Kia… kia có phải là trường tôi không?
Lấy tay dụi dụi mắt, tôi nhìn kĩ lại một lần nữa.
Thật sự… Thật sự…đúng là trường tôi rồi…..
.
.
Không kìm nổi xúc động , tôi reo lên :
- Yahooooooooooooooo. Ta đến đây….
Ông trời quả là không phụ lòng người, không phụ công tôi “vận lộn” cuốc bộ từ nhà đến trường trong cái lò-nướng-tự-nhiên này mà.
.
.
.
- Là…Là…Lá…. Là, có con ma, cười ha ha…. – Vừa bước chân sáo, tôi vừa ngân nga giai điệu mình tự “chế” ra.
Còn gì sướng hơn khi được đi bộ dưới bóng mát của cây cối trong sân trường, lắng nghe cái âm thanh lá cây cọ xát vào nhau xào xạc, thưởng thức mùi thức ăn bay ra từ căng-tin… ấy ấy nhầm, mùi gió quyện với mùi xanh mát của cây?… Ôi…Nhẹ nhàng, bình yên làm sao….
Sung sướng nối tiếp sung sướng, tôi nhảy “tưng tưng” thẳng tiến vào phòng tập…
.
.
.
** ** **
Đẩy mạnh cửa phòng , tôi thò đầu vào “gào” rõ to :
- Chào mọi người. Thiện Thiện tới rồi đây….
. .
Một vài giây sau sự có mặt của tôi, cả phòng vẫn im hơi lặng tiếng.
Tôi đưa mắt đảo quanh một lượt.
Hình như có cái gì đó không ổn. Tại sao ai ai cũng nhìn tôi “âu yếm” với đôi mắt hình viên đạn thế kia. Bộ mặt tôi dính nhọ chăng? Hay họ đang mê mẩn trước nhan săc trời phú của tôi?
.
.
.
- Cái bộ mặt hí hửng ấy không hợp ột kẻ đi muộn đâu. Phiền cậu khép cái miệng lại cho.
Câu nói của đội trưởng khiến cái đầu óc đang đi mây, trôi theo gió của tôi dần dần “xử lí được những thông tin” đang liên tiếp đưa vào não.
.
Mắt “chớp chớp”, môi “đớp đớp”, tôi tự trỏ vào mặt mình :
- Hế. Anh đang nói em hả?
- Chứ còn ai khác ngoài đây nữa. – Đột nhiên đội trưởng gắt lên. – Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Óe… Trời ơi. Giật hết cả mình. Đang yên đang lành anh ta hét lên làm cái gì không biết.
Mấy giờ thì không tự xem được à? Chả lẽ anh ta không có đồng hồ hay sao mà còn phải hỏi tôi. Thiệt tình…
Thò tay vào túi, lấy điện thoại ra xem, tôi thản nhiên trả lời với bộ mặt ngây thơ vô (số) tôi :
- Bây giờ là 12 h đúng.
.
.
.
Mà khoan. Để xem nào.
Tôi xuất phát từ 10h mà bây giờ đã 12h rồi á? Thảo nào thấy đói thế. Nhưng, người đến muộn là người có lỗi phải không?
Haizzz. Đành vậy. Mặc cho cái bao tử đang kêu la “thảm thiết” của mình, tôi vẫn cố diễn kịch, xoay hẳn 180 độ, giả bộ nhận lỗi một cách có thể nhất :
- Dạ. Em đến hơi muộn ạ.
- Hơi muộn á? CLB sinh hoạt lúc 10h30 mà 12h cậu mới có mặt là sao? Cậu coi thường kỉ luật của CLB thế à?
- Dạ không…. Em….
- Em em cái gì. Đã vậy phạt cậu ở đây dọn dẹp thu dọn lại hết cái phòng này cho tôi. Chuẩn bị luôn tất cả những thứ cần thiết cho buổi tập chiều đi. Bao giờ làm xong mới được ăn trưa.
- Cái gì cơ? – Tôi dẫy nảy. – Thế thì chết đói à? Sao anh vô lí thế?
- Tôi làm sao?
.
.
.
Nhìn cái bổn mặt đáng ghét nhăn nhó như khỉ “phải gió” của anh ta kìa. Chỉ muốn ném cho quả bóng rổ…
Hừm….Hít thở đều nào. Phải kiểm chế, thật kiềm chế. Cãi lại anh ta cũng không có nghiĩa lí gì, chỉ tổ gây thêm bất lợi cho bản thân tôi mà thôi. Bị anh ta ghét, cuộc thi liên trường này có sự góp mặt của tôi cũng bằng thừa. Lúc đấy cho dù tôi có giỏi đến mấy thì liệu anh ta có cho tôi ra sân thi đấu không.
Thử nghĩ mà xem, rồi khi cuộc thi kết thúc, “đối thủ” ngồi ở hàng ghế dự bị tôi đây sẽ bị nghe papa nói những gì? AAAA. Nghĩ đến đã rợn hết tóc gáy rồi.
.
.
Lằng nhằng quá.
Nói tóm lại, việc cần thiết bây giờ là phải kiếm chế.
.
.
Nhìn anh ta “âu yếm”, tôi cố gắng “khoe răng” dịu dàng :
- Ơ… Không ạ. Mọi người cứ để em làm cho.
- Biết điều như vậy là tốt. Bọn tôi đi. Nhớ là làm xong mới được ăn uống đấy.
- Vâng.
Nhìn họ “quay bước ra đi” mà lòng tôi không khỏi “cầu bình an cho họ”.
Đi đi. Đi cho khuất mắt bổn cô nương luôn đi, tiện vấp đâu ngã gãy chân luôn đi nhá.
Người của Black, ai cũng “thân thiện” vậy đấy. Nhất là cái tên cầm đầu…. Hứ
Phì…. Phì…. *( Chú thích : Đây là tiếng của làn khói đang thoát ra từ lỗ mũi Lam Lam )
__ __
Bịch…. Oạch…
- Á…á…..á. Chân tôi…. – Tiếng hét thất thanh của đội trưởng vang lên xa xa ngoài kia.
Ớ. Anh ta ngã thật rồi kìa.
Rắc…rắc…
Ái ái ái…. Lưng tôi, mỏi chết mất.
Cái CLB gì mà bừa bộn thế không biết. Phòng tập thì rộng, bóng thì nhiều, thế mà cứ mỗi nơi một quả lăn lông lốc là sao? Nhặt mãi mới hết.
Giờ mà còn bắt xe “căng hải” hoạt động để đi cất đồ nữa thì “nghẻo” thật chứ chả đùa đâu….
.
Ọc…ọc…ọc…
Trời ôi…. Lại được thêm cái bụng nữa chứ. Không biết, không làm, không làm nữa. AAAAA….
.
.
Nghĩ vậy, tôi ngồi bịch xuống đất, rưng rưng.
Từ bé đến giờ, ngoài mẹ ra thì chả có ai dám bóc lột sức lao động của tôi thế này đâu. Hức hức.
Đã chịu KHỔ rồi còn phải chịu luôn NHỤC nữa chứ. Chả biết tôi còn phải dùng chiêu khổ-nhục-kế này đến bao giờ đây.
** **
- Làm gì mà cậu ngồi bệt ở đây thế?
Nghe thấy tiếng nói, tôi giật nảy người.
Thôi chết rồi, mấy ông tướng trong CLB ăn “khi khống” hay sao mà nhanh thế ?
Cố cười gượng, tôi từ từ quay lại…
.
.
Rẹt…đùng….. – Một trận sấm sét vang rền trong đầu, nụ cười trên môi tôi tắt ngóm.
Đường… Đường Doanh…. Tại sao lại là hắn?
Bộ dạng này của tôi… Hắn nhìn thấy rồi…..
Thử hỏi… thử hỏi tôi còn mặt mũi nào mà vệnh váo với hắn nữa đây.
NOOOOOOOOOOOOOOOOOO
.
.
.
- Này. Cậu có nghe thấy tôi nói không thế?- Đường Doanh chau mày nhìn xung quanh. – Cậu cũng bị mấy tên trong CLB bắt dọn phòng à?
- Ơ…. Sao..sao cậu biết. – Phải mất đến mấy giây tôi mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Không một chút ngần ngại, Đường Doanh hạ cái “bàn tọa” xuống, ngồi bên cạnh tôi :
- Mấy tên trong CLB này vẫn chứng nào tật đấy. Lần nào cũng thích dở trò ma cũ bắt nạt ma mới.
- Thế là sao? – Tôi tròn xoe mắt, ngơ ngác.
- Thì là thế đấy?
- Thế đấy là sao?
- Chậc. Cái cậu này. – Doanh quay ngoắt sang nhìn chằm chằm vào tôi. – Hỏi gì mà nhiều thế? Mơ ngủ à? Thì là cậu bị ma cũ bắt nạt chứ sao.
- Ờ… - Tôi gật gù.
Bị bắt nạt à?...
Cái gì???? Tôi bị bắt nạt á? Lam Lam đây vừa bị bắt nạt á? Không… không thể nào.
À mà… Quên. Tôi đang dùng khổ nhục kế cơ mà.
Là vì kế sách nên mới giả vờ khuất phục chứ không phải tôi sơ suất đâu nhá.
.
.
.
- Này..
Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động của Đường Doanh. Tự nhiên cậu ta đưa ra cái hộp đựng bánh sandwich… Lẽ nào….
- Gì…gì mà cậu nhìn tôi khiếp thế. Tôi nghĩ cậu đói rồi nên …– Trên nét mặt của con “khỉ đột” kia hiện lên chút gì đó bối rối.
.
.
- Cậu cho tôi à. – Tôi reo lên. Mắt sáng long lanh.
- Ơ….À ừ.
Chả chờ cho Đường Doanh kịp phản ứng gì thêm, tôi đã giật phăng cái hộp trên tay cậu ta.
Ôi dào ôi, đói quá rồi, có bánh là tôi chén thôi, ăn xong rồi tính tiếp. Gì chứ bụng đói thì làm sao mà tính kế lâu dài được.
Papa à, con xin lỗi vì hành động khiếm nhã này nhé. Chắc trời đất cũng sẽ hiểu cho đứa con có (bất) hiếu này thôi….
** ** **
Ở một nơi nào đó….
- Ắc xì…. – Ông Tạ khịt mũi. – Ai nhớ đến ta không biết.
** ** **
- Sao. Đỡ đói chưa?
Đường Doanh nhìn Thiện Thiện ăn rất kĩ từ đầu đến cuối… nếu không muốn nói “toẹt” ra là cậu súp-pờ-soi Thiện Thiện.
.
.
Đáp lại thắc mắc của Doanh, Thiện chẹp chẹp miệng :
- Chẹp… Không bõ. – Tiện “cậu” đưa tay lên “chén” nốt tí bánh dính vào ngón cái.
- Hở? – Doanh há hốc mồm.
Cậu không ngờ được đây lại là thái độ của một kẻ sau khi được người khác giúp đỡ.
Nhưng mà thôi. Cậu cũng không cần ngạc nhiên gì thêm vì đó là Thiện Thiện.
Haiz. Với cậu, Thiện là người kì lạ. Lúc thì cáo già, lúc thì cừu non, lúc thì bầy trò, lúc lại trầm tư suy nghĩ...
Chà chà, tên Doanh Doanh này quan xát con cái nhà người ta kĩ thế.
.
Nhưng, nói gì thè nói. Thiện quả thực là một câu hỏi khiến Doanh muốn tìm ra đáp án… Đấy là còn chưa kể đến khuôn mặt giống-y-như-con-gái đấy nhá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...