Tôi làm cái gì thế này. Tôi về đây chỉ để mong dần lấy lại trí nhớ cho Lam Lam. Cô ấy đã mất trí thì sao nhớ được tôi với VyVy. Chết tiệt. Biết là thế, nhưng tôi vẫn thấy bực mình. Có lẽ, vì VyVy sắp bay, mà cô ấy vẫn ngủ được.
Đằng sau tôi, cô ấy gọi với . Tôi vẫn không thèm trả lời.Cho đến khi cô ấy ngồi khụy xuống, hét lên. Tôi mới chạy đến không hiểu chuyện gì :
-Lam Lam.... Cậu bị làm sao thế?
Cô ấy tự ôm chặt lấy hai tay mình, tôi có thể nhìn rõ sự sợ hãi trong khuôn mặt ấy. Cô ấy từ từ nhìn lên tôi :
-Phúc Phúc... Tớ.... tớ.... Sợ lắm....
-Cậu sợ gì. – Tôi cuống cuồng. Có khi nào Tiểu Lam nhớ ra việc gì đó tồi tệ trong quá khứ không?
-Tớ.... tớ..... không biết....... Òa òa.... òa
Cô ấy với lấy tôi, ôm chặt rồi òa khóc. Nhìn cô ấy nấc lên từng tiếng tôi chẳng biết làm gì, ngoài việc, ôm lấy bờ vai đang run lên của cô ấy.
Vy Vy à, có lẽ tớ không kịp đến tiễn cậu rồi. Tớ không thể để cô ấy trong tình trạng này một mình được. Cho tớ xin lỗi, cậu hiểu cho tớ nhé.
* * *
Tôi cứ nhìn đồng hồ rồi ngóng xung quanh mãi. Tôi sắp bay rồi sao cậu ấy vẫn chưa đến. Liệu có chuyện gì zảy ra không?
-Vy. Đến giờ lên máy bay rồi. Chắc cậu ấy bận gì nên không tới được. Cháu đừng đợi nữa. – Bác Lý thúc giục tôi
-Dạ. Vâng.
Bác Lý vẫn như xưa, lúc nào cũng luôn lo lắng cho tôi. Thực ra bác muốn tôi ở lại đây hơn vì như thế sẽ dễ chăm sóc cho tôi. Một đứa mồ côi cha mẹ như tôi luôn thiếu thốn tình càm, bác ấy cho rằng thế nên luôn yêu thương tôi hết mực. Việc gì tôi cũng kể cho bác hết. Kể cả.... việc.... tôi thích Đỗ Phúc.
-Vy......Vy Vy. Quản gia Lý........ – Có giọng nam gọi. Có khi nào là Phúc không?
Tôi và bác quay lại.
-May quá đuổi kịp 2 người rồi. – Thì ra là thư kí kim. Làm tôi cứ tưởng...
-Có chuyện gì vậy. – Bác Lý hỏi thay tôi.
-Chủ tịch gửi lời xin lỗi đến Vy Vy. Và VyVy sẽ ở lại VN.
-Sao lại thế? – Tôi ngạc nhiên trước lời nói của thư kí Kim
-Bà Tạ báo, bên Mỹ bây giờ các chi nhánh trong những tập đoàn đứng đầu đang đấu đá nhau rất căng thẳng. Một số tay trong của chúng ta đã bị phát hiện. Các tập đoàn vẫn đang cố tìm hết tất cả số nhân viên được tập đoàn gài vào. Bây giờ cháu mà sang Mĩ, họ sẽ điều tra ra ngay. Có thể họ sẽ dùng “luật rừng” để xử lí cháu. Bà Tạ bảo chủ tịch giữ cháu lại.
-Nhưng liệu có chắc họ không điểu tra ở VN không?- Tôi hỏi
-Chủ tịch cũng đã nghĩ tới điều này. Ông sợ họ cho theo dõi nhà của mình nên tạm thời VyVy sẽ sống ở nhà quản gia Lý. Vy, cháu sẽ vẫn sinh hoạt bình thường với danh nghĩa là cháu nhận của chủ tịch chứ không phải cô gái trong hồ sơ xin việc giả bên Mỹ. Có thể cháu sẽ an toàn một thời gian.
Sau một lúc nói chuyện, tôi được giữ lại ở VN. Vậy là tôi được gần cậu ấy tiếp rồi. Đỗ Phúc.
* * *
Tôi đang được ôm gọn trong vong tay của Đỗ Phúc. Thật ấm áp. Cậu ấy xoa xoa đầu tôi. Cuối cùng thì tôi cũng bình tĩnh chở lại.
Mà.... Oái.... Cái gì thế này. Tôi với Đỗ Phúc đang ôm nhau giữa nhà tôi. Á....á....á....
-Cậu... cậu làm cái gì vậy. – Đẩy cậu ấy ra xa, tôi tròn mắt
-Làm gì là làm gì? – Phúc hỏi lại với cái “mẹt” ngây thơ vô(số) tội.
-Cậu... cậu còn giả bộ à. Ai cho cậu ôm tớ. – Tôi đứng giậy.
-Tớ đâu có ôm cậu. Tại cậu ôm tớ trước mà. Haha...haha... – Cậu ta cũng đứng lên nhìn tôi cười khằng khặc.
Đỗ Phúc. Cậu... cậu được lắm. Lại còn cười nữa à. Để bổn cô nương ta đây cho cậu biết “lễ độ” nhé.
Bụp
Á...........á....á
Huỵch
Một loạt những âm thanh vui tai vang lên. Mà lí do có cái âm thanh đó rất đơn giản. Tôi dùng “Võ con gái” để “dậy dỗ” hắn. Há....há.... Đã biết lợi hại của ta chưa?
( Chú thích. * Bụp là tiếng đá của Lam
*Á là tiếng hét của Phúc
*Còn huỵch là tiếng cậu ta nằm bò ra sàn)
- Cho cậu chết. - nói xong tôi quay gót “vô tình bước đi”
- Cậu... cậu... – Cậu ta vẫn nằm đấy rên. Hô hô.
Bình tình rồi. Đi dạo cái đã
Nhanh thật. Thế là đã 1 tuần trôi qua kể từ khi tôi về VN. Mới 1 tuần mà tôi gặp bao nhiêu chuyện. Về Việt Nam đúng là rất thú vị, cho tôi rút lại cái ý kiến “hối hận khi về Vn” nhá. Hý hý.
Hôm nay là chủ nhật và tôi đang “bình yên” ngồi trong khu vườn nhà mình mà không có sự “quấy rối” của tên dưa bở.
...
- Lam Lam à! Thật sự anh rất yêu em.
-Em biết. Em cũng vậy.
...
-Con kia. Mày dám cướp người yêu của bà hả...
- Đâu có. Tại chúng tôi yêu nhau mà
- Còn cái à? Này thì cãi này... cãi này... Bốp.... bốp
.............
Bốp bốp....
-Lam lam. Giậy đi. Giậy giậy....Nhanh lên... Tớ có chuyện
Tôi mắt nhắm mắt mở tỉnh theo tiếng gọi. Thì ra là mơ. May quá. Mà cái gì thế này
-Tên kia. Mới sáng ra mà cậu đã làm cái gì thế hả. Ai cho cậu tát vào mặt tôi? – Tôi bật giậy, “sừng cổ” lên với tên vừa phá giấc ngủ. Vâng, không ai khác. Chính là hắn, tên ăn dưa bở đáng ghét – Đỗ Phúc.
-Không làm thế cậu có giậy không. Tớ có chuyện quan trọng muốn nói. – Mặt hắn ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng
Tôi nín thở theo dõi từng cử chỉ, hành động, lời nói của hắn. Lẽ nào...lẽ nào.... Hắn định tỏ tình với tôi. Chuyện quan trọng muốn nói của hắn lẽ nào là “Lam Lam à! Thật sự anh rất yêu em” giống như trong mơ vừa nãy. Trời ơi. Có thể lắm chứ.
-Lam Làm à! Thật sự tớ.... - Hắn ta ngập ngừng. Trời ơi đúng là tỏ tình mà. Từ từ đã. Tớ... tớ chưa chuẩn bị tâm lí.
- Thật sự tớ không muốn xa cậu đâu, nhưng tớ việc phải đi trong vòng mấy ngày.- Cậu ta nói tiếp
Mặt tôi ngẩn “tò te” ngay sau khi hắn nói. Gì đây?Không phải tỏ tình à?
-Thế... Thế thôi à? – Tôi “ngơ ngác” hỏi lại cho chắc
-Ừ. Thế thôi. Cậu muốn nghe gì nữa. – Hắn nói xong thì cũng thôi cái vẻ mặt “hình sự ấy” luôn.
-Không... Không có gì. – Tôi cười cười chữa ngượng. Trời ơi. Còn đâu cái sĩ diện của người thừa kế tập đoàn MH đây. Huhu.
-Ừ. Cậu ở nhà phải ngoan ấy nhá. Tớ biết tớ đi sẽ không có ai chơi với cậu, cậu sẽ nhớ tớ lắm. Nhưng cậu phải có chịu đấy nhá
-Ai mà thèm nhớ câu. - Bực mình tôi quát lên. Hắn biến tôi thành con ăn dưa bở giống hắn à? - Có thế thôi mà cậu cũng phải vác cái mặt “đao phủ” ấy đến nói chuyện với tớ à? Đi mau. Đi nhanh không tớ sút mông cậu giờ. Dám phá giấc ngủ của bổn cô nương à?
Tôi vừa nói vừa đẩy hắn ra khỏi phong.
-Này này, từ từ đã.
Ruỳnh....... – Tôi đóng sập cửa lại
Cái tên này....Trời ơi.... Thế mà làm tôi cứ tưởng...
Đến bây giờ nghĩ lại lúc đấy vẫn tức. Ngồi 1 mình thật “yên bình”.Nhưng mà...... Sao chán thế này hả trời. Không có ai bầy trò cho đứa con gái “yếu đuối” này chơi à. Huhuhu.
Giờ thì tớ nhớ cậu thật rồi bé Phúc ơi.
-Này tên tham ăn.
Óa....... Giật hết cả mình. Tên nào dám phá đám lúc ta đang “tương tư” hả?
-Này. Có nghe thấy tôi không hả. – Tôi quay lại nhìn. À...Thì ra là thằng quỷ nhỏ.
Hôm nay may cho nhóc là bổn cô nương đây không có tâm trạng mà “trừng trị” nhóc nhé.
-Gì thế bé yêu? – Tôi hỏi đểu nó.
-ọe ọe. Bé yêu gì. Chị làm tôi phát ớn.
Tôi tròn xoe măt. Này, có chắc đây là thằng nhóc 5 tuổi không. Ăn nói như ông cụ vậy @@!.
-Này. Nhóc. Hôm nay chị đây không có tâm trạng đùa với nhóc đâu nhé
-Chị nghĩ tôi đùa với chị à. Anh phúc không nhở thì tôi cũng chả muốn gặp chị nhá!
A.a...a. Phúc. Đang sung sướng trong lòng nhưng tôi vẫn kiềm chế. Vênh mặt lên "oai phong hùng dũng" nhìn nó
- Phúc nhờ gì nhóc.
- Anh ấy nhờ tôi lúc nào chị giậy thì mang cái bánh này đến cho chị
Bánh kem. Ô là lá. Bé Phúc của tôi chu đáo thật.
Khoan đã! Toan định lấy cái bánh thì chợt nghĩ ra... Thằng nhóc này, nó lừa tôi ăn bánh một lần rồi. Tin sao được. Haha. Nhóc ơi. Mi tưởng 1 trò chơi được 2 lần à. Há há.
-Này nhóc. Em ngĩ chị đây dễ lừa lắm à? Lần này cho cái gì vào bánh thế. – Chết nhá nhóc. Trọc đúng tim đen rồi.
-Chị không ăn à? – Thằng nhóc vẫn bình thản nói
-Đúng. Ta cho nhóc đấy. Có giỏi thì nhóc ăn đi. – Tôi thách thăng bé
Như chỉ chờ có thế. Nó nhảy tót lên cái ghế ngồi rồi đặt cái bánh xuống ăn ngấu nghiến.
-Ngon thật ấy. Bánh anh Phúc làm là ngon nhất. (Ngoàm ngoàm)
Tôi trố mắt ra nhìn nó. Sao nó không bị gì?
Ế. Chả lẽ thằng nhóc này nói thật.
- NÀY THẰNG NHÓC KIA. AI CHO MI ĂN HẾT BÁNH CỦA TA??????- Tôi hét inh lên.
- Chị chứ ai. Khổ thân cho tên ăn tham dễ lừa.
- Này nhóc nói cái gì thế.
- Plè........ Chết chưa. – Nó xách dép lên chạy.
- Đứng lại mau
Thế là tôi lại đuổi nó xung quanh từng ngóc ngách trong nhà. Hừ hừ. Ta không tha i nữa đâu.
* * *
Hờ hờ. Tôi đứng thở phì phò.... Quái lạ. Thằng nhóc này lại chốn đâu rồi.
-Ê...ê....ê.... Ở đây này.
Tôi quay ra
Vèo.....................
Haha. Nhóc tưởng đá được bóng vào người ta nữa sao?
-Hụt rồi... (Nhóc ơi)
Bốp.... – Chưa kịp nói hết câu thì có vật thể lạ bay vào đầu tôi. À há... Một quả bóng khác ư? Cảm giác thật yo-most. Ơ kìa.... Đom đóm đang bay. Thơ mộng quá, lâu lắm tôi không được thấy đom đóm.
Ruỳnh.... – Tôi lăn quay xuống đất. Công nhận thằng nhóc này đá mạnh thật, rất chi là “hiểm”. Thấy tôi vậy thằng nhóc sợ quá chạy mất. Và rồi tôi mơ màng chả biết gì.
***
Bốp bốp.... – Nhà mình công nhận lắm muỗi thật. Ai lại đập muỗi trong phòng ta thế
-Cháu giậy đi... Lam Lam... Cháu sao thế
BỐP....
-Ui cha. – Tôi mở to mắt ra. – V.ú Lý. Sao ** đánh con?
-Phù.... May quá. Ta tưởng con làm sao cơ. SAo con lại nằm đây?
Ơ. Không phải tôi đang trong phòng à? Sao lại giữa đường thế này. Á.á.á. Hay tại quả bóng bay vào đầu làm tôi mất trí nhớ. Huhu. Sao giờ....
Ý, mà hình như vẫn nhớ bị thằng nhóc đá bóng vào đầu. NHư vậy là không phải mất trí rồi. May ghê.
- Này này. Sao con không nói gì? Ông chủ đưa cho con cái này nè. – ** Lý thấy tôi đang “ngây thơ con gà mơ” thì tiếp luôn.
- Cái gì hả v.ú.
Ông chủ biết bên mĩ con học môn này rồi. Sợ hôm nay Phúc không có ở nhà, con buồn nên xin cho con vào CLB này ấy mà. – V.ú Lý cười dịu dàng rồi đứng giậy đi. Để tôi ngẩn tò te ngồi dưới đất vẫn chưa hiểu gì
CLB Kendo - kiếm đạo Nhật Bản
Địa điêm : XYZ
....
....
Một tờ giấy cứng in địa điểm CLB kiếm đạo nhật
Papa.... Ông vẫn luôn chu đáo với tôi. Vậy mà tôi lại giận ông. Thật sự phải đối mặt với ông như nào đây.
Mà thôi. Không nghĩ nhiều nữa. Đi chơi cho vui đã. Về tôi sẽ xin lỗi ông sau. Võ sướt mướt của tôi có bao giờ thất bại đâu. Hí hí.
Hôm nay đẹp trời. Người thừa kế “cao quý” tôi đây quyết định đi bộ đến CLB dưới con mắt của hàng trăm chị em phụ nữ. ( Hức hức. Đường vắng, có mấy bác đi bộ thể dục thôi à. Mà nói là đi bộ cho oai chứ bác tài đưa tôi gần đến nơi tôi mới xuống quốc bộ. Hehe). Mà quái. Sao cái CLB ấy lại sâu tận trong chỗ vắng vẻ này nhỉ? Lạ thật.
Vẫn thói quen cũ. Tôi lại oai phong ngẩng đầu lên trời vừa suy nghĩ vừa bước đi.
Vèo....................
Á......... Một cái gì đó xoẹt nhanh qua tôi khiến tôi loạng choạng xuýt ngã.
- Cái tên khốn kiếp nào đi đứng kiểu gì thế hả. Mắt “mù” à mà không nhìn thấy có người ???????? – Tôi “gào” lên phía cái tên vừa phóng xe qua tôi.
Hắn không thèm quay lại. Cái loại người gì thế không biết. Tẹo nữa thì tông phải người ta mà không thèm quan tâm.
A đây rồi. Biển số xe “XXX TTT”. Ta nhớ biển số mi rồi nhé. Ta mà gặp xe mi 1 lần nữa thì ....
-Cái thằng nhóc này ở đâu đây? Đi giữa đường, người ta đi qua không tránh lại còn...
-Ừ ừ. Gào lên như mấy bà bán cá ngoài chợ ấy. Vô phép tắc thật
Tôi cứng đơ người khi nghe thấy tiếng mấy bà đi bộ xì xào. Ối trời ơi, ai cho tôi cái hố để trốn mới. huhu. Còn đâu cái “sĩ diện” nữa.
Tôi cắm đầu đi thẳng. Hừ hừ. Tên thối tha kia. Ta mà nhìn thấy mi lần nữa thì đừng trách ta “đao kiếm vô tình”.
* * *
Cuối cùng thì tôi cũng vượt qua muôn ngàn gian lao để đến với cái CLB quái quỉ này. Đúng với tưởng tượng của tôi. Nó khá lớn, cũng giống với CLB bên Mĩ. Nhưng.... có điều làm tôi “ưng ý” nhất là... vừa bước vào cổng đã thấy có cái moto phân khối lớn dựng chặn cả lối đi. Grừ Grừ....Đất thì rộng, chỗ để xe ngay kia mà còn lười đến nỗi dựng xe ngay đây à???? Máu tôi lại sôi sùng sục lên.(Có vẻ tôi chưa hết tức thì phải)
Ý.... Môtô phân khối lớn, mầu đen “xì”..... Liệu có phải..... Xem biển số xe nào. “XXX TTT”. Ố là lá. Ông trời không triệt đường sống của ai bao giờ mà. Đúng là xe của cái tên “trời đánh” ấy rồi. Hahaha...
Tôi vớ luôn cái đinh rỉ dưới đất và....
Xì......... – Há há. Chết mi nhé....
Trùng hợp thật, không ngờ tên moto cũng đến đây. Làm việc xấu ý lộn, trả thù xong vui ghê. Tôi lại “oai phong” đi vào.
* * *
Theo như lời quản lí giới thiệu thì CLB này dành cho “con nhà giầu” trong nước.(Thảo nào vắng toe. Theo như tôi biết thì “con nhà giầu” trong nước rất ít người tập kendo.) Ông ta đón tiếp “người thừa kế MH” rất nồng hậu, Rồi đưa cho tôi bộ giáp và cây kiếm tre. Khà khà, lâu lắm rồi tôi không được đụng đến những đồ này. Nhớ chúng ghê.
Tôi nhận lấy rồi mặc luôn bộ giáp vào. Tiếp tục hành trình đi theo ông quản lí đến phòng tập. Hehe. Không biết ai là đối thủ của tôi đây.
* * *
Mở cửa phòng tập ra, tôi thấy duy nhất một tên con trai (Đoán là con trai vì hắn khá cao) đã mặc xẵn giáp giống tôi. Nhìn cái dáng này to cao (đen hôi) này chắc phải đẹp trai lắm đây. Tức thật, chỉ tại cái nón chụp này mà tôi chả thấy rõ được mặt hắn. Tò mò ghê.
Mải nghĩ lung tung mà tôi không để ý đến hắn đã “xuất kiếm”. Kendo chú trọng vào tốc độ xuất kiếm, chiêu thức đơn giản gọn gàng nhưng đầy sát khí.... Hắn... hắn... rất nhanh. Đường kiếm của hắn lại đầy “sát khi”. Hắn cứ như muốn giết luôn tôi vậy.
May mà tôi né được. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã liên tiếp ra chiêu này đến chiêu khác. Loạng choạng, tôi ngã cái oạch.
Hắn vẫn chưa tha. Tôi cuống quá hét lên :
-Này. Cậu đang tập kiếm hay giết người vậy.
Hắn cửi nón chụp ra cười đểu.
-Trình độ thế này mà đòi đến đây tập kiếm à?
-Cái.... Cái gì? – Này, lần này không phải tôi nói lắp vì tức đâu nhé. Vì tôi đang ngạc nhiên thôi.
Cái tên đang ngạo nghễ đứng trước tôi là... là.... Hạ Thất Lăng
Tôi không tin vào mắt mình. Sao lại trùng hợp thế này. Kẻ thù không độ trời đội trời chung lại đứng trước mắt tôi. Và phản ứng đầu tiên của tôi là
-Oh my god.......... Con khỉ đột – Tôi hét lên chỉ thẳng vào mặt hắn
Hắn cũng tròn mắt
Phịch........ – “con khỉ đột” ngạc nhiên. Giật nón chụp của tôi ra
-Hả??????????? Tên nhóc. Sao lại là cậu. – Mồm hắn há hốc, hàm dưới đập “binh” xuống đất. Hờ hờ. Không phải mình tôi ngạc nhiên đâu nhá. Nhìn cái bộ mặt của hắn kìa.
-Là tôi thì làm sao?
Cũng như hắn,tôi đứng giậy thật nhanh, lợi dụng thời cơ lúc đối phương không đề phòng(nếu không muốn gọi là chơi bửn) và ra đòn . Tôi đánh thẳng thật mạnh vào đỉnh đầu hắn nơi được gọi là “men” trong kendo.
-Á.....á........ – Hắn la lên.
Biết lợi hại của ta chưa. Không đau thì sao. Bổn cô nương đã ra đòn mà.
- Cậu làm cái quái gì thế hả? Lợi dụng lúc tôi không để ý để đánh à? – Hắn nói tiếp.
Lợi dụng cái gì chứ. Bổn cô nương đây chờ mãi mới có cơ hội đánh vào cái đầu con khỉ đột nhà mi khi mi kô đội nón chụp nhá. Hứ hứ. Bức xúc tôi cãi lại. Làm sao lại thua hắn được.
-Tôi chỉ làm giống cậu thôi mà. Cậu cũng lợi dụng lúc tôi đang ngắm ..... – Chợt giật mình trước câu nói của mình. Tôi... Tôi dịnh nói cái gì thế này. Dừng lại lưng lửng. Mặt tôi ngây ngô vô (số) tội.
Hắn cúi xuống xát mặt nhìn tôi :
-Ngắm cái gì thế cậu nhóc? Đừng bảo nhóc siêu lòng trước vẻ đẹp của ta nhé! Haha. Trúng phóc.... khặc khặc. – Thế là hắn cười “như điên dại”
Tên này.... Mi... Mi dám cười ta. Được lắm.... Ta không “tinh thần thượng võ” với mi nữa.
-Chết đi. Cái tên khỉ đột khốn kiếp này..... Chết đi. – Tôi vừa nói vừa cầm shinai đánh liên tiếp vào người hắn.
Khiến hắn ôm người la oai oái chạy khắp phòng tập thế mà không nín cái điệu cười “gây chết người” của hắn đi.
* * *
Mệt quá mệt quá. Phù phù. Tôi ngồi “bịnh” xuống sàn thờ phì phò.
-Ê nhóc. – Hắn lục cái túi của mình rồi ném cho tôi cái gì đó.
Theo phản xạ tôi đưa tay bắt. Oa........ Trai nước lọc “thơm ngon bổ dưỡng thưởng thức là mê”. Khà khà. Thế là tôi tu hết cả trai nước. Sảng khoái dài lâu ghê.
Đang mải sung sướng cười khúc khích với tài “tu 1 lúc hết trai nước của mình”, tôi chả để ý đến xung quanh.
-Này! Cậu không để phần cho tôi hớp nào à. – Một tiếng con trai ấm áp “the thé” vang lên bên tai tôi.
Óa óa. – Tôi giật nảy mình tung luôn trai nước lên.
Khi ta ném một vật gì đó lên trời. Ông trời sẽ trả chúng lại cho ta. Và tất nhiên, trai nước của tôi cũng không ngoại lên. Nó tung lên và hạ cánh ngay trên đầu “con khỉ đột”.
Mới đầu tôi tròn vo mắt nhìn hắn. Còn giờ thì....
-Há há há.... Kakaka. Khặc khặc. – Điệu cười “thùy mị nết na” nhất của tôi vang lên.
Hắn tức xì khói. Mặt đỏ như quả cà chua. Nhìn cái mặt “khỉ ăn ớt” của hắn làm tôi càng buồn cười, tiếng cười của tôi càng lớn hơn. Há há há
-Không được cười. Dám cười công tử ta à. Chết đi..
-ọe...ẹ...... B......ỏ............. R..............a.....
Trời ơi. Hắn dùng tay kẹp cổ tôi xuống eo hắn....... Chết tôi rồi. Tên ưa bạo lực này là người cầm đầu Black. Ẹ..............
-Chừa chưa. – Hắn vẫn kẹp chặt tôi.
-Ch.....ừ.....a.... Rồi.............
Cuối cùng thì hắn cũng bỏ tôi ra. Vênh mặt lên, hắn nói :
-Lần sau có dám thế không?
-Có cái gì mà không dám. – Tôi xoa xoa cái cổ mình, nói “vu vơ”
-HẢ??????????????????????- Hắn lại tròn mắt lên nhìn tôi.
Thôi chết, lỡ lời.
-Ấ á..... Nhầm. Không dám nữa.Hề hề. – Tôi xoa xoa cái đầu của mình tỏ vẻ vô tội.
-Hừ. Tưởng nhóc dám thách thức ta.
Nhìn đi nhìn lại. Tôi vẫn không thấy hắn giống tin đồn tẹo nào. Hắn rất lanh tranh vui vẻ (giống hệt con tinh tinh bắt trước người). Có chắc hắn là con trai tập đoàn HT, người đứng đầu Black – Hạ Thất Lăng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...