Khi Con Gái Giả Trai
- Này nhóc Lam. Cậu vẫn còn mệt ư?
- À. ừm. Tớ không sao.
Haizzz. Nói là không sao vậy chứ, Tạ Ngọc Lam tôi đang bực hết cả người đây. Ừ thì… bực cũng không bực lắm. Chỉ là tôi cảm thấy có cái gì đó rất đáng ngờ nên hơi lo thôi. Từ lúc ở phòng Y tế ra đến giờ, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác như ai đang theo dõi mình ấy, mặc dù là ngồi trên xe riêng của nhà là an toàn lắm rồi đấy nhá.
.
Haizzz…
Tôi thở dài, đăm chiêu nhìn qua cửa xe, suy nghĩ. Hình như, gần đây, có cái gì đó đang thay đổi.
.
.
.
- Nhóc Lam này. Có chuyện này làm tớ rất thắc mắc.
Giọng nói của Đỗ Phúc vang lên. Câu hỏi của cậu kéo tôi về thực tại. Tôi quay lại :
- Hử? Chuyện gì?
Soi sét tôi từ đầu đến cuối, Phúc phán một câu “xanh rờn” :
- Nhóc Lam của tớ be bé thế này mà sao lại có thể ăn lắm đến nỗi phải vào phòng y tế được nhỉ?
.
.
.
BINH….
- Cậu hỏi cái gì không hỏi, sao lại hỏi cái đấy hả? – Tôi trợn trừng nhìn Phúc.
Cũng phải mất đến vài giây để tôi xử lí hết thông tin từ câu hỏi của cậu. Tên này, đúng là chán sống thật rồi. Dám động chạm bổn-cô-nương.
Mà cái này... Hình như người ta gọi là có tật giật mình phải không?Ặc...ặc... Lam Lam đây mà có tật được á. Còn lâu.
.
.
- Yeah….. Lam Lam bình thường trở lại rồi…. – Đột nhiên Phúc reo lên. – Cậu đánh đau như này thì chắc là không sao nữa rồi.
- Là sao? – tôi chau mày thắc mắc.
Tên dưa bở này, khùng thật rồi hả? Bị “uýnh” mà vui đến thế là sao?
.
- Hì. Tớ trêu nhóc Lam thôi. Từ khi lên xe đến giờ cậu cứ là lạ thế nào ấy.
.
.
Là lạ?… tôi là lạ ư?
Ừ...cũng phải nhỉ.
Xét cho cùng thì tôi lạ không phải từ lúc lên xe mà là từ khi về nước thì đúng hơn . Có quá nhiều thứ đã xảy ra. Quá nhiều chuyện tôi chưa biết. Nếu tôi còn ở đây, sẽ con bao nhiêu bí mật lạ đến với tôi?
.
Bên cạnh tôi bây giờ chỉ có papa và Đỗ Phúc….
.
- Đỗ phúc. Cậu đang lo cho tớ đấy à? – Tôi nhẹ nhàng theo đúng nghĩa.
Thoáng ngạc nhiên, nhưng Phúc nhanh bình thường trở lại. Cậu hất cằm lên :
- Chứ sao. Hỏi lạ. – Cậu vừa “vênh váo” vưa lấy tay xoa xoa cục u trên đầu.
Tôi phì cười nhìn hành động của cậu. Thật là..., tôi cũng hơi quá rồi thì phải.
Tôi bắt nạt Phúc, vậy mà cậu ấy vẫn lo cho tôi. Cảm động quá!
.
.
- Cậu cười cái gì?
- Không. Cười gì đâu. Bé Phúc đưa chỗ đau ra đây tớ xoa cho….
- Thiệt á? Woa… Woaa…..
.
.
Đỗ Phúc vô tư, vô nghĩ, nhưng phải công nhận bên cậu dễ chịu thật ấy.
Chắc tôi lo xa quá rồi. Làm gì có chuyện gì thay đổi ở đây chứ.
Còn về cuộc nói chuyện tôi nghe thấy ở phòng y tế, có lẽ là tưởng tượng ra trong mơ thật rồi.
Có điều làm tôi vẫn thắc mắc. Tại sao tôi lại cảm thấy giọng nói trong mơ ấy quen thế nhỉ?…
Mà thôi. Không suy nghĩ nhiều nữa. Nghĩ nhiều chóng già, mất hết cả nhan sắc của “tiểu thư đài cát” tôi đây thì chết…
** ** **
- Tiểu thư Vy Vy à, cô định làm gì tiếp theo đây?
- Ta làm gì còn phải cho ngươi sao?
- Tôi chỉ tò mò…
- Im ngay. Ngươi chỉ cẩn biết nghe theo lệnh ta là nghe theo lệnh ông chủ thôi.
Vy Vy - cô gái với bộ mặt hiền lành ấy đang ngồi trên xe và nói chuyện với ai kia?
Đúng là càng ngày càng lắm chuyện lạ thật. Có lẽ, có điều gì đó đang xảy ra như Lam Lam lo lắng thật.
Mọi thứ càng ngày càng rắc rổi. Nhìn vào thì tưởng như không có gì nhưng tất cả bây giờ mới bắt đầu…. Câu chuyện của LamLam…..
Khè…… Khè…. Cái thời tiết gì đây hả trời? Mới có hơn một tháng thôi mà đã nóng “chảy mỡ” như thế này rồi.
Tôi vừa thấy nóng vừa thấy mệt khi đi bộ. Có thể nói, đây là bệnh lười mãn tính lâu ngày nên thành ra khi hoạt động nó khó khăn thế này đây. Biết vậy nhờ bắc tài lai thẳng đến trường luôn cho nhanh. Oai phong lẫm liệt làm gì không biết. Mất mặt quá!
Nếu tháng trước, tôi không ngu ngốc, trúng kế papa thì bây giờ có lẽ tôi đang ngồi nhà hưởng thụ, chén bánh kem Phúc làm, nhâm nhi trà giả khát Mẫn Mẫn mang cho đấy. Chỉ vì bốc đồng mà ngày nào tôi cũng phải lết xác tới trường dưới cái nắng cháy da cháy thịt này đây.
Chỉ mỗi đến trường tập luyện không còn đỡ, đàng này từng giờ từng phút tôi đều bị tra tấn tâm lí. Huấn luyện viên của CLB bóng rổ - người nghĩ ra ý tưởng đưa toàn bộ thành viên đi tập luyện ở bãi biển lúc nào cũng háo hức ngóng mong đến ngày xuất phát, thành ra ông cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề ấy. Nhìn qua là biết ông chỉ mong đi “nghỉ mát” thôi chứ chả muốn tập tành gì cả rồi…
Nhưng mà tức ở chỗ, tại sao ông ta có thể vui mừng như thế khi tôi đang nơm nớp lo sợ không biết dấu thân phận “cành vàng lá ngọc” của mình như thế nào cho không bị lộ đây?
Tất cả…. Tất cả chỉ vì sự việc một tháng trước……
.
.
.
.
- Sáng hôm nay mình ăn uống có nhiều đâu mà cứ ngồi dị trong toa-lét thế này nhỉ? Chắc chắn là căng tin trường có vẫn đề rồi. Khiến mình phải vào nằm y tế còn gì. Thế này thì còn ai dám ăn uống gì nữa….
Tít tít…Tít tít…. – Tiếng báo tin nhắn điện thoại của tôi vang lên. Đừng thắc mắc vì sao đi WC mà tôi còn mang theo điện thoại nhé. Ai vào hoàn cảnh của tôi có lẽ cũng thế cả.
Tin nhắn của Đỗ Phúc à?
“Cậu đang làm gì ở đâu đấy?”
Hở….. Mắt tôi dính chặt vào màn hình điện thoại còn đầu chỉ có một suy nghĩ : “Tên Phúc này hỏi thăm đúng thời điểm gớm...”
Tôi soạn lại một tin nhắn hết sức lịch sự lại cho cậu”
“Tớ đang ấy ấy trong….”
“Ấy ấy??? Ấy ấy cái gì? Cậu đang làm cái gì thế? Dừng lại đi”
“Này này. Cậu đang nghĩ cái quái gì thế. Tớ đang ngồi trong WC. @@!”
“Thế à. Hê hê. Thế cậu ấy ấy nhanh lên nhá. Bác Tạ có chuyện gặp cậu đấy”
“Nhanh là nhanh thế nào được. Ấy ấy là phải từ từ mới ‘sảng khoái’ chứ”
“Tớ không biết đâu. Chuyện quan trọng lắm. Không kìm lại đi. Tí ấy ấy tiếp. Nhanh lên. Bác Tạ mà nóng lên thì cậu biết rồi chứ gì?”
Biết biết cái đầu khỉ mốc ý. Trời ạ. Ấy ấy cũng không xong…
Nể papa lắm tôi mới kìm “nó” lại đấy nhé…
Tôi ngậm ngùi nuối tiếc “rời đô” khỏi Wc…. Lòng hứa sẽ quay trờ lại trong thời gian gần nhất.
_ _ _ *
Két…..
Cánh cửa gỗ mở ra. Trước mắt tôi, papa đang nhắm nhẹ mắt, đặt cằm trên tay chống dưới bàn. Nhìn papa mệt mỏi hơn trước rất nhiều. Tôi nhớ điệu nhảy “tưng tưng” của ông quá. Có lẽ, nếu đây là lần đầu tôi về nước, papa sẽ dùng điệu nhảy đó rồi đến ôm tôi chăng.
- Con đến rồi đấy à?
- Ơ… Vâng. Papa gọi con có việc gì không?
- Chả lẽ cứ có việc mới được gọi con đến đây à? Nhớ con không được sao? – Papa từ từ mở mắt nhìn tôi.
Papa…. Papa vừa nói nhớ tôi phải không? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
- Papa… - Mắt rưng rưng, tôi xúc động gọi ông…
- Nhưng đúng là có việc rồi đấy. Ta chả hơi đâu mà nhớ con
Ruỳnh….. Một tảng đá vô hình đè bẹp tôi dưới sàn. Papa…. Papa…. Ác quá….
- Thật không thể hiểu nổi papa…. – Tôi gắt lên. – Con cũng có chuyện muốn nói với papa đây.
- Về cuộc huấn luyện bải biển phải không?
Câu nói của ông chặn đứng học tôi. Tại sao papa biết?
- Con có tham gia cuộc huấn luyện này không?
- Con… Tất nhiên là không muốn tham gia rồi. Con không có hứng....
Chưa để tôi nói hết câu, papa chen nhanh vào :
- Con thật làm ta thất vọng quá. Không có hứng hay sợ lộ. Con sợ nếu bị phát hiện mình là con trai phải không? Nếu lộ con sẽ thua ta. Vượt qua ta khó lắm Lam Lam ạ. Nhưng làm con rùa rụt cổ như vậy có dễ chịu không?
Rùa… rùa rụt cổ? Papa… papa…. Nói tôi là rùa rụt cổ? Không thể chịu được nữa rồi.
- Tham gia thì tham gia. Con sợ chắc….
- Quân tử nhất ngôn?
- Tất nhiên. Con không chịu thua papa….
Nói đến đây thì tôi biết mình vừa bị papa cho vào tròng rồi.
Nhiều lần tôi tự hỏi, cái tính nóng nảy này tôi có ở đâu ra. Chỉ vì nó mà tôi không ít lần lâm vào cảnh khó nhằn thế này đây.
Thôi thì.. .Đâm lao thì phải theo lao thôi.
.
.
.
- Sao thế Lam Lam?
Thấy vè mặt đắc thắng của papa, tôi càng bực hơn :
- Con không sao. Papa nên nhớ con sẽ là người nắm giữ công ti của papa trong tương lai đấy. Không có gì có thể khiến con phải bỏ chạy được.
ỌC…ọc….ọc….
BỦm…….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…. CON ĐI TRƯỚC ĐÂY PAPAAAAAAAAA………….
.
.
.
.
Hì hì hì… Nghĩ lại cũng hơi xấu hổ chút. Nhưng lúc đó giặc-đánh-tới, tôi phải lập tức “về đô” chứ. Đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...