Lan Lăng tò mò hỏi: “Thê tử của Thập Nhị lang, sau khi nàng ấy thành hôn, mới tiến cung có một lần, là một nữ tử văn tĩnh (văn tĩnh: điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói), sao lại bị hưu rồi?” Tạ hoàng hậu điểm điểm cái mũi của nàng: “Tốt lắm, việc này ngươi không cần xen vào nữa, an tâm chờ chọn Phò mã của ngươi đi.” Lan Lăng công chúa cười, cũng không hỏi nữa.
Đợi khi Tạ hoàng hậu đi ra thời điểm, Phùng Viện tiễn nàng ra ngoài liền hỏi : “Tẩu tẩu (chị dâu), Vương cô nương bị hưu, có phải bởi vì lời đồn công chúa giả phải không?” Tạ hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, Phùng Viện thở dài một tiếng, không nói gì nữa, Tạ hoàng hậu phủ tay lên tay nàng: “Thập Lục muội, muội an tâm đi, về sau không còn ai có thể nói như vậy nữa.”
Phùng Viện cúi người hành lễ: “Hoàng hậu đã vì thần mà bị dính vào trong vũng bùn này, thần muôn lần chết không đủ để báo đáp.” Tạ hoàng hậu quá sợ hãi, đem nàng kéo lên: “Thập Lục muội, muội làm cái gì vậy? Muội cùng bệ hạ, đều là chi tôn (con ruột) của Võ Hoàng đế, chẳng lẽ muốn khi chúng ta đang ở địa vị cao, mà nhìn muội trầm luân ở bên trong vũng bùn hay sao?”
Phùng Viện cảm động rơi nước mắt, nghẹn ngào nói không ra lời, Tạ hoàng hậu đem nàng ôm vào ngực, thay nàng vuốt vuốt những sợi tóc bay lạc, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, tiếng khóc của Phùng Viện càng lúc càng lớn, tê tâm liệt phế, một đường gian khổ cùng khốn khổ, từng đã không hề nói ra, sợ bị người chê cười, hết thảy giờ đây, đều phát tiết qua nước mắt.
Trong lòng Tạ hoàng hậu cũng xúc động, cũng không an ủi nàng, chỉ là nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dần dần tiếng khóc của Phùng Viện nhỏ đi, chậm rãi biến thành nghẹn ngào, nàng vẫn còn tựa vào trong ngực Tạ hoàng hậu.
Các cung nữ đứng từ xa ở một bên, xuôi tay rũ mắt, ai cũng không dám tiến lên.
Lan Lăng công chúa ở trong điện hồi lâu, không thấy Phùng Viện quay lại, xuất môn đi xem, thấy Phùng Viện đang tựa vào ngực Tạ hoàng hậu khóc nức nở, Lan Lăng công chúa có chút kỳ quái, chuẩn bị tiến lên gọi hai người, lại bị Trịnh thượng nghi giữ lại, làm cái thủ thế chớ có lên tiếng, Lan Lăng công chúa nhìn về phía Trịnh thượng nghi, Trịnh thượng nghi cũng rũ mắt xuôi tay, không nói, Lan Lăng công chúa mở miệng vài cái, nhưng cũng không tiến lên.
Phùng Viện khóc đủ, chỉnh lại trang phục rồi thi lễ, Tạ hoàng hậu vội đỡ lấy nàng, Lan Lăng công chúa cũng tiến lên nói: “Thập Lục tỷ tỷ, ai khi dễ tỷ, muội nhất định sẽ giúp tỷ báo thù.” Tạ hoàng hậu nhịn cười: “Muội- đứa nhỏ này, muội tìm ai hỗ trợ?”
Lan Lăng vội vàng thốt ra: “Tất nhiên là Lâm ca ca.” Ý cười trong mắt Tạ hoàng hậu càng đậm, nhìn Lan Lăng công chúa nhưng mà không nói lời nào, Lan Lăng nhất thời ý thức được mình nói sai lầm rồi, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, dậm chân bỏ chạy vào trong điện, Phùng Viện nhìn Tạ hoàng hậu nở nụ cười, rồi lại nhẹ nhàng thở dài, thấy bộ dạng Phùng Viện khó hiểu, nói với Phùng Viện: “Thập Lục muội muội, muội không biết, đứa nhỏ Lâm gia kia, với Lan Lăng như là ngọc một đôi, hai tháng trước, bệ hạ chiếu hắn đến, nói ra ý tứ ghép đôi Lan Lăng với hắn, ai ngờ hắn không chịu, vì chịu đả kích, nàng mới đi thành Dương Châu, chúng ta cứ tưởng con bé đã nghĩ thông rồi, ai ngờ…” Nói xong, Tạ hoàng hậu thở dài.
Phùng Viện nghe Tạ hoàng hậu nói, lời nói của Tạ hoàng hậu đối với Lan Lăng công chúa đều từ ái chi tâm, càng khiến Phùng Viện sinh lòng hâm mộ đối với Lan Lăng, nhưng mà người kia là ai mà lại không chịu thú (lấy- cưới) công chúa đây? Tạ hoàng hậu cất bước rời đi, Phùng Viện trở lại trong Dao Quang điện, thấy Lan Lăng công chúa ngực ôm đồ vật, ngồi xếp bằng trên tháp gần cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt nàng, mặt Lan Lăng công chúa đều là màu hồng, lại không biết màu hồng kia là do ánh dương chiếu vào hay là xấu hổ?
Phùng Viện cùng Lan Lăng công chúa ở chung lâu, biết nàng là một nữ tử cực lanh lẹ, bộ dáng thẹn thùng như vậy chưa từng thấy qua, tiến lên phủ vai nàng: “Muội muội đang suy nghĩ gì vậy?” Làn mi Lan Lăng công chúa lay động một chút, nhưng mà chỉ lắc đầu không nói chuyện. Nhìn bộ dáng nàng như vậy, Phùng Viện thấy có chút quen thuộc, Kim tiểu thư cùng Vương Thắng An trước khi đính hôn, cũng thường ngồi ngẩn người như vậy trước cửa sổ, Tiểu Ngọc các nàng nén nghị luận, đều nói là đang tư xuân, chính mình ngày đó là nha hoàn, cũng không biết tư xuân là cái tư vị gì?
Còn đang suy nghĩ, Lan Lăng công chúa đã muốn mở miệng: “Tỷ tỷ, tỷ đã thích ai chưa?” Phùng Viện có chút giật mình, thân là công chúa, công dung ngôn hạnh đều có người dạy, Tam tỷ mình đã từng nói qua ngày sau tìm một Phò mã như thế nào, chính mình lúc ấy tuổi còn nhỏ chỉ cho đó là trò cười, ngày sau Phùng Viện lưu lạc thành nô, một cô gái tư mộng xuân chưa từng có, thích hay không thích, có gì khác nhau sao?
Lan Lăng công chúa vội lấy tay che miệng: “Tỷ tỷ, muội lại nói sai sao, như thế nào lại quên, tỷ tỷ đã gặp phải rất nhiều chuyện xấu.” Phùng Viện nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa thuận thé dựa vào vai Phùng Viện: “Tỷ tỷ, trước kia ở Hà Gian vương phủ, nghe nương nói qua, thích một người thì trong mắt trong lòng đều là hắn, muội ban đầu vẫn không biết, lần này đi Dương Châu, ngắn ngủi mấy tháng, trong lòng trong mắt muội đều là Lâm Ca ca ca.”
(Muanho: Lâm Ca ca ca sao???... )
Phùng Viện vẫn mỉm cười, tuy rằng trong cung Lan Lăng công chúa có không ít cung nữ, nhưng thân phận khác nhau, không ai có thể nghe nàng tâm sự, Lan Lăng công chúa nói liên miên với Phùng Viện rất nhiều, Lâm Ca ca ca thật là tốt, Lâm Ca ca ca rất tuyệt vời, chỉ là cuối cùng Lan Lăng công chúa lại thở dài: “Chính là Lâm Ca ca ca không chịu nhận thượng chủ (không chịu làm Phò mã), muốn phải có công trạng mới nhận phong hầu.”
Phùng Viện nghe vậy, mới biết là Lâm Ca, nhớ tới nam tử có chút lỗ mãng nhưng lại trượng nghĩa ra tay cứu giúp, cùng Lan Lăng công chúa thật sự là một đôi, Lan Lăng công chúa nói xong liền giật nhẹ tay áo của Phùng Viện: “Tỷ tỷ, tỷ có thể nghĩ ra biện pháp gì không, làm cho Lâm Ca ca ca không ra chiến trường, mà ở lại đây.”
Việc này, Phùng Viện bị nghẹn lời, nàng cũng không biết, mặc dù nàng lớn hơn Lan Lăng công chúa, những việc nàng trải qua, chung quy cũng chỉ ở trong khuê phòng.
Lan Lăng thấy Phùng Viện không nói lời nào, trở mình một cái, một cung nữ từ bên ngoài tiến vào, thi lễ rồi nói với Lan Lăng công chúa: “Điện hạ, Lâm phu nhân tiến cung, hoàng hậu hỏi điện hạ có đi qua gặp không?”
Nghe thấy là mẫu thân của ý trung nhân tiến cung, Lan Lăng công chúa từ trên tháp đứng lên, vội muốn đi hài vào, dứơi tình thế cấp bách không tìm thấy hài đâu, vội vàng đi vào bước ra ngoài, Phùng Viện nhìn kỹ một chút, Lan Lăng lại đi hài của mình dưới tháp rồi, vội lệnhcung nữ gọi nàng trở về, lại lần nữa đổi một đôi hài khác, chỉnh trang lại một chút, lúc này Lan Lăng công chúa mới được cung nữ vây quanh đi rồi.
Chờ nàng đi rồi, Phùng Viện ngồi lại vị trí Lan Lăng công chúa vừa ngồi, nhớ tới lời nói lúc nãy, trong lòng không khỏi có tâm sự, chính mình đã mười sáu, nữ tử hoàng gia tuổi này đều sớm xuất giá rồi. Nhưng là? Bên môi Phùng Viện lộ ra một tia cười khổ, có thể sống đã rất may mắn rồi, cái khác thì tính sau đi.
Thuận tay cầm lấy cái mà Lan Lăng vừa lấy, nguyên lai là quạt lụa, mặt trên còn thêu câu thơ, “khí quyên giáp hốt trung, ân tình nửa đường tuyệt” (Nén vàng buông giữa không trung
Ân tình giữa đường đứt đoạn *). Phùng Viện niệm hai lần, nghe nói Kim tiểu thư đã bị hưu, mà lần này lại là Vương tiểu thư bị Tạ gia hưu, chưa đợi hồng nhan tàn phai, ân nghĩa đã đoạn tuyệt trước, kết cục này, các nàng chắc không nghĩ tới đi?
Lúc này, Vương Thắng An đối với việc muội muội bị Ta gia hưu, không biết nên nói cái gì cho phải, tiếng khóc của nàng càng làm cho hắn thấy nhức đầu, tuy nói Tạ gia sảng khóai trả về toàn bộ đồ cưới, lại cấp một khu nhà lớn, chính là địa phương cấp muội muội hắn dưỡng lão, hắn cũng đang ở đây, nhưng mất đi gia tộc che chở, ở cái niên đại này sẽ bị mọi người phỉ nhổ, nhục mạ.
Lửa giận của Vương Thắng An bốc lên, quát lên với Vương tiểu thư đang khóc không ngừng: “Ngươi khóc cái gì? Không phải ngươi cùng cái tiện nhân kia đi tung tin đồn, chúng ta cũng đã không bị liên lụy, thật là tiện nhân ngu xuẩn.”
Vương tiểu thư mặc dù khóc lớn, lỗ tai vẫn nghe rõ, nghe được ca ca nói, hấp hấp mũi nói: “Ca ca, sao ngay cả ca cũng tin là muội tung tin, ngày đó tiện nhân Kim gia đó đến cầu kiến, cả cửa muội cũng không cho nàng đi qua, chỉ cho người đi ra ngòai nói với nàng, nàng đã bị hưu, cũng không nói cái gì khác, không hiểu sao nàng ta lại đi tung tin đồn công chúa là giả.”
Nói xong lại một trận khóc rống, Vương Thắng An nghe muội muội nói như vậy, tưởng tượng, muội muội hắn từ trước vẫn cẩn thận, ngày đo khi hưu Kim thị, từ đó Kim thị cầu xin mãi, muội muội cũng chưa từng gặp qua nàng ta, sẽ không giống lời đồn bên ngoài, nếu lời đồn kia do muội muội mình tung ra, chẳng phải là muốn đi vào chỗ chết sao?
Bước lên phía trước vỗ vào Vương tiểu thư: “Muội đừng khóc nữa, ngày ấy tiện nhân kia đi tìm muội, muội đã phái ai đi truyền lời?” Vương tiểu thư lau lau nước mắt: “Loại chuyện này, luôn phải kêu tâm phúc đi, muội kêu Hồng Phất đi.”
Hồng Phất? Vương Thắng An nhíu mày, vội lệnh người bên cạnh: “Gọi Hồng Phất tới cho ta.” Hồng Phất vốn là nha hoàn bên cạnh Vương tiểu thư, ngày đó tới Tạ gia, Vương tiểu thư bị hưu, nàng tự nhiên cũng theo nàng trở về, thấy chủ nhận gọi, vội đi đến.
Vương Thắng An cũng không chờ nàng thỉnh an, lúc đầu mắng nàng ta một trận: “Tiểu tiện nhân, hôm nay ngươi phải nói thật, là ai dạy ngươi nói dối?” Hồng Phất không nghĩ tới Vương Thắng An hỏi chuyện này, theo bản năng nhìn Vương tiểu thư một cái: “Đại gia, ngài muốn nói gì ạ?”
Vương tiểu thư lúc này cũng cố gắng tỉnh lại, vốn là ghé vào bàn khóc loạn, mặt mũi nhăn lại, lúc này nghe Vương Thắng An hỏi, vội vàng đi lên phía trước nói: “Đúng vậy, ngày ấy ngươi đi gặp tiện nhân Kim gia kia, ngươi đã cùng nàng ta nói cái gì? Như thế nào lại biến thành ta tung tin đồn, bảo Tiểu Viên là người ở Kiến Khang, là công chúa giả, hại ta bị hưu?”
Việc này cũng không có quan hệ gì với Hồng Phất, ngày ấy Vương tiểu thư sai nàng đi ra ngoài, nàng nói vài câu với Vương mụ rồi cũng vội đi vào, lúc này nghe Vương Thắng An hỏi, cẩn thận nghĩ lại, mới nói: “Đại gia, chắc là người Kim gia, thấy tiểu thư không chịu gặp nàng, thì nàng ta đã nảy sinh ác độc, nàng ta ở trong xe nói, nàng ta không được khá giả, cho các ngươi cũng không được sống tốt.”
Vương Thắng An nheo mắt lại: “Đúng rồi, đúng rồi, chính là lời này, tiện nhân Kim gia kia, ta vốn vì đưa nhỏ mà biện giải cho ngươi một chút, xin tha cho ngươi, ai ngờ ngươi lại dám làm như vậy.” Nói xong liền đứng dậy, Vương tiểu thư vội gọi hắn lại: “Ca ca, ca muốn đi đâu?” Vương Thắng An cũng không trả lời, vội vàng xuất môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...