Khi Con Gái Giả Trai

Mặc dù đang hết sức chán nản, nhưng ai mà muốn nghe tên khỉ đột này xúc xỉ mãi chứ. Tôi bực mình, đứng phắt dậy, lớn giọng :
-Này tên kia, cậu không biết phân biệt cao thấp à? Mắt cậu có vấn đề hay sao mà bảo tôi là tên lùn thế?
Vẫn cái kiểu nhơn nhởn, tên yêu động vật ấy tỏ vẻ hánh diện nói :
-Lùn hơn tôi là lùn rồi. Bây giờ tôi cao hơn cậu 3 minimét, 3 minimét đấy nhá! Há há há. – Nói rồi cậu ta ngẩng mặt lên ngắm trần nhà, cười như điên dại.
Như này thì... Không chịu nổi nữa rồi... Tên này.... Ta phản công đây....
.
.
-Ồ. Vậy à... – Tôi làm bộ chán nản. - Khổ quá. Phải công nhận là tôi lùn thật ấy.
Xem nào....Nhìn hắn ta kìa. Biết ngay mà. Cái mặt đắc ý đáng ghét.
Rồi, i thêm vài giây hưởng thụ. Chuẩn bị “chết trong sung sướng” đi nhé.
.
.
.
Tôi nói tiếp :
-Vậy mà... Không biết những ai lùn hơn tôi thì như thế nào nhỉ?
-Còn có người lùn hơn cậu á. – Khỉ đột vênh mặt lên. – Thế thì mấy đứa đấy là người tí hon hết hả. Há há há
Tiếp tục vai diễn, tôi giữ nguyên tâm trạng ngán ngẩm, giơ ra tờ giấy kết quả khám sức khỏe của mình lên :
-Hix... Cậu xem sức khỏe ốm yếu của tôi này. Tôi thấp quá đi... Có mỗi 1m77 thôi à....
-Haha... Đúng rồi. Có mỗi.... 1....m........ CÁI GÌÌÌÌÌÌÌÌÌ. CẬU VỪA NÓI CÁI GÌÌÌÌÌÌ – Giọng điệu của Doanh dần dần chậm lại. Như nghe thấy điều “bất thường”, hắn ta phóng ra một loạt âm thanh “khủng bố”. Giật tờ giấy trên tay tôi, hắn dán luôn mắt mình vào.
Làm gì mà ngạc nhiên đến nỗi cằm rơi, mắt trợn thế kia chứ nhỉ? Haha....
-Đời nó là vậy đấy CHÚ LÙN à! Hố hố...
Tôi cố gắng nhấn mạnh từng câu từng chữ trong lời nói của mình để chế diễu. Tiện, tôi khuyến mãi thêm cho cậu ta một tràng cười độc nhất vô nhị của mình.
Đáng đời nhé, Đường Doanh....
.
.

Mặc cho cậu ta sốc đến nỗi nào, tôi cũng bỏ mặc cậu ta ở lại sau khi giật lấy được tờ giấy của mình...
Để lại vui vẻ nhá. Mình đi đây....
-Có vẻ cậu hay lên đây nhỉ?
Y Nhược ngẩng mặt lên khi nghe thấy tiếng nói. Có hơi ngạc nhiên đôi chút nhưng cô nhanh lấy lại bình tĩnh :
-Ừ. Có vấn đề gì không? – Nhược khẽ nhếch một bên mép lên cười.
Nghe thấy giọng nói lạ, mới đầu cô còn tưởng Đường Doanh chêu mình, ai ngờ lại là Đỗ Phúc. Có duyên thật.
Chẳng cần đến sự đồng ý của Nhược, Phúc ngồi phịch xuống bên cạnh cô. Cậu thở phì một cái rồi hỏi :
-Ầy da... Cậu không thăc mắc khi thấy tôi ở đây à?
-Không. Miễn sao đừng đến phá tôi là được.
Trả lời một cách cộc lốc, Nhược làm Phúc cười nhẹ. Cô đúng là khó gần thật.
.
.
Tựa lưng vào tường, cậu nhìn theo hướng mắt của Y Nhược....
.
.
Trên sân thượng... Quả thực là nơi lí tưởng để ngắm mây. Từng đám mây trôi nhẹ nhàng trên nền trời xanh cao, xếp thành đủ mọi hình thù.
Dường như khi thả hồn vào những đám mây đang trôi kia, tận hưởng những làn gió thổi qua nhẹ nhàng, mọi tâm sự, mọi khúc mắc trong lòng cũng theo đó mà trôi đi, tam biến hết....
Cảm giác....Thật yên bình....
.
.
.
.
-Cậu không kiểm tra sức khỏe à?– Mắt vẫn hướng về phía những “con cừu bay”, Y Nhược hỏi.
Lần này tới lượt Đỗ Phúc ngạc nhiên. Y Nhược bắt truyện với cậu trước?
-À ừm... Tôi chỉ muốn học cùng Lam Lam thôi chứ chẳng có ý định tham gia mấy cái hoạt động của CLB.
-Lam Lam? Là sao?. – Nhược quay hẳn sang nhìn Phúc. Cô chau mày khó hiểu.
Nhận ra “sự cố”, Phúc vội vàng xua xua tay chữa :
-À...à.. Ý tôi là Thiện Thiện, Tạ Thiện Thiện ấy mà.
.
.
.
-Vậy à? Tôi cũng hơi tò mò về mói quan hệ của hai người đấy.
Phúc cũng thở phù nhẹ nhõm khi thấy phản ứng tiếp theo của Nhược.
Cậu vừa mới lỡ miệng xong, xuýt nữa thì lộ, may mà đầu óc Y Nhược "đơn giản"
.
Nhận ra “ưu điểm hút hồn” của mình, Đỗ Phúc lại nhe-răng-ra :
-Tôi với cậu ấy là bạn thân từ nhỏ thôi. Cậu quan tâm tôi ghê.
.
.
Quan tâm ư? Nhược cười phì sau khi nghe xong câu nói của Phúc. Đặt tay lên vai cậu, cô nói :
-Này. Cậu nghĩ mình là ai thế?
-Uầy. – Phúc vừa nhăn nhở vừa chau mày. – Nói vui vậy chứ cậu quan tâm tôi khác gì cậu có ý với tôi. Haha...
.
.

.
.
.
** ** **
Câu nói của Đỗ Phúc làm tôi giật mình...
Từ sau khi được cậu ta đưa về nhà, đúng là tôi quan xát đến những gì có mặt cậu ta nhiều hơn thật. Liệu có phải tôi có ý gì với cậu ta thật không?
Thật là vớ vẩn. Làm sao có chuyện ấy xảy ra được. Tôi chỉ thích anh Lăng, một mình anh Lăng mà thôi.Haha...
.
.
-Này. – Phúc chỉ vào má tôi. – Mặt cậu sao đỏ lên thế kia.
-Hế?
Tôi vội vàng đưa tay lên sờ mặt....
Cái...cái gì đây? Sao tự hai má tôi lại nóng ran lên thế này?
.
.
-À... à... Tại nóng quá, tôi thấy bức bối thôi. – Đưa tay phẩy phẩy, quạt quạt lên mặt, tôi nói.
-Có gió mà. – Phúc ngơ ngác. – Tôi thấy rất mát thấy chứ?
-Nhưng... tôi thấy nóng. Cậu nhiều chuyện quá đấy.
Ậm ờ vài từ, tôi quay mặt đi chỗ khác.
Cái cảm giác mất tự nhiên này là cái gì thế không biết?
Sao tôi lại có thể bối rối trước tên “ẻo lả” này được nhỉ?
Bực mình, tôi chỉ thẳng vào cái hộp be bé bên cạnh tên họ Đỗ ấy, quát lên :
-CÁI GÌ KIA??
** ** **
-Cậu thấy thế nào? Ngon không?
Phúc nhìn chằm chằm vào Y Nhược.
Vài phút trước, cũng nhờ Nhược chỉ trỏ vào hộp bánh mang theo làm mà Phúc kiếm được người thử vị bánh cậu mới học.
Làm bánh cho Lam Lam là lời hứa của Phúc nên cậu cũng phải học làm thật nhiều vị chứ.
.
.
-Ừm. Cũng được. – Nhược gật gù. - Tôi đang đói nên ăn cái gì cũng thấy ngon.

Bộ dạng của Y Nhược khiến Phúc bật cười. Cậu xoa xoa đầu Nhược rồi nói :
-Cô bé này thật là giỏi làm người ta cụt hứng đấy. Haha.
Ngơ ra nhìn Đỗ Phúc....
Nhìn Nụ cười trên môi cậu...
Một lần nữa cô phải công nhận là Phúc cười rất đẹp...
Mất đến vài giây sau Nhược mới có thể tiếp tục ăn thêm một miếng bánh nữa.... Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cô trả lời lí nhí :
-Ừm....
.
.
Chờ đã...Có gì đó không đúng....
Thường thì khi gặp những tình huống như thế này, Y Nhược phải nhảy dựng rồi la hét ầm lên chứ... Đằng này, sao cô lại “chịu trận” như một con mèo ngoan ngoãn được nhỉ? .... Chuyện này là sao?? Chả lẽ, Đỗ Phúc bỏ bùa mê thuốc lú vào bánh kem ư?
.. .. .. ..
-Cậu có vẻ rất thích làm ba cái việc bếp núc này nhỉ? – Nhược thắc mắc.
Đan hai tay ra đẳng sau, Phúc tựa đầu vào tay, cậu hướng mắt lên trời trả lời :
-Ừm. Vì một lời hứa mà!
-Ờ...- Nhược gật gù... – Thì ra cậu ẻo lả vì một lời hứa.
-CÁI GÌ. – Phúc ngồi bật dậy. – Ai ẻo lả?
Với vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội, Nhược tỉnh bơ trả lời Đỗ Phúc :
-Thì cậu chứ ai. – Cô chớp chớp mắt
Máu dồn lên não, Phúc trợn ngược mắt. Một thằng con trai manly như cậu mà bị cho là ẻo lả ư?
Gặp lên từng chữ, Phúc nói :
-Vậy, để tôi cho cậu biết tôi có ẻo lả thật không nhé!
Nói rồi, Phúc dướn người lại xát Y Nhược... Vẻ mặt của cậu “nghiệm trọng” đên nỗi khiến Nhược lạnh hết cả sống lưng. Cô lùi dần người ra sau...
- Này... này... Cậu đang làm gì thế??? TRÁNH XA TÔI RA....AAAAAAAAAAAA.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui