương mụ buông tay, trên mặt Lục Khởi lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng lại phẫn hận, thuận tay nắm rơm rạ không sạch sẽ trên mặt đất, nhét vào miệng Lục Khởi, bên môi còn mắng mỏ: “Cho ngươi đi mật báo này, cho ngươi đi tố cáo này, cho ngươi vẫn nghĩ có thể trải qua những ngày tốt đẹp này.”
Vương mụ cũng tiến lên hỗ trợ, bất chấp mắt còn đau, gắt gao nhéo Lục Khởi, thấy đầu vai nàng vừa rồi bị Kim tiểu thư cắn, còn chảy máu tươi ồ ồ, trong mắt sáng ngời, dùng rơm rạ ấn mạnh lên miệng vết thương, miệng còn nói: “Để ta giúp ngươi trị thương đi.” Rơm rạ kia có chứa bùn đất, lại thô ráp, vết thương trên vai Lục Khởi là mới bị cắn, bị ấn như vậy, chợt nghe tiếng kêu như giết heo của Lục Khởi.
(muanhobaybay: edit xong đoạn này, muanho thấy ghê quá à. Haixx. Đúng là những con người máu lạnh dã man.)
Kim tiểu thư nghe thấy tiếng nàng kêu, trong lòng thập phần cao hứng, vẫn là Vương mụ đã có tuổi chút, có kinh nghiệm, giương mắt thấy ở góc có hai ánh mắt hoảng sợ, nguyên lai là Trúc nhi cùng Cúc nhi, có nhiều nha hòan chạy đi rồi, hai nàng còn nhỏ tuổi, không biết chạy đi đâu, ngày ấy bị bắt, cả hai nàng cũng bị bắt vào.
Lúc này Trúc nhi cùng Cúc nhi nhìn Kim tiểu thư tra tấn Lục Khởi, không khỏi nhớ tới thời điểm mới đến Kim gia, cũng đã bị đánh chửi, lúc này hai người lại càng hoảng sợ, Cúc nhi bị dọa nhiều hơn, chỉ là gắt gao ôm lấy Trúc nhi, Trúc nhi mặc dù tuổi lớn hơn chút, cũng lớn hơn không bao nhiêu, hoảng sợ bất an quay về ôm chặt Cúc nhi, hai người cùng nhìn về phía Kim tiểu thư.
Kim tiểu thư thấy, chợt nhớ đến một sự kiện, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, lúc này mặt nàng lâu rồi chưa dược rửa qua, trên mặt cực kì dơ bẩn, như cái đáy nồi mà sự thực cũng không kém đáy nồi bao nhiêu, tóc rối tung, bên môi vẫn còn máu loãng, cười như vậy, thật sự càng giống quỷ mà Trúc nhi và Cúc nhi ngày xưa được nghe kể chuyện.
Trúc nhân chưa nói gì, Cúc nhi đã bị dọa kêu toáng lên: “Yêu quái…” Kim tiểu thư thay đổi sắc mặt, vốn là muốn gọi hai nha đầu này đi hỗ trỡ mình, các nàng lại dám kêu như vậy, tay dơ lên cao, chuẩn bị đánh vào người các nàng cho hết giận.
Bên ngòai truyền tới thanh âm xiềng xích va chạm, vốn Vượng mụ cùng Lục Khởi còn đang vật lộn cũng ngừng lại, ánh mắt Lục Khởi vụt sáng lên, vọt tới lan can nhà lao, nhìn ra bên ngòai, không ngừng nói: “Là ta tố cáo có công, hãy thả ta ra ngòai đi.”
Vương mụ hừ một tiếng: “Thật là ngu, mỗi ngày giờ này đều là có người đưa cơm đến, ngươi cho là họ sẽ thả ngươi ra bên ngoài sao, hãy ngoan ngoãn ở trong này đi, chờ ba ngày sau cùng tiến lên pháp trường.”
Lục Khởi mặc kệ lời Vương mụ nói, cố gắng nhìn ra bên ngoài, người tới có bộ dáng như một quan văn, trong tay là một tờ giấy cuốn, nha dịch trong nhà lao khom lưng cúi đầu với hắn, Vương mụ thấy người tới không phải người đưa cơm, cũng sửng sốt một chút, Lục Khởi thấy người tới, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay người nọ.
Người tới dừng lại ở cửa, hỏi nha dịch: “Đây là người Kim gia chịu án?” Nha dịch cung kính đáp: “Vâng, nữ phạm (phạm nhân nữ) ở bên này, nam phạm (phạm nhân nam) ở bên kia.”
Người tới gật gật đầu, mở ra cuộn giấy, như là một văn kiện, nói với người bên trong: “Người bên trong nghe đây, bệ hạ có chiếu, người gây tội phải chịu tội, người bị liên lụy sẽ được tha, đọc đến tên ai đều đi ra đây.”
Lúc này Lục Khởi cực kỳ vui vẻ, đang mong chờ tên mình được đọc, nữ phạm được đọc tên rất ít, chỉ có Cúc nhi và Trúc nhi được đọc tên, Trúc nhi cùng Cúc nhi bị nhốt trong nhà lao mấy ngày nay, đã sớm biết nơi này không phải là một địa phương tốt, nghe được tên mình được đọc ra, vội vàng đi ra ngoài.
Lục Khởi thấy chỉ có hai người này được đi ra, thấy người kia muốn đi, vội gọi lại: “Chưa đọc đến tên tôi mà?” Người kia nhìn kỹ lại, lắc đầu nói: “Đây là bệ hạ hạ chiếu, sao dám làm việc trái với thiên tử, nữ phạm bị trảm gồm có bốn người: Kim thị, Vương thị, Lục Khởi, Tiểu Ngọc, những người nữ phạm còn lại được phóng thích tới Trữ gia.” Nói xong lại thêm một chút: “Tiểu Ngọc đang lẩn trốn, lúc nào bắt được sẽ xử tội sau.”
Lục Khởi nghe thấy tên chính mình ở trong bốn cái tên bị trảm kia, giống như chết điếng, suy sụp té trên mặt đất, Kim tiểu thư thấy Cúc nhi cùng Trúc nhi được vô sự đi ra ngoài, mọi người ai cũng sinh hi vọng, nàng cũng không ngoại lệ, bổ nhào vào lan can trước mặt, hô lớn với Trúc nhi cùng Cúc nhi: “Trúc nhi, Cúc nhi, các ngươi đi ra ngoài, cần tìm được Tiểu Viên, nói giùm ta, dù ta ngày trước có không tốt với nàng, cũng có cái giúp đỡ nàng, cầu nàng thả ta, đến lúc đó ta sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng.”
Kêu gọi tới khàn cả giọng, Cúc nhi nghe thấy, lại rùng mình một cái, Trúc nhi đẩy mạnh nàng một phen: “Mau đi thôi.” Thân ảnh Trúc nhi và Cúc nhi biến mất ở nơi xa, lại truyền đến thanh âm đóng cửa nhà lao.
Lúc này Lục Khởi thật bình tĩnh ngồi xuống, hừ nói: “Tiểu thư, ta khuyên ngươi vẫn là thanh tỉnh một chút đi, nàng hận Kim gia tới tận xương, ngay cả Vương mụ cũng không tha, ngươi còn muốn được ra ngoài, quả là nằm mơ đi.”
Ánh sáng trong mắt Kim tiểu thư dần dần mất đi, nghe thấy thanh âm trào phúng của Lục Khởi, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy Lục Khởi bị mình đánh một chút, nhưng vẫn giống con người, nhìn nhìn lại chính mình, hai tay khô gầy như củi, trên mặt dơ bẩn kinh khủng, giống như là quỷ, nhớ tới khi tra tấn Tiểu Viên nàng ta cũng có phần, Kim tiểu thư tiến lên nắm lấy cổ Lục Khởi: “Đồ tiện nhân nhà ngươi, ta đối với ngươi như tỷ muội, ai ngờ ngươi lại đâm một đao vào lưng ta.”
Vương mụ cũng tiến lên hỗ trợ, ba người các nàng lại bắt đầu đánh nhau, nha dịch nghe thấy động tĩnh, đi nhìn xem, thấy ba nàng đánh nhau, cũng không ngăn lại, nhìn những cuộn vải lụa màu sắc đẹp đẽ rơi rụng tán loạn trên đất trong nhà lao, nha dịch uống ngụm rượu, thở dài, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sớm đã không làm, kệ các nàng đánh nhau đi.
Bất đồng với sự không sạch sẽ trong nhà lao, Dao Quang điện vĩnh viễn là sạch sẽ sáng ngời, Tử Thiến bưng một mâm trang sức mới làm, Phùng Viện nhìn nàng cười hỏi: “Thân thể ngươi mới khỏe một chút, vẫn là đi nghỉ ngơi đi.”
Tử Thiến đỏ mặt: “Điện hạ, tất cả đều tại nô tỳ bướng bỉnh, điện hạ không quở trách nô tỳ là quá đủ rồi, nô tỳ sao còn không biết xấu hổ mà đi nghỉ ạ?” Phùng Viện cầm lên một đôi vòng tay, ngắm nhìn một chút sự khéo léo của thợ thủ công, nghe thấy nàng nói vậy, đôi mắt oán trách liếc nhìn nàng một cái: “Sao lại nói như vậy, đều có phụ mẫu sinh ra, ngươi là bị kinh hách mà rơi xuống nước, còn muốn ta quở trách ngươi thế nào đây?”
Lúc này Chanh Nhạn tiến vào, khoanh tay hành lễ: “Điện hạ, Lâm phu nhân cầu kiến.” Lâm phu nhân? Phùng Viện ngẩng đầu nhìn Trịnh thượng nghi, Trịnh thượng nghi vội mở miệng nói: “Điện hạ, chính là mẫu thân của Lâm Ca công tử.”
Nga, nguyên lai là mẫu thân ân nhân cứu Tử Thiến, Phùng Viện nhìn về phía Tử Thiến, lúc này mặt Tử Thiến hồng thấu như bông hồng ngoài điện kia, Phùng Viện gật đầu một cái với Trịnh thượng nghi.
Lâm phu nhân tiến vào, hành lễ, đứng dậy, ban thưởng tọa, nhất cử nhất động của Phùng Viện đều hợpvới dáng vẻ của công chúa, nhìn khuôn mặt hiền lành của Lâm phu nhân, Phùng Viện liền nhìn nhiều thêm một chút, muốn tìm điểm giống nhau giữa Lâm phu nhân cùng Lâm Ca.
Lâm phu nhân nói chút lời khách sáo, hỏi thân thể Phùng Viện như thế nào, Lâm gia cùng Dương gia, mẫu thân Phùng Viện là Dương thị, thời kì mà theo họ Hạ Hầu liền kết giao, Phùng Viện liền đối đãi Lâm phu nhân như trưởng bối.
Nói vài câu, Lâm phu nhân liền chuyển câu chuyện: “Điện hạ, ngày hôm trước ta thu lưu hai tiểu nha hoàn, một người tên là Trúc nhi, một người là Cúc nhi.” Nghe vậy, Phùng Viện liền giật mình, nghe tới tên hai người đó, Phùng Viện mới hiểu rõ, bất quá Phùng Viện theo bản năng nhìn mắt Lâm phu nhân, thấy trên mặt nàng là nụ cười ôn hòa như trước, cũng không có thái độ khinh thị hèn mọn gì, mới yên lòng.
Nói với Lâm phu nhân: “Phu nhân, không biết các nàng có tốt không?” Lâm phu nhân nở nụ cười, lúc nãy chỉ là nụ cười có lệ, nay nụ cười có chút an tâm: “Các nàng tốt lắm.” Phùng Viện đáp một tiếng, tuy rằng tiếp xúc với các nàng không lâu, nhưng nếu ngày đó không có hành động của Cúc nhi, có lẽ mình vẫn còn chịu khổ ở Kim gia, hoặc là, không chỉ chịu khổ mà có lễ đã xuống hòang tuyền rồi, một u hồn không biết phiêu đãng ở đâu.
Cho nên ngày đó lúc nhìn thấy danh sách, liền muốn gạch tên các nàng đầu tiên, nghĩ đến thân thế của các nàng, hai cô nương như vậy, ra lao rồi phải làm sao? Phùng Viện, tâm vẫn chưa yên, lúc này nghe được Lâm gia thu lưu hai nàng, thái độ làm người của Lâm gia nàng đã biết qua, nghĩ tới sẽ không đối xử tệ với hai nàng.
Phùng Viện tiến tới ngồi gần Lâm phu nhân một chút, gật đầu với Lâm phu nhân: “Còn mong Lâm phu nhân thay ta chiếu cố hai nàng.” Lâm phu nhân gật đầu: “Đó là lẽ tự nhiên.” Nói xong thì dừng lại không nói nữa.
Phùng Viện nhìn Lâm phu nhân, Lâm phu nhân xuất thân thế gia (gia đình danh tiếng , có thanh có thế đó), nhưng mà sao giờ đây Lâm phu nhân lại không nói nữa, chẳng lẽ Lâm phu nhân cũng giống người khác, vì mình từng làm nô mà khinh thường mình sao? Lại thấy mình có một mẫu thân như vậy, không nên trở lại làm công chúa sao?
Lâm phu nhân thấy sắc mặt Phùng Viện biến hóa, liền trấn an nói: “Điện hạ không cần như thế, ta và mẫu thân người, khi còn nhỏ cũng là bạn thân nơi khuê phòng, nàng là bị rơi vào trong nguy nan, vì tự bảo vệ mình mới ủy thân cho người khác, ta…” Nói xong, Lâm phu nhân ngừng một chút, nhìn Phùng Viện bằng ánh mắt từ ái (yêu thương): “Sao lại nhẫn tâm chỉ trích nàng chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...