Tiểu Viên để xuống may vá, đứng lên nói: "Tiểu thư có chuyện gì muốn phân phó ta?" Lục Khởi thấy Tiểu Viên bị mình châm chọc, trên mặt cái gì đều không lộ ra, trong lòng càng thêm bất mãn, chắc hiện tại có cô gia làm chỗ dựa, liền dám lên mặt với mình rồi, đem đồ trong tay ném cho Tiểu Viên: "Đây là tiểu thư phân phó, ngươi mau làm cho xong đi."
Vừa nói vừa đối với Cúc nhi quát lên: "Còn ngươi không mau đi làm việc đi, dám trốn ở đây làm biếng." Cúc nhi bị nàng mắng, từ bên cạnh Tiểu Viên, di chuyển nhích khỏi Tiểu Viên một chút, nhưng không có tiến lên, Lục Khởi đem nàng kéo qua, còn dùng tay dí đầu Cúc nhi một cái: "Còn không mau đi." Cúc nhi mắt nhìn Tiểu Viên, ngoan ngoãn đi theo Lục Khởi đi ra.
Tiểu Viên đem đồ Lục Khởi đưa tới, nhìn kỹ một chút, đó là đồ dùng trong hôn lễ, xem ra đây chính là chuẩn bị cho hôn lễ của Vương tiểu thư, nhìn kỹ lại, mặc dù là đồ thượng hạng, nhưng so với đồ Kim tiểu thư chuẩn bị cho hỗn lễ của mình trước đó, còn kém một chút, cầm lấy đồ cần thêu đồng thời lấy ra ty tuyến, Tiểu Viên vừa nghĩ vừa chọn những ty tuyến hợp với đồ thêu.
"Tiểu Viên, ngươi đừng làm nữa, nghỉ ngơi một chút đi." Cửa phòng nhỏ lại bị đẩy ra, người xuất hiện là Vương Thắng An, Tiểu Viên vội vàng đứng lên, xuôi tay đứng hầu: "Cô gia, những thứ đồ này, phải làm gấp ạ." Vương Thắng An thấy Tiểu Viên đã tắm gội sạch sẽ, xiêm áo bị bẩn cũng đã đổi cái khác, bên tóc mai còn cắm một đóa hoa mới nở, tô điểm cho dung mạo của Tiểu Viên, càng thêm xinh đẹp.
Nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thấy Tiểu Viên còn quy củ đứng ở đó, đưa tay kéo tay Tiểu Viên, dịu dàng nói: "Tiểu Viên, ngươi sớm muộn cũng là người của ta, không cần giữ lễ như vậy." Tay của hắn đưa tới, Tiểu Viên cảm thấy buồn nôn, vội đem tay bỏ ra, nhẹ giọng nói: "Cô gia nâng đỡ, nô tỳ không được chối từ, chẳng qua là..."
Không đợi nàng nói xong, Vương Thắng An tiện tay vung lên: "Ai, tiểu thư nhà ngươi cũng đồng ý với ta, ngươi cần gì phải sợ." Vừa nói tay vừa cầm lấy tay Tiểu Viên lần nữa, lần này Tiểu Viên không tránh, bị đói bụng ba ngày, cằm cũng nhọn, Vương Thắng An sơd sờ thấy xương nhô lên, không khỏi cau mày nói: "Tiểu Viên, thân ngươi quá yếu nhược rồi, tiểu thư nhà ngươi còn bắt ngươi thêu nhiều đồ như vậy, thật sự không nên."
Tiểu Viên hận không thể đem tay hắn bỏ ra, nhẹ nhàng cúi đầu, như vậy làm tay Vương Thắng An rơi xuống, thanh âm Tiểu Viên càng thêm nhẹ: "Hôn sự của Vương tiểu thư, cũng là đại sự, nô tỳ cũng chỉ cống hiến một chú sức lực mà thôi., sao dám nói là khổ cực." Vương Thắng An nghe câu trả lời này của Tiểu Viên, vỗ tay nói: "Tiểu Viên, ngươi quả nhiên cùng các nàng không giống nhau, không hổ là nữ tử Dương gia."
Tiểu Viên nghe những lời này, trong lòng tức giận từ từ tăng lên, thì ra là hắn biết thân thế giả của mình, Vương gia cùng Dương gia, năm đó cũng lui tới thường xuyên, Vương tiểu thư không có giơ tay giúp đỡ, Tiểu Viên còn tưởng là nàng tuổi còn nhỏ, không có năng lực giúp, mà Vương Thắng An biết rất rõ ràng, lại thật sự coi nàng như nữ cô nhi, cứ như vậy thoải mái muốn nạp mình làm thiếp.
Tiểu Viên không dám ngẩng đầu, sợ vừa ngẩng đầu sẽ để cho Vương Thắng An nhìn đến lửa giận trong mắt mình, chỉ nhỏ giọng mà nói ra: "Chuyện cũng đã xa xưa rồi, nhắc lại cũng không được cái gì." Vương Thắng An nghe Tiểu Viên nói lời này, trong lòng càng thêm an tâm, không khỏi tính toán nghĩ, Tiểu Viên dù là nữ tử Dương gia, nhưng như thế thì sao nào?
Dương gia hiện tại đã bị diệt sạch rồi, nàng là một nữ cô nhi, bị người ta bán vào Kim gia, làm thiếp của mình đã được coi là có số tốt rồi, chẳng lẽ đợi đến khi tuổi đã nhiều (ngày xưa 15-16 tuổi lấy chồng, tầm 18-20 tuổi coi là ế rồi ạ. tầm 18-20 băt đầu coi là nhiều tuổi ồi ), xứng gã sai vặt, tiếp tục làm tôi tớ hay sao?
Nghĩ tới đây, Vương Thắng An càng thêm đắc ý, đưa tay ra đè lại bả vai Tiểu Viên, thanh âm càng thêm êm ái: "Tiểu Viên, ngươi yên tâm, ngươi xuất thân Dương gia, tuy nói Dương gia hiện tại xuống dốc rồi, ta chỉ có thể đem ngươi trở thành thiếp, nhưng ta sẽ không đối đãi ngươi như đối đãi với thiếp bình thường, đợi đến hôn lễ của muội muội ta xong rồi, ta sẽ hảo hảo đem ngươi thu làm thiếp."
Tiểu Viên kìm lòng nghe Vương Thắng An nói, nghe Vương Thắng An nói đợi đến hôn lễ Vương tiểu thư xong rồi, mới đem mình thu, cách hôn lễ Vương tiểu thư còn một tháng, mình có thời gian một tháng, sẽ nghĩ ra biện pháp, ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Vương Thắng An, khe khẽ gật đầu.
Vương Thắng An thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng càng rung động, chỉ là mình vẫn đang ở Kim gia, không phải tại Huyện nha, đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Viên, dịu dàng nói: "Ta hiểu rõ, ngươi không phải là nữ tử bình thường, ta có thể đợi." Vừa nói vừa dặn dò nàng phải chú ý thân thể, lúc này mới rời đi.
Tiểu Viên chờ hắn vừa đi, đóng cửa thật chặt, dựa lưng vào cửa liền tuột xuống, nước mắt tràn mi, nam tử như vậy, hắn sao có thể nói ra mặt những lời ấy, lấy nữ tử danh gia làm thiếp, phi, hắn thật là người mặt dày, mình càng ghê tởm rồi, phải khom người cúi đầu trước nam tử như vậy, hậu duệ hoàng tộc Phùng thị, sao có thể chịu sỉ nhục như vậy?
Oán hận một hồi, Tiểu Viên kéo qua một khối vải rách, dùng sức lau địa phương Vương Thắng An vừa mới chạm qua, nhìn dáng vẻ Vương Thắng An, thân thế của mình không thể nói cho hắn biết, bắt công chúa làm nô, người bình thường nghĩ làm, nhất định là muốn đem mình diệt khẩu, diệt trừ hậu hoạ, nhưng làm thế nào mới có thể rời đi nơi này, Tiểu Viên cắn môi dưới, chẳng lẽ mình chịu ủy thân làm thiếp, bỏ cơ hội trốn đi, đến tìm quan viên, nói ra thân phận, nhưng sẽ không ai dám tin một công chúa có thể lưu lạc đến tận đây.
Tiểu Viên lần nữa ôm lấy hai đầu gối, làm sao bây giờ, cơ hội này nhất định phải tìm được, một kích phải trúng, như vậy mới có thể đạt được mục đích, nếu không mạng của mình cũng không gánh nổi.
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, Tiểu Viên cảm thấy kỳ quái, thế nào có người sẽ gõ cửa? Tiểu Viên đứng dậy mở cửa ra, là Trúc nhi đứng bên ngoài, trong tay nàng bưng cái khay, nhìn thấy Tiểu Viên mở cửa, cười nói: "Tiểu Viên tỷ tỷ, tiểu thư phân phó ta đưa cơm tới cho ngươi." Tiểu Viên nhìn xem, thấy trừ cơm ra, còn có một đĩa thịt dê, canh cũng là canh cải trắng, không nghĩ tới lần này, Kim tiểu thư vì mặt mũi lại làm thật như vậy.
Vội tiếp lấy khay, đối với Trúc nhi cười nói: "Làm phiền muội muội." Trúc nhi cũng không đi ngay, chẳng qua là nhìn Tiểu Viên cười nói: "Còn chưa có chúc mừng tỷ tỷ đâu?" Chúc mừng, việc vui gì? Tiểu Viên sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ tới , chắc là Trúc nhi nói sự kiện kia, bên môi lộ ra một nụ cười có chút khổ sở, che giấu nói: "Không có gì, chuyện này không biết có thành hay không?"
Trúc nhi cười mị mị nói: "Tỷ tỷ dáng dấp đẹp mắt như vậy, tính tình lại hảo, tiểu thư cũng là hảo tính tình, chuyện này nhất định sẽ thành, hơn nữa..." Nói tới chỗ này, mặt Trúc nhi hơi đỏ lên một chút: "Cô gia nhìn hảo như thế, tỷ tỷ thật là có phúc khí."
Đẹp mắt, Vương Thắng An á? Tiểu Viên cẩn thận suy nghĩ một chút, so với người bình thường, Vương Thắng An xác thực được coi là thượng hạng, nhưng là Phùng thị hoàng tộc toàn nam tuấn nữ mỹ, dung mạo Vương Thắng An, làm sao có được sự anh tuấn của phụ hoàng ngốc chứ, Tiểu Viên tự nhiên cảm thấy dáng dấp hắn không có gì nổi trội, bình thường như vậy, Tiểu Viên cũng không tiện nói với nàng, chẳng qua là cười một cái.
Trúc nhi lại nói đôi câu, lúc này mới đi, Tiểu Viên bưng cơm, cơm tẻ, thịt dê hầm cách thủy, canh cải trắng, những món cơm canh này khi mình còn là công chúa thì thực bình thường, mấy năm qua, thì rất khó nhìn thấy, Tiểu Viên đem canh trộn vào cơm, gắp mấy khối thịt lên, lại nuốt không trôi, cơm canh như vậy, lại có chứa mục đích gì, Tiểu Viên đã quá rõ ràng, chẳng lẽ phải dùng thân thể mình đổi lấy sao?
Tiểu Viên gắp mấy miếng cơm, bỏ vào trong miệng, hành động của Kim tiểu thư, hành động của Tiểu Ngọc có gì đó bất đồng, đều là hạ tiện, Tiểu Viên nhắm mắt lại, vì tương lai đi ra ngoài, vì sau này trả thù, khó ăn hơn nữa cũng phải nuốt xuống, cực khổ nữa cũng phải chịu, nếu không tất cả đều là uổng phí, mình ở Kim gia chịu khổ cũng là uổng phí.
Rất nhanh chóng, Tiểu Viên đem thức ăn ăn sạch sẽ, thu thập xong bát đũa, lần nữa cầm đồ lên thêu thùa, chỉ có thiêu thùa may vá thì Tiểu Viên mới có thể nhớ về hồi ức trước đây.
Có lẽ là lời nói của Vương Thắng An quả thật có tác dụng, sau đó cơm canh của Tiểu Viên so với ngày trước khá hơn nhiều, trừ thịt dê, món ăn ngon cũng có, cơm cũng là cơm tẻ, chỉ chừng mười ngày, Tiểu Viên đã đẫy đà hơn chút, bước đi lung linh sinh động, tóc cũng đen nhánh lên rất nhiều, Kim tiểu thư còn đem mấy món quần áo cũ, thưởng cho nàng, Tiểu Viên mặc vào, càng xinh đẹp, bất đồng với những nha hoàn bình thường.
Vương mụ nhìn thấy cái đinh trong mắt mình ngày càng hảo, trong lòng gấp đến độ không có cách nào, ỷ vào nàng là bà vú của Kim tiểu thư, thầm nói với Kim tiểu thư: "Tiểu thư, tại sao có thể đối với nha đầu kia tốt như vậy, cô gia muốn thu, đã làm theo hắn thì thôi, thế nào còn đối với nàng tốt như vậy, nhìn nàng hiện tại, bộ dáng kia..."
Kim tiểu thư đang chọn chất vải cho Vương tiểu thư, nghe được Vương mụ nói những lời này, mắt nhẹ nhàng chuyển một cái, đối với Vương mụ nói: "Thì do ngươi khuyên bảo ta, phải làm hiền lương một chút, thế nào hiện tại lại nói như vậy."
Cái này, Vương mụ ngồi vào bên cạnh Kim tiểu thư, thở dài nói: "Tiểu thư, ngươi bây giờ đã là nàng dâu Vương gia, Vương gia chẳng lẽ còn dám bỏ ngươi sao, cần gì mình tự hạ thấp thân phận, đối với nha đầu kia tốt như vậy." Kim tiểu thư nhẹ nhàng vỗ bàn một cái: "Mụ mụ, làm sao ngươi càng già càng lú lẫn như vậy, nếu như ta đối với nàng không tốt, đến lúc đó có việc không hay xảy ra với nàng, phu quân sẽ đổ hết tội lên đầu ta, hiện tại…" Kim tiểu thư nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đẹp chuyển một cái, miễn cưỡng nói: "Hắn nói được cái gì sao?"
Vương mụ bừng tỉnh hiểu ra, Kim tiểu thư thì ra là đánh chủ ý như vậy, đưa tay phủ trên bả vai Kim tiểu thư, nói: "Tiểu thư của ta, ngươi bây giờ có thể nghĩ như vậy, thật là không cô phụ kỳ vọng của lão gia." Kim tiểu thư duỗi người một cái, thuận thế dựa vào lưng ghế, híp mắt: "Trước hết, ta để cho nàng đắc ý mấy ngày, đợi đến mọi chuyện qua đi, thêm nữa..."
Câu nói kế tiếp lại không có nói ra, chỉ là một chuỗi tiếng cười, Vương mụ ở bên gật đầu liên tục, đôi mắt phát ra ý cười ngoan độc.
Tiểu Viên mặc dù không biết những chuyện này, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, có dự cảm bất tường, càng thêm cẩn thận, trừ làm việc thêu thùa của mình, cả cửa cũng không dám bước qua.
Lục Khởi cũng không biết ý tưởng của Kim tiểu thư, còn tưởng là Kim tiểu thư đổi tính, đối với Tiểu Viên khá hơn, lúc này cái khác nàng không sợ, chỉ sợ Tiểu Viên cùng Kim tiểu thư thật sự thân thiết, địa vị của mình, không phải tràn ngập nguy cơ rồi sao? Nàng ở bên cạnh Kim tiểu thư gần mười năm, ăn mặc đều cùng Kim tiểu thư không sai biệt lắm, sao chịu được Kim tiểu thư đối với người khác như vậy, ngày đêm lo lắng, nàng luôn muốn đi tìm Tiểu Viên gây phiền phức, chẳng qua là hiện tại, Tiểu Viên trừ ở trong phòng mình, sẽ không bước ra khỏi cửa rồi, Lục Khởi coi như muốn đi tìm nàng gây phiền phức cũng không được, gấp đến độ dậm dậm chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...