Cô bật dậy như một cỗ máy đã được lập trình xẵn.
Trợn tròn mắt nhìn thằng quỷ nhỏ, cô dần dần xử lí thông tin….
Lúc sát khí ngùn ngụt, tạo thành một lớp khói đen kịt bốc lên nghi ngút bao quanh cũng chính là lúc cô nhận ra mình bị thằng cu cháu v.ú Lý chơi xỏ. Đã cho kẹo rồi nó còn quấy phá cô. Nó có biết cô “yêu quý” những cái kẹo ấy như nào không? Cô “nâng niu” chúng đến nỗi mỗi ngày chỉ dám ăn một vài (chục) cái còn lại thì để dành đấy. Cho nó một cái cũng là quý lắm rồi ấy chứ….
.
.
Lam Lam văng ra những lời độc địa :
- TAO GIẾT MÀY…ĐI CHẾT ĐI...- Cô gằn lên từng tiếng
.
.
Thôi chết rồi, nhóc ơi… Nhóc quên mất Lam Lam là “ác ma giấc ngủ” à?
Nói là ác ma giấc ngủ vì chỉ cần ai quấy rầy giấc ngủ của cô quá lâu khiến cô tỉnh khi chưa muốn là coi như xong….
Lúc đấy thì có chạy đằng trời. Máu dồn lên não, việc gì Lam Lam cũng có thể làm ấy chứ đừng nói là việc cô “phun” ra những lời nguyền rủa “bình thường” ấy….
Đến đây thì ta cũng biết được thêm là nhưng vết bầm tím, xất xát trên người Đỗ Phúc là từ đâu rồi nhé.... Không hoàn toàn do hậu quả của việc đánh thức Lam Lam nhưng cũng hầu hết là vì công việc gian khổ này
.
.
Biết là tình thế gây nguy hiểm đến tính mạng, thằng nhóc đã xắn quần xắn áo lên, sằng sàng đê chạy…
Nó đếm ngược từng giây…
3…2….1…. – Xách dép chạy nào……
.
Thấy Tiểu Quỷ định tẩu thoát, Lam Lam nhảy khỏi giường đuổi theo, miệng không quên nói những câu “vô nghĩa” :
- Đứng lại…
.
.
Nói vô nghĩa cũng đúng thôi…. Khi “ác quỷ” đi bắt trẻ con thì chẳng đứa nhóc nào nào ngu ngốc nghe theo lời mà “đứng lại” cả. Nghe theo để mà bị “xơi” à….
.
.
.
Ơ… ơ… kìa kìa Lam Lam.....
BINH………………..
.
.
Sau va động mạnh vừa rồi, Lam Lam ngã bịch ra đằng sau, đầu mọc lên một quả ổi, mắt quay vòng vòng.
Chán cô chưa. Mải “săn mồi” mà quên mất con mồi của mình cũng chẳng phải hạng vừa kìa….
Thằng nhócđặt chướng ngại vật cho cô mà không không thèm để ý.... Chỉ cần lúc chạy, nó đóng cửa vào là cô “dính bẫy” không lệch 1 phân…
Chả biết thằng nhóc ta vô ý hay cố tình nữa…
Chỉ biết Lam Lam nhà ta vụng về, nóng tính quá mà làm hỏng hết việc thôi…. haizzz
Tôi chẳng biết trời cao đất dày gì nữa, chỉ thấy một đám đom đóm bay quanh đầu mình đi kèm theo là cảm giác choang choáng cùng cái mông đang an tọa dưới đất.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo… tôi nhận ra cái cửa phòng đã bị đóng….
À… Thì ra tôi vừa đâm vào cái cửa… Thảo nào, u một cục trên đầu rồi đây này…
.
.
Thằng nhóc con này… mi được lắm. Dám gài bãy ta à? Ta thề không đội trời chung với mi…. Hôm nay chết với ta…..
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy, vén quần vén áo đuổi theo thằng tiểu quỷ với vận tốc ánh sáng mà không quên mở cửa ra…
Gì chứ, trông thế thôi, tôi đây cẩn "thận lắm" dấy, không để bị mắc phải một trò hai lần đâu. Không mở cửa ra chẳng lẽ hack đi xuyên tường à?
.
.
Ra khỏi hành lang, tôi chạy nhanh đến nỗi xé toạc cả không khí, tạo thành một cơn gió siêu to, thổi tốc cả váy của người làm đang dọn dẹp xung quanh.
Mấy chị người làm chẳng kịp phản ứng gì cả, làm tôi chỉ nghe thấy tiếng nói “thánh thót” đi kèm theo sau là tiếng hét “thắm thiết” :
- Chào “cậu” chủ ạ …. Á…á….á….á……………..
Cậu chủ à? Phải rồi, papa đã bắt tất cả mọi người trong nhà này phải coi tôi như là một thằng con trai ấy mà.
.
Ơ kìa… Tự nhiên quên mất nhiệm vụ chính… Tôi còn phải bắt thằng Tiểu Quỷ kia nữa…. Nó đâu? Nó đâu rồi?
Dừng lại vài giây, tôi đưa đôi mắt cú vọ tăm tia khắp mọi nơi…
- Kia rồi…. – Tôi reo lên khi thấy bóng dáng nó ở ngoài sân trước cổng.
Giờ mà chạy đường chính ra đấy thì mất nhiều thời gian lắm.
Thế là chẳng nghĩ gì thêm, tôi lấy đà nhảy “viu” qua cửa sổ luôn cho nhanh. Nghĩ kĩ thì nhà lớn, cửa sổ lớn cũng có cái lợi ấy nhỉ, nhảy qua mà không bị cộc đầu.
Thế mà lúc ở bên Mĩ tôi đã từng rất “thương sót” ấy chị người làm khi phải lau dọn cửa sổ đấy.Tôi "thương" họ đến nỗi còn xin mẹ sửa cửa sổ to thêm cơ mà. Khổ nỗi mẹ chả hiểu cho tấm lòng của tôi gì cả, còn mắng tôi nữa chứ….
Đúng là cái gì cũng có hai mặt cả, nhỉ?
.
Vượt qua được của sổ, tôi tiếp đất một cách nhẹ nhàng đến không tưởng…. cũng may là hành lang tầng 1 đấy…
Tôi cũng ra dáng ninja lắm ấy chứ?
.
.
.
Từ xa, tôi lẩn qua từng góc gách để thằng bé không nhìn thấy mình….
.
.
Xoạt….. – Tiếng tôi chẳng may đạp vào cỏ làm phát ra….
Thằng Quỷ nhỏ tai thính lắm. Nó nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn ngay. Thấy tôi cách nó tầm hai ba bước, luống cuống thế nào, chân này đá chân kia, nó ngã cái uỳnh….
.
.
- Khà khà… - Tôi cười khoái trá. – Lần này thì chết rồi nhá….
.
.
Chạy thêm một bước đến gần thằng Tiểu Quỷ, tôi cảm thấy dưới chân mình có cái gì đó rất lạ….
Ý…. Hình như... tôi vấp phải cái cẳng nó rồi…
Theo quán tính, người tôi vẫn lao về phía trước dù cho chân đã dừng lại... và.....
.
BỊCH !!!
- Á á á…. – Thằng bé hét lên “thất thanh. – Đè… đè…. chết tôi rồi….. Huhuhu… Anh Phúc ơi… cứu em với……
.
.
.
.
Phúc?
Tôi đờ người ra khi nghe thấy tên của Phúc….
Cậu ấy đâu còn ở đây nữa đâu. Cũng đã bốn ngày kể từ cái đêm cậu ấy đưa tôi đến ngôi nhà gỗ ở vườn sau và nấu thức ăn cho tôi rồi.
Những câu nói của cậu ấy hôm đó lạ lắm… Lạ đến nỗi người như tôi cũng phải suy nghĩ rất nhiều… Chỉ là lúc đó tôi không hề để ý đến, cho đến khi sáng hôm sau phát hiện ra Phúc đã không còn ở nhà mình nữa…..
Đến tận hôm nay, Phúc cũng chưa liên lạc gì với tôi cả? Liệu cậu ấy có trở về nữa không… hay sẽ đi mãi….
Tôi... không biết…..
Bộp…bộp…..bộp…. – thằng nhóc bị tôi đè đập liên tiếp xuống đất.
Chính hành động này của nó đã khiến tôi quay về với thực tại. Bực mình, lôi nó ngồi dậy :
- Bắt được mày rồi nhé nhóc. – Tôi kẹp chặt cổ nó. - Phúc có còn ở đây nữa đâu. Không ai cứu mày nữa nhé...
Cái chiêu này…. Tôi không bắt trước Hạ Thất Lăng đâu nhá. Là bị nhiễm từ hắn mà thôi.
Nhưng tôi nhẹ tay hơn tên khùng ấy nhiều.
.
.
Bỗng thằng nhóc không rãy rụa nữa. Nó tròn mắt nhìn thẳng :
- Ơ... Anh Phúc....
Bỗng thằng nhóc không rãy rụa nữa. Nó tròn mắt nhìn thẳng :
- Ơ... Anh Phúc....
Theo phản xạ, tôi quay ngoắt theo hướng nhìn của thằng bé.
Trước mắt tôi… Không có Phúc…và cũng chẳng có ai cả… mà chỉ là một khoảng không, không hơn không kém.
.
.
Nhân lúc tôi lơ đãng, thằng bé vùng ra chạy mất. Nó không quên quay lại, lè cái lưỡi ra để chêu tôi :
- Lêu lêu lêu…. Bà già bị lừa kìa……
.
.
Tôi khẽ chau mày….
Thật buồn cười. Lam Lam đây dễ dàng bị lừa bởi một thằng nhóc 4 tuổi … Chỉ vì nghe thấy tên Phúc ư?
.
.
Hình như có cái gì đó không đúng. Tôi đang dần thay đổi thì phải… Nhưng là cái gì thay đổi và thay đồi từ bao giờ… thật sự đây là lần đầu tiên tôi để ý đến.
.
.
Nhìn thằng nhóc dần chạy mất mà tôi chẳng thèm đuổi theo nữa. Mất hứng rồi. Lần này tha cho nó. Lần sau là không có chuyện bỏ qua dễ thế nữa đâu đấy nhá.
** ** **
Gió liên tục thổi qua. Trời xanh và mặt trời dần bị che khuất bởi nhưng đám mây sẫm màu…
Một hạt, hai hạt, ba hạt,…. Mưa bắt đầu rơi, rồi nặng hạt hơn.
Tôi chạy vào thềm nhà, ngắm nhìn từng giọt mưa trong không gian rơi xuống mặt đất…. vỡ òa….bắn tung tóe….
.
Mùa hè oi bức mà có những cơn mưa bất chợt như thế này thì còn gì bằng nữa.
Mưa làm dịu đi cái nóng nhưng cũng làm mờ nhạt đi mọi vật tiếp xúc với nó….
.
Chợt đến rồi lại vụt đi…. Chính vì vậy, tôi gét mưa.
Mưa đẹp nhưng buồn lắm.
.
Cũng giống như Bé Phúc… Cậu đến bất chợt làm dịu đi cái bản tính nóng nảy của tôi, rồi đi cũng không có lấy một câu nói… để lại trong tâm trí tôi những suy nghĩ không đầu không cuối… mông lung mờ nhạt…
Phải chăng, tôi cũng là một khoảng không gian nào đó trong cơn mưa mang tên Đỗ Phúc?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...