Lúc này rèm cửa được nhấc lên, một nha đầu xinh đẹp, mười bảy mười tám tuổi đi ra ngoài, thấy Tiểu Viên bị nhìn đến xấu hổ, chẳng qua là cúi đầu, nhìn hai nha đầu kia một cái: "Càng ngày càng không có quy củ, sao lại cứ nhìn người ta chằm chằm, khó trách người ta bị nhìn ngượng ngùng."
Hai nha đầu kia chẳng qua là hì hì cười: "Hồng Nhạn tỷ tỷ, vị cô nương này có dung mạo, nhưng là xinh đẹp chưa từng thấy qua, chúng ta không có kiến thức, nên chỉ thấy tò mò thôi." Tiểu Viên nghe đang nói về mình, ngẩng đầu lên, lại gặp trúng ánh mắt đang nhìn nàng của Hồng Nhạn., Hồng Nhạn nhìn thấy dung mạo Tiểu Viên, trong lòng cũng kinh ngạc, nghe nói nữ nhi Lạc Kinh, so nữ nhi Giang Đông, đều tráng kiện hơn chút, thế nào cái cô nương này nhìn rất yếu nhược mảnh mai, mềm mại yêu kiều, rất có bộ dáng nữ nhi Giang Đông.
Tiểu Viên thấy nha đầu này quan sát nàng, không khỏi đỏ bừng cả mặt, lại càng cúi đầu thấp xuống. Nha đầu nghĩ thầm, mỹ nhân mình đã nhìn nhiều, thế nào hôm nay mình liền luống cuống thất lễ, tiến lên cười híp mắt nói: "Là Tiểu Viên muội muội phải không, phu nhân bảo ngươi đi vào." Tiểu Viên nhẹ nhàng cho nàng thi lễ, Hồng Nhạn càng thêm kinh ngạc. Một nông hộ nho nhỏ sao lại dạy được nha đầu lễ phép như vậy, cấp bặc lễ nghĩa lại rất chu toàn, chẳng qua không nói ra lời, đẩy rèm ra, đưa Tiểu Viên đi vào.
Tiểu Viên vào trong phòng, một luồng hơi ấm kèm theo mùi thơm bay tới đây, nhưng không có lò lửa, nhìn thảm dưới sàn nhà, nhưng không thấy đầu thảm, bên kia vách tường lúc này vẫn đang rủ rèm che, hương vị kia cũng là từ sau rèm bay ra, nhìn mờ mờ không kịp thấy rõ trong phòng bàỳ biện, chỉ cảm thấy đoan chính hào phóng.
Một mỹ phụ trung niên nghiêng người dựa vào trên bàn nhỏ, một cái tay đặt ở dưới trán, trong tay kia cầm một chuỗi hạt châu răng ngà, chuyển động hạt châu, trên người là trang phục ở nhà, đang nhìn Tiểu Viên, trên môi vẫn còn ấm nhuận cười, Ngô mụ đứng ở một bên, đang cùng nàng nói gì đó, xem ra đây chính là Chu phu nhân rồi.
Tiểu Viên ngày trước, thấy mẫu hậu từng khen ngợi Chu phu nhân không dứt, trong lòng có chút lo lắng hồi hộp. Lúc này nha hoàn mang Tiểu Viên tiến vào, thi lễ nói: "Phu nhân, Tiểu Viên tới." Phu nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, Hồng Nhạn đứng ở một bên, Tiểu Viên vội vàng tiến lên cho phu nhân hành lễ, phu nhân mắt nhìn Tiểu Viên, thầm nghĩ Ngô mụ nói quả nhiên không sai, cười gật đầu nói: "Nữ nhi của ta, nuông chìu quen rồi, làm việc thêu thùa không tốt, mong ngươi chỉ bảo, tốn nhiều tâm tư cho nó."
Theo tay Chu phu nhân chỉ, Tiểu Viên mới nhìn thấy bên dưới có một vị tiểu thư đang ngồi, dáng vẻ đoan trang hào phóng, ăn mặc so Chu phu nhân hơi hoa lệ chút, so với Kim tiểu thư đồ trang sức ít hơn nhiều, bên môi cũng dẫn theo cười, đang nhìn Tiểu Viên. Xem ra chính là Trần tiểu thư rồi.
Tiểu Viên vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ được phu nhân trọng dụng, nô tỳ sẽ gắng hết sức mình." Chu phu nhân thấy Tiểu Viên quả nhiên biết lễ độ, gật đầu một cái, đối với Trần tiểu thư bên cạnh cười nói: "Đây là ta cố ý mời người dạy thêu thùa cho ngươi, cần phải đối với người ta lễ độ đó."
Trần tiểu thư nghe xong, cười đi tới bên cạnh Chu phu nhân, nửa tựa vào trên người Chu phu nhân: "Mẫu thân, nữ nhi lúc nào không có lễ phép?" Chu phu nhân giả vờ tức giận vỗ nàng hai cái: "Nếu không phải ngươi may vá không tốt, ta không dám gả ngươi đi ra ngoài, cần gì phải mời người tới dạy." Trần tiểu thư nghe lời này, ở trên người Chu phu nhân chọc nhẹ hai cái.
Ngô mụ cùng những nha đầu khác, thấy nhiều thành quen, chẳng qua là ở bên cạnh cười theo, Tiểu Viên nhìn thấy tình cảm mẹ con các nàng, hết sức hòa hợp, lại gợi lên hồi ức, chẳng qua là không dám nói ra, cúi đầu mà thôi.
Trần tiểu thư làm nũng, Chu phu nhân đối với Ngô mụ nói: "Các ngươi đi đường cũng mệt nhọc.” Nghĩ ngợi một cái: "Ngô mụ, nha đầu này là ngươi mời trở về, sẽ theo ngươi nghỉ ngơi." Ngô mụ đáp dạ, đối với Chu phu nhân nói: "Lão nô sẽ mang nàng đi xuống."
Chu phu nhân gật đầu một cái, Ngô mụ lại thi lễ, mang theo Tiểu Viên đi xuống.
Chỗ ở Ngô mụ, cũng là một cái tiểu viện nho nhỏ, một cái sân nhỏ, cũng có mấy gian phòng ốc, dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, trong sân có một cô nương, đang ngồi may vá, nhìn thấy Ngô mụ đi đến, vội để xuống may vá, kêu một tiếng mụ mụ, Ngô mụ sờ mặt của nàng một cái, hỏi mấy câu, nói với nàng: "Đây là Tiểu Viên tỷ tỷ, tới chỗ chúng ta ở tạm mấy ngày, liền ở cùng phòng với ngươi, ngươi không có được khi dễ nàng đâu đấy."
Vừa nói vừa đối với Tiểu Viên nói: "Đây là nữ nhi của ta, gọi Trâm Nhi, phu nhân khai ân, không bắt nàng đi phục vụ chủ tử, chẳng qua là ở nhà thêu thùa đợi gả đi, nhỏ hơn ngươi một tuổi." Trâm Nhi nghe câu ‘đợi gả’ kia, hai gò má hồng lên tựa như thoa phấn, chẳng qua là lôi kéo cánh tay Ngô mụ nũng nịu.
Ngô mụ nhéo nhẹ mặt nàng: "Sang năm sẽ phải xuất giá rồi, còn làm nũng đáng yêu như vậy." Đẩy nhẹ Trâm Nhi: "Đi tìm mấy tấm chăn cho tỷ tỷ của ngươi, gần đây trời lạnh, chăn dầy một chút."
Trâm Nhi đáp ứng đi, Ngô mụ lúc này mới mang Tiểu Viên vào phòng, bảo Tiểu Viên ngồi, lại đưa trà cho nàng uống, còn lấy ra điểm tâm, sắp xếp xong xuôi, lúc này mới ngồi xuống cười nói: "Ở nơi này so ở Kim tiểu thư bên kia tốt hơn nhiếu, ta vốn là muốn cho ngươi tới đây ở, còn sợ phu nhân có sắp xếp khác, hiện tại ta được thỏa mãn tâm nguyện."
Tiểu Viên nhận lấy trà, trong nhà này mặc dù không ấm áp như phòng Chu phu nhân, nhưng có đốt chậu than nho nhỏ, lại uống trà nóng, trên người lập tức ấm áp nhiều, thấy Ngô mụ nói như vậy, vội vàng đứng dậy cảm tạ, Ngô mụ ngăn nàng, thở dài nói: "Nếu không phải gặp đại nạn, ngươi cũng là thế gia đại tộc, làm sao lại trở thành hạ nhân như chúng ta, lại thật sự gặp khó khăn, chỉ vì người cô kia của ngươi."
Tiểu Viên nghe lời này, nhớ tới ngày Lạc Kinh bị chiếm đóng, hoàn cảnh chính mình, nhân tình ấm lạnh, không khỏi hồng hồng đôi mắt, nhớ tới mình mới đến Trần gia, không thể để bị khinh rẻ, cố gắng đình chỉ nước mắt.
Ngô mụ nói mấy câu, Trâm Nhi từ bên ngoài nhảy chân sáo đi vào: "Nương, tỷ tỷ giường cũng trải tốt rồi." Ngô mụ đứng dậy muốn dẫn Tiểu Viên đi ra ngoài, thấy điểm tâm trên bàn động cũng không động, mặt trầm xuống: "Đoạn đường này xa đi cũng mệt mỏi, nghĩ đến ngươi cũng đói bụng, phòng bếp đã tắt lửa, không muốn phiền họ nhóm lửa nữa, còn không ăn điểm tâm đi, không thì sẽ đói lắm đấy ."
Tiểu Viên thấy Ngô mụ mặc dù mới quen, đối với nàng lại hết sức chu đáo, vội thấp giọng thưa phải, đem điểm tâm ăn, vội vàng chút, thiếu chút nữa nghẹn, Ngô mụ khẽ vỗ vai nàng, chẳng qua là thở dài không nói lời nào, thấy nàng ăn xong mới mang nàng đi ngủ.
Đêm đã khuya, Trâm Nhi đã ngủ say, Tiểu Viên làm thế nào cũng không ngủ được, không phải giường quá cứng, chăn quá mỏng, Ngô mụ cho nàng ngủ ở cái giường cũng là mềm, chăn cũng là dày, so Kim gia tốt hơn nhiều, có chuyện trong lòng, Trần lão gia là Thị Trung, tất nhiên có thể thường nhìn thấy Thập Tứ ca ca , không đúng, bây giờ đã không phải Thập Tứ ca ca rồi, mà là hoàng đế, cũng không biết Thập Tứ ca ca còn nhớ rõ mình sao?
Đến lúc đó nếu hắn không nhớ ra được mình, sau khi thành bị phá, mình lưu vong trên đường, cái gì ấn chứng xác minh thân phận đều không có, giả mạo công chúa, đây là tội lớn? Đến lúc đó mất mạng là chuyện nhỏ, thân phận không sáng tỏ, mới là đại sự. Trằn trọc cả đêm, trời còn chưa sáng, hai mắt ửng đỏ xuống giường, Trâm Nhi vẫn ở trên giường o o ngủ. Tiểu Viên mặc quần áo tử tế, nhanh chóng mà không tiếng động, nhìn dáng vẻ khi ngủ thảnh thơi không lo lắng của Trâm Nhi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thay nàng đắp lại chăn bị nàng đẩy một chút xuống giường, Trâm Nhi lầu bầu một tiếng, quay người ngủ say.
Đóng cửa, sương mù còn chưa tản đi, hôm nay nhất định là ngày tốt, Tiểu Viên chà xát hai tay, đến phòng bếp, nhóm bếp đun nước.
Vừa đem nước đổ vào nồi, Ngô mụ đang khoác y phục, ngáp dài đi vào, thấy Tiểu Viên nấu nước nóng rồi, cười nói: "Ta còn cho là nha đầu lười Trâm Nhi kia hôm nay lại chịu khó như vậy, nguyên lai là ngươi, ngươi không phải là tú nương của Kim gia sao? Sao phải làm những việc này?" Ánh sáng bếp lửa chiếu lên mặt của Tiểu Viên, hồng hồng một mảnh. Tiểu Viên lại thả thêm củi đi vào, cười nói: "Thật ra ta là nha đầu làm việc nặng, việc thêu thùa chẳng qua là nhân tiện làm."
Nghe Tiểu Viên nói vậy, Ngô mụ luôn miệng thở dài: "Thật là một nông hộ nghèo, chà đạp một nha đầu như thế, ngươi vừa phải làm việc thêu thùa, lại bắt ngươi đi làm cả việc nặng, thật đúng là..." Ngô mụ còn đang mắng Kim gia trong suy nghĩ, lại cảm thấy không tốt, liền ngừng nói, đối với Tiểu Viên nói: "Ngươi tốt nhất là đến dạy tiểu thư, chờ ta cầu xin phu nhân, đem ngươi trở thành người Trần gia, chờ thêm một hai năm, nói ra thân thế của ngươi, thật tốt gả cho người ta, phụ mẫu đã mất của ngươi, cũng được an ủi."
Tiểu Viên trịnh trọng gật đầu, tự mình rửa mặt chải đầu, hôm qua phu nhân đã lên tiếng, Ngô mụ dẫn Tiểu Viên đến thẳng khuê phòng Trần tiểu thư. Đến nơi, Trần tiểu thư mới vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi gặp Chu phu nhân, thấy các nàng tới, một nha đầu của Trần tiểu thư tên là Hướng Lan cười nói: "Ngô mụ, sớm như vậy đã tới."
Trần tiểu thư đối diện gương, nhìn trên mặt xem còn chỗ nào không ổn, quay đầu lại ánh mắt nhìn Hướng Lan, cười nói: "Nha đầu nhà ngươi, có phải hay không Ngô mụ không cho ngươi ngủ nướng, ngươi liền không cam tâm?" Hướng Lan thuận tay phủ thêm một cái áo khoác cho Trần tiểu thư: "Tiểu thư của ta, ta nào dám ngủ nướng, ta không muốn chịu phạt đâu.”
Nha hoàn nâng gương nhìn họ nói đùa: "Haiz, mỗi một người đều ầm ĩ cười to như vậy, để cho người ta nghe thấy, nói chúng ta là không có quy củ đó." Hướng Lan cũng không sợ nàng, cười nói: "Mộ Cúc, ngươi lúc nào cũng quy củ này quy củ kia, thế ban đêm hôm qua, là ai nói chuyện cười khiến tiểu thư cười."
Trần tiểu thư chẳng qua là hé miệng cười, Ngô mụ thừa dịp họ nói chuyện, đem Tiểu Viên giao cho Trần tiểu thư, mình liền đi làm việc của mình. Tiểu Viên thấy chủ tớ các nàng, hết sức hòa thuận, hai đại nha hoàn Hướng Lan Mộ Cúc không giống Lục Khởi mắt cao đến đỉnh đầu, tâm nhẹ nhõm hơn phân nửa.
Trần tiểu thư chăm chút thoả đáng rồi, đứng dậy dẫn theo Hướng Lan đi ra ngoài, kêu lên Mộ Cúc: "Đây là người mẫu thân ta mời tới dạy ta việc thêu thùa tú nương, ngươi thay ta chăm sóc nàng nhé." Mộ Cúc đáp dạ, Trần tiểu thư lúc này mới đi ra ngoài.
Mộ Cúc bảo Tiểu Viên ngồi xuống, gọi một nha đầu rót trà uống, chính mình đã mở cái rương, ôm ra mấy bao đồ, đối với Tiểu Viên cười nói: "Tiểu thư nhà ta, tuy là một tài nữ, chẳng qua là việc kim chỉ thêu thùa, thật sự có chút thiếu hụt, phu nhân nhà thông gia, lại là người khá kĩ tính, trong nhà có rất nhiều tú nương làm, đều không vừa mắt bà ấy, đúng hôm đó ở Kim gia nhìn thấy mấy đồ thêu, luôn miệng khen đẹp, lúc này mới mời ngươi tới." Nói xong cười nói: "Ta cùng Hướng Lan, cũng là muốn bồi tiểu thư xuất giá, nên cũng muốn cùng tiểu thư đi theo học ngươi." Vừa nói vừa tiến tới thi lễ với Tiểu Viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...