Vườn sau luôn là lựa chọn số một của tôi vào mỗi lúc nhàn dỗi.
Khung cảnh ở đây mát mẻ nhờ hai hàng cây lớn chạy dài hai bên đường. Tận cùng con đường, nơi tôi đang ngồi đây được đặt một bộ bàn ghế gỗ với hồng hoa trồng xung quanh.... Được thưởng thức bánh kem made in Đỗ Phúc và nhâm nhi một tách cafe do v.ú Lý pha tại đây đúng là không còn gì tuyệt bằng....
.
.
.
.
.
-WOaaaa.... Đồ ăn nhà anh làm ngon thật ấy
Tôi đưa tách cafe nóng lên miệng, nhấp một chút rồi nhẹ cười...
-Ừ.chứ còn gì nữa..
.
.
.
.
.
-Mà... SAO EM VẪN Ở ĐÂY??????? - Vặn volum hết cỡ khi bắt đầu nhận ra “sự khác biệt” nơi đây, tôi hét lên.
.
.
Nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn tôi, Mẫn “thỏ thẻ” :
-Hôm nay là chủ nhật... Em muốn ở bên Thiện Thiện của em mà. Hì.
-Hix hix....Ở trường ám tôi còn chưa đủ sao bà cô. – Tôi nhăn nhó, miệng lẩm bẩm.
Thiệt tình.... Tiểu thư Triệu Mẫn đây không hiểu nghĩ gì mà dám ở lâu tại nhà một thằng-con-trai-như-tôi nữa....
Mà đã là một-thằng-con- trai, ai lại nỡ đuổi một bé con gái ra khỏi nhà mình được....
Thế này thì...Đúng là..... khổ dài dài rồi...
.
.
-Dạ. – Mẫn “ngây ngô”. – Anh nói lại đi. Em không nghe rõ.
-Hế? À ừm... Không có gì đâu... hehe. – Tôi chối “phăng”.
-Vậy ạ. Thế em ăn nốt miếng bánh này nha
-Ừ....Em cứ ăn tự nhiên..
-Woa... Yêu anh lắm.....
Phù...May mà Mẫn “yếu tai” đấy. Xuýt nữa thì........
Nghĩ kĩ lại thì....Sao tự nhiên tôi lại phải chia sẻ cái bánh yêu quý của mình chô bà cô trẻ này thế này????
*** **
-Thiện Thiện này. – Triệu Mẫn gọi tôi. – Vườn nhà anh rộng bao nhiêu vậy?
-Anh cũng không biết. – Tôi ngắn ngẩm trả lời Mẫn “trong vô thức”. - Sao em lại hỏi thế?
-À. Tại em thấy vườn nhà anh lớn mà thơ mộng quá ấy mà... Hihi. À. Hay là anh làm hướng dẫn viên cho em đi tham quan vườn đi.
Phì....ì.... “Họe Họe Hoe”... Ôi ôi ôi. Suýt nữa thì chết sặc.... Hướng dẫn viên á???
Trả lời cô ấy sao giờ. Tôi cũng đâu nhớ gì về khu vườn nhà mình đâu. Tình huống này... bí quá....bí quá... Help me.....
.
.
.
.
-Thiếu gia. Ông chủ có việc muốn gặp riêng thiếu gia.
Đúng lúc đó, một giọng nói “véo von” quen thuộc vang lên.... Ồ.ồ.ồ... V.ú Lý...Là v.ú Lý. Bà ấy đứng ở đây từ bao giờ thế?...
Mà mắc kệ. Bà ấy đã cứu tôi...
Bà ấy là ân nhân của đời Tạ Ngọc Lam đại “thiếu gia” đây....
Ôi...Tôi yêu V.ú nhiều lắm....
.
.
Không quan tâm gì thêm, tôi nhẩy bật lên rồi chạy vèo vèo, không quên nói vọng lại :
-Ở đây chờ anh nhá.á.á....á.....
Đúng là trong cái rủi có cái may Tạm thời thoát khỏi “cái đuôi nghoe ngẩy” không nge lời rồi...
** ** **
Két....
Âm thanh quen thuộc của cái cửa gỗ nặng trịnh ấy vang lên.
Thò đầu vào, tôi đảo mắt xung quanh....
.
.
.
Với bao niềm yêu nỗi nhớ đong đầy trong tim...Tôi reo lên trong “sung sướng” khi tìm thấy papa trong cái phòng to lớn ấy...
-Pà pá.á.á.á..........
.
.
Nhìn thấy tôi “nhảy chân sáo”, papa rưng rưng.
-Ôi thằng cu của ta..... – Không kìm nổi xúc đông, ông cũng giang hai tay ra, dùng điệu nhảy “tưng tưng” truyền thống của mình để đến bên tôi...
.
.
.
.
BINH...
-Úi da... Papa làm gì vậy. - Tôi ngạc nhiên nhìn người-đàn-ông vừa cốc đầu mình....
Đúng với dự đoán của tôi. Papa trợn ngược mắt lên và quát :
-Con đang làm cái hành động khiếm nhã gì vậy hả?????
Khiễm nhã? Cái-ôm-yêu-thương vừa nãy khiếm nhã ấy hở?
.
.
.
-Papa mà chẳng thế. - Tôi lẩm nhẩm....
-Con nói cái gì?
Tình bơ trả lời papa, tôi huýt huýt sao :
-Không. Con đâu có nói gì đâu..
-Con... con... – Papa phan ứng mạnh đến nõi nói mãi mới lên lời. Phải mất đến vài giây ông ấy mới “dặn” thêm một câu nữa. – Thôi...Ta không muốn đôi co với con. Ta gọi con là có chuyện để bàn.....
.
.
.
.
*** *
.
.
.
.
HỞ??????????? Mồm dãn ra hết cỡ, cằm dưới rơi tự do đập binh xuống sàn.... Tôi gần sốck với yêu cầu “nho nhỏ” của papa...
-Papa.... Nói thế là sao?
Ông nghiêm nghị :
-Ta muốn con chiều theo mọi yêu cầu của cô bé đến nhà ta sáng nay.
-Vậy là sao? – Tôi thắc mắc.
-Tập đoàn nhà ta đang thực hiện kế hoạch mở rộng chuyên ngành kinh doanh. Xây dựng mối quan hệ tốt với tập đoàn kinh doanh khách sạn thông qua con gái chủ tịch tập đoàn là điều cần thiết.
-Cần thiết?
-Đúng. Cần thiết.
-Vậy con cần lấy lòng Triệu Mẫn để làm cầu nói cho MH?
-Chính xác.
Papa tôi nói, không, chính xác là ra lệnh mới đúng.
.
Yêu cầu “ngắn gọn dễ hiểu” như vậy thôi mà cũng làm cho đầu óc tôi quay cuồng điên đảo rồi...
MỞ RỘNG NGÀNH KINH DOANH....... SAO LẠI LÀ TRIỆU MẪN CHỨ???????
** ** **
-Thiện... Chờ em với
.
.
.
.
.
-Thiện... Em muốn ăn miếng kia cơ. Anh gắp cho em đy...
.
.
.
.
.
-Thiện. Dẫn em đi chơi nhá?
.
.
Làng nước ơi, ai cứu tôi không????
Phải công nhận bà cô Triệu Mẫn này dai sức thật... Có khi còn ngang với Đỗ Phúc luôn ấy chứ. Nàng ta cứ bám dính lấy tôi suốt từ sáng đến giờ... từ bữa ăn đến việc đi dạo... Từ việc ngồi chơi cho đến đi “vê đúp xê”...
.
.
-Này. – Tôi quay lại, gắt lên. – Sao em cứ đi theo em mãi thế? Anh đã sai người làm chuẩn bị nơi cho em nghỉ ngơi rồi mà.
-Tại... tại... em.... – Mếu máo, Triệu Mẫn đưa đôi mắt rưng rưng trực khóc nhìn tôi. – Em.. chỉ muốn đi cùng anh thôi mà... Hix hix.
-Oái oái... – Tôi cuống lên. – Anh không có ý đó. Em đừng khóc anh. Anh xin lỗi....
Mệt với mấy nàng mít ướt này quá
,
-Anh... hức hức... anh ...không hức có lỗi.... ÒA...ÒA...ÒA...ÒA...
-Trời ạ. Nín đi nín đi.....
Tôi hết mực dỗ dành khi Triệu Mẫn òa lên...
Sao cái số tôi nó lại chuyên ở vào mấy cái tình huống khó khăn thế này cơ chứ. Người cần khóc phải là tôi đây này. Huhuhu.
Xin thề rằng không phải vì "lệnh" của papa ý ý nhầm, không phải vì công ti, tôi đã tống-thẳng-cổ bà cô trẻ này ra khỏi nhà mình lâu rồi đấy.
.
.
Nhìn ngang nhìn dọc, tôi vẫn không hiểu. Một người như Triệu Mẫn đây lại có thể nói chuyện rất hợp với papa tôi về lĩnh vực kinh doanh mới chết chứ. May sao khi không phải là con-trai-thật.... Nếu không thì chắc cũng sơm bị gán lên xe hoa để về nhà Mẫn Mẫn mất..... Amennnn....
*** *
-Dạ. Cháu chào bác. – Mẫn cúi đầu chào lễ phép. – Bác là cha của anh Thiện phải không ạ?
-Ừ. – Đưa tay hướng về phía cái ghế, papa tôi nói. – Mời cháu ngồi.
-Vâng. – Mẫn cười mỉm. – Cháu cảm ơn bác.
Từng cử chỉ, hành động của mẫn rất ra dáng một tiểu thư danh giá. Thật sự tôi cũng đã hơi giật mình vì điều đó... Nhưng, nghĩ kĩ thì dù sao thì Mẫn cũng là “tam tiểu thư” của tập đoàn khách sạn mà... Chỉ có điều, bà cô này “giả nai” đẳng cấp quá. Tôi cứ tưởng mỗi tôi là tài được như thế chứ
.
.
.
Bắt đầu từ lúc Triệu Mẫn nhà ta ngồi xuống bàn ăn, bữa ăn của tôi trở thành nơi bàn công việc của hai nhà .... Xin tường thuật không trực tiếp lại toàn bộ như sau...
-Cháu là tiểu thư nhà họ Triệu phải không? – Papa tôi lịch sự hỏi
-Dạ Vâng. – Triệu Mẫn cũng lễ phép đáp lại. – Bác cứ gọi cháu là Mẫn Mẫn là được rồi ạ.
-Vậy à? Một cô bé nhỏ nhắn dễ thương như cháu mà sau này phải gánh vác tập đoàn nhà mình....
-Dạ không ạ. Cháu là con thứ ba, trên cháu còn có anh cả với chị hai nữa. hì hì. – Cô bé cười “bẽn lẽn”. – Cháu cũng muốn là người được gánh vác tập đoàn giống anh Thiện lắm ấy chứ.
-Ồ, vậy à? Tập đoàn mà sau-này-Thiện-phải-gánh-vác đang có ý định mở rộng sang kinh doanh khách sạn. Không biết bác cơ hội để được bàn công chuyện với cha cháu không nhỉ? Chắc là bác không có phúc đó rồi. Haha...- Papa tôi (giả) cười sảng khoái.
-Dạ không không. – Mẫn xua xua tay. – Sao bác lại nói thế? Bác muốn nói chuyện với cha cháu lúc nào cũng được ạ. Bác cứ nói với cháu, cháu sẽ thông báo lại với cha cháu cho.
-Như vậy được chứ?
-Được chứ ạ. Bác là cha của anh Thiện, người cháu thích... Ơ dạ dạ. cháu... – Cô bé giật mình vì mình vừa “nỡ mồm”
Tôi thấy giống “cố ý” thì đúng hơn. Xùy... xùy.....
Thế là cha tôi đạt được ý muốn rồi nhé!
Mà sao hai người họ nói chuyện lại lôi cả tôi vào thế này????????????
.
.
.
- Vậy hôm nay cháu có bận gì không? – Papa tôi hỏi “dò” - Nếu không bận gì cháu có thể ở lại đây chơi với Thiện nhà bác được chứ? Nó mới về nước nên không có bạn bè gì nhiều.
Nghe đến đây, mắt Mẫn sáng rực lên, long lanh như gắn sao..... “Bà cô trẻ” reo lên :
-Vâng. Được chứ ạ! Cháu chỉ sợ bác không cho cháu ở lại đây thôi. Hihihi
..... ....
Là thế đấy. Bây giờ có muốn đuổi cũng không đuổi được nữa rồi.... Khổ cho cái thân tôi....
Cách cổng lớn nhà họ Tạ mở ra. Một nhân vật huyền bí xuất hiện mang theo cặp kính râm đen “khủng bố”. Cậu bước vào với dàn tiếp đón của “vô” số người hành kẻ hạ.... Oái oái nhầm... người hầu kẻ hạ... Và...
-LAM LAMMMMMMMMMMMMMMM... NHÓC LAMMMMMMMM.... TỚ VỀ RỒI ĐÂYYYY... CẬU ĐÂU RỒIIIIIIIIIIIIIIIIII......
Như các bạn đoán... Nhân vật “bí ẩn” không ẩn bí ấy chẳng có thể là ai khác ngoài Đỗ Phúc... Hờ hờ.
** ** **
Một luồng khí lạnh thổi “mành mạnh” vào gáy.... Cảm giác rợn rợn đang gợn lên từng đợt trên người tôi... Cái linh cảm này.... Hình như... sắp có chuyện không may xảy ra thì phải.....
.
.
.
-Làm lámmmmmmmmmmmmm.....
.
.
Đấy đấy.... Cái cảm giác “rùng rợn” ấy càng ngày càng rõ...... Tôi lạnh hết sống lưng rồi...
Lẽ nào... Lẽ nào.... Ai đó kiếp trước vì tôi mà chết oan, kiếp này hiện hồn về tìm tôi trả thù ư???? Ôiiii Nooooooo....
.
.
-Nhóc Lammmmmmmmmmmmmmmmmm....
.
.
.
.
.
-Thiện. – Mẫn đập chan chát vào tay tôi. – Hình như có tiếng ai gọi phải không anh...
-Hở. – Tôi thoáng ngạc nhiên. – Gọi gì?
-Em không biết. Nãy giờ em nghe thấy tiếng ai đó “rên rỉ” be bé ý. Cứ “làm lám” rồi lại “lám làm” thôi..... – Cô bé lo lắng nhìn xung quanh....
Nhìn bộ dạng của Mẫn kìa...Vừa mới lúc nào còn tự tin nói chuyện với “pà pá” tôi, vậy mà giờ lại trở nên yếu đuối thế này cơ à... Đúng là đời nó nhiều trái ngang.... Haizzzz....
Nhưng mà... Điều cô ấy vừa nói có nghĩa là....
.
.
-Này Mẫn. – Tôi cúi xuống, nhìn xát và cầm tay cô ấy. – Em cũng nghe thấy à?
-Ơ....- Mặt cô bé đỏ bừng. – Vơ... vơ.. vâng ạ....
-YAAAAAAAAAA..... – Tôi nhảy “tưng tưng” lên trong sung sướng.
Vậy là... Vậy là... Không phải chỉ mình tôi bị ma ám rồi.... Cả Mẫn cũng nghe thấy tiếng “rên” rùng rợn ấy mà...
Hahaha.... Hạnh phúc làm sao... May mắn làm sao.. Không phải chịu nạn một mình rồi..... Yeah. Yeah...
LAMMMMM. NHÓC LAMMMM
UỲNH.................
.
.
.
Tiếng “gào thét kinh hoàng” ấy vang lên... cũng chính là lúc màn “đo sàn” đẹp mắt nhất của tôi từ trước đến nay diễn ra....
Thật sự thì... tôi cũng chưa kịp “xử lí thông tin”. Chỉ cảm giác thấy có một “cục thịt” đâm ruỳnh rồi bám chặt dính lấy người mình....
.
.
-Nhóc Lam... Mới có mấy tiếng không được gặp cậu mà tớ cứ ngỡ phải đến cả ngàn năm luôn. Nhớ cậu quá đi...– Cục thịt đang đè chặt trên người tôi lên tiếng.
Và cũng xin nói luôn là tôi.... đang... ngạt.... thở... muốn...chết.... đây... Ẹ.ẹ.ẹ... Đồ... đồ....lấy “xương” đè người.....
.
.
.
“ Mẫn.... Triệu Mẫn... Cứu anh....”
Nhìn Mẫn Mẫn trân trối, tôi cầu cứu cô ấy qua ánh mắt. Mong rằng Mẫn nhà ta có thể dẹp cái chữ “Sốck” to đùng trên trán mình đi để giải cứu tôi....
Help me.....
.
.
.
1s....4s....10s....30s.....60s..... Ôi... Một phút đã trôi qua... Hết hi vọng rồi...
Có lẽ.... Cuộc đời của Tạ Ngọc Lam, Tạ Thiện Thiện tôi sẽ kết thúc ở đây .... Mọi người... Tôi yêu mọi người.... Vĩnh.....bi...
-TRÁNH XA THIỆN CỦA TÔI RAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.....
BINH....
Ồ.... Một cảnh tượng “độc nhất vô nhị” vừa xảy ra trước mắt tôi.
Nhìn kia kìa. Đỗ Phúc đang “tập bay”...
Wow.... bay xa bay cao thật ấy.
Phải công nhận là cú “phi đĩa” của Triệu Mẫn là no1.
** ** **
-Thiện. Anh không sao chứ?
Triệu Mẫn lo lắng, vội đỡ tôi dậy. Thiệt tình. Nhìn thế này mà không biết là có sao hay không à? Trời vẫn sáng, lấy đâu ra sao.
.
.
.
-À... Anh không sao. Chỉ suýt nữa thì chết ngạt thôi – Tôi “dịu dàng” trả lời Triệu Mẫn, khuyến mại thêm cho cô bé một nụ cười tỏa nắng.
Cô bé nhìn tôi luống cuống :
-Vậy...vậy ạ... Em xin lỗi...
-Thôi bỏ đi. Không có gì đâu. Em ngốc. – Tôi xoa đầu Mẫn. – Cảm ơn em nha
-Dạ.... Không có chi ạ.
.
.
.
-HAI CÁI NGƯỜI KIAAAA... TÌNH CẢM TRƯỚC MẶT TÔI NHƯ THẾ À?
Tiếng hét “long trời nở đất”....
..........
Phúc hùng hổ bước đến chỗ chúng tôi.
-Míc. – Kéo ngược tay Mẫn Mẫn lên, Phúc nói. – Cô vừa làm cái gì thế hả?
-Bỏ ra. Tôi làm gì cần thông báo với anh à. – Triệu Mẫn nhảy dựng lên. – Mà anh gọi ai là Míc? Hả????????????
Tình hình ày... Có vẻ không được khả quan cho lắm.
Tôi nghĩ... Chiến tranh giữa hai “bà bán cá” lại sắp xảy ra rồi...
.
.
.
-Còn ai vào đây là Míc nữa. Hỏi thừa. –Phúc hất mặt lên. – Tránh xa Thiện của tôi ra.
Mẫn mẫn ôm chặt tay tôi, cô bé “nhẹ nhàng” nói :
-Hớ. Anh nghĩ anh là gì? Thiện là của tôi. Sao tôi phải tránh?
Phúc run lên vì tức. Đôi mắt cậu tóe lửa... :
-Cô cô... – Cậu chỉ chỉ Mẫn. – Thiện là của tôi..........
.
.
.
-Trả Thiện lại cho tôi..... – Phúc kéo giật lấy tay còn lại của tôi.
Không chịu thua. Mẫn cũng rằng tôi lại. Cô hét lên :
-Không bao giờ..................
.
.
-Trả đây.........
-Không.................
Xem màn kéo co của họ kìa... Gay cấn ghê.... Cố lên cố lên...
.
Nhưng mà... Cái tay của tôi....Có lẽ... SẮP HẾt CHỊU NỔI RỒI.
-BỎ RAAAAAAAAAAAAAAAAA.....
Một âm thanh “chói tai” vang lên.... Ngôi Biệt thự vững chắc rung chuyển.... Chim chóc bay toán loạn...
Mức độ âm thanh này cho biết... Lam Lam của chúng ta đã đến giới hạn chịu đựng được
..
.
Nhân lúc hai con người kia còn ngỡ ngàng. Lam Lam nhanh giật tay họ ra và....
1...2....3.... Chạy....
-Tha cho tôi điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Nhìn Lam Lam kìa. "Cậu" ấy Vừa xách dép vừa chạy... Đúng là khó khăn thật ấy nhỉ.
-Anh Thiện.... Chờ em với....
-Nhóc Lam.... Chờ tớ với......
.
.
.
*** **
Màn rượt đuổi diễn ra vô cùng “vui vẻ”.
Hàng “trăm” người làm đều dừng công việc lại vài giây để nhìn theo....
Á à... Mấy bà tám còn tranh thủ buôn chuyện đằng kia nữa kìa. Méc ông Tạ đuổi việc hết đi....
.
.
-Này. Biệt thự dạo này sôi động nhỉ?
-Ừ. Nhất là từ khi tiểu thư về sống ở đây...
-Suỵt... Suỵt.... Phải gọi tiểu thư là thiếu gia. Cậu quên rồi à?
Phải công nhận là mấy cô người làm này say sưa “buôn dưa bán ổi” thật ấy. Có người đứng sau nãy giờ mà không chịu để ý à?
-Dừng ngay câu truyện của các cô lại. Làm việc đi....
Chắc chẳng phải bảo cũng biết phản ứng của hai “bà tám cao cấp” kia thế nào rồi...
Chỉ có giật nảy mình lên rồi cắm đầu vào làm việc tiếp thôi chứ còn sao nữa...
Quản gia. – V.ú Lý đầy uy lực đã ra tay mà lại....
Nhìn đáng sợ vậy thôi chứ thực ra bà ấy cũng đang..... Bỏ việc mà “hóng” theo 3 người kia kia kìa.
** ** **
-Chờ em với....
-Chờ tớ với....
-Hai người đuổi theo tôi làm gì???????????
“Cong đí.t lên mà chạy”, tôi thật sự không hiểu, sao hai người này dai sức thế????????
Phòng ơi... Mi ở đâu rồi.....
.
.
-A.. Đây rồi....
Tôi reo lên khi nhận ra cánh cửa phòng thân yêu của mình đang hiện dần lên trước mắt. Cố vươn người thật nhanh túm lấy tay cửa và....
RẦM.....
Khóa trái bên trong. Tôi thở “hổn hển” nhưng trong lòng vui không “tả xiết”
CHẠY THOÁT RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII.... YEAHHHHH.....
.
.
** ** **
-Cậu ấy khóa của bên trong rồi....
-Trời ạ... Tại anh ngáng đường của tôi ấy mà...
Ngoài phòng của Lam Lam, hai “ông bà chằn” kia đang chí chóe không ngừng. Không biết kiếp trước họ có nợ nhau cái gì không ta.
-Cô còn đỗ lỗi cho tôi à? Không vì sự có mặt của cô ở đây thì cậu ấy đâu phải chạy.
-Anh còn nói. Đã thế tôi ở đây đến mai xem như thế nào nhé.- Mẫn chắp tay để lên ngực và bắt đầu mọng mơ. - Sau đó tôi sẽ nấu thật nhiều món cho Thiện ăn.
-Cô nghĩ ra hả???? Tôi mới là người nấu đồ ăn cho cậu ấy nhá. Cô về ngay đi.
-Nếu tôi không về?
-Cô cứ thử xem.
Hai đôi mắt nhìn nhau tóe lửa. Chả ai hẹn ai, họ cùng quay và tiến về một phía..... Vậy. Chuyện gì sẽ cảy ra?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...