Tâm tình Lâm Lan cũng không bình tĩnh.
Cẩn thận mà nói, cuối tuần hôm nay chuyện phát sinh còn thật là nhiều, từ Vương đại tiểu thư gọi bạn bè cùng cấp độ đến đón về mèo đã mất, đến sau đó là Tiền Huyên nói gửi nuôi Nữu Nữu, khúc chiết về phòng cho thuê của Thang muội tử, lại đến phong ba khi ăn cơm với Trình Phong Dương sau đó… Giống như mấy sự tình trải qua vẫn chưa từng dừng lại, càng bận rộn hơn chút so với thường lui tới.
Ừm, nhất định là bởi vì quá nhiều sự tình mới gây nên cảm xúc phập phồng thật lớn, tuyệt đối không phải bởi vì vừa ý thức được chuyện nào đó không phát hiện ra mới dao động nỗi lòng nhiều như vậy.
Lúc về nhà, quả nhiên bị ba mẹ nghi vấn bởi vì về trễ, Lâm Lan mang tính lựa chọn nói chuyện Trình Phong Dương ăn lẩu không hay ho bị vẩy tổn thương mắt, thành công dời đi lực chú ý của ba mẹ thầm oán cô về muộn, có thể vừa nhàn nhã nghe bọn họ sợ hãi thán phục vận khí kém của thanh niên tiểu Trình, vừa cầm cá nướng bắt đầu cho mèo ăn.
“Ăn cá con khô nào!” Tuy rằng mười mấy con mèo ngồi xổm trong nhà kia sớm đã ngửi được mùi, một đám dựng thẳng đuôi vây bên người cô, Lâm Lan vẫn cất giọng hô một câu về phía chúng, “Quy củ cũ a, mọi người xếp hàng ăn cơm! Mèo con không nghe lời không chỉ không có ăn, cá khô còn được thưởng cho mèo khác nghe lời nhất lần này ăn!”
Như vậy sao được!
Đám mèo luôn luôn bị mùi thơm của đồ ăn choáng váng đầu óc nháy mắt thanh tỉnh, một đám thành thành thật thật dựa theo dáng người từ lớn đến nhỏ xếp thành ba hàng theo trình tự, cái đuôi dựng thẳng vung vẩy, chờ Lâm Lan duyệt binh hoàn tất rồi phát đồ ăn.
Bởi vì nhà lão Chu đầu cũng nuôi mèo thú cưng, quán đồ nướng nhà này rất tinh thông làm thế nào để nướng ra cá con khô được mèo thích nhất, đút béo mèo tam thể Hoa Hoa, đồng thời cũng là một trong những đồ ăn vặt của mèo mà trưởng tử mèo Tuyết Hoa nhà họ Lâm thích nhất.
Đồng dạng, sau khi Lâm Lan lần lượt chứa chấp một đám mèo, cũng thành đồ tốt trong lòng chúng mèo của quán trà.
Dù là mèo quýt với mèo bò sữa trước mắt còn cách ly trong lồng, lần đầu tiên ăn vào đồ ăn vặt này cũng như thế.
Hai con mèo điền viên trước đó vẫn luôn lang thang ăn đến gọi là ăn như hổ đói, tiếng kêu meo ô meo ô ở trong tai Lâm Lan tất cả đều là liên khúc “Ăn thật ngon” “Cho tới giờ chưa từng ăn được cá con khô ngon như vậy”.
Mà mọi người đều biết, mèo quýt từ trước đến nay là mèo hoa thực có thể ăn, mèo quýt nhỏ xinh đẹp rất mau đã ăn xong phần của chính mình kia, bám vào lồng liền nhìn quanh trong chén mèo khác.
Mèo quýt nhỏ thấy được một con mèo trắng lớn trong đó không giống với mấy con mèo khác, trong bát của nó lại có hai con cá nướng khô.
Mèo quýt nhỏ: “!!!”
Rõ ràng mấy con mèo khác đều chỉ có một con, ngay cả lão đại mèo đen Mặc Mặc cũng không nhiều!
Thú hai chân nó đầu nhập vào đang bất công!
“Meo meo!” (Lan Lan, ta còn muốn ăn! Ta cũng muốn ăn thêm một con cá khô!) Mèo quýt lay chiếc lồng cất giọng kêu to.
Lâm Lan nghe hiểu tiếng mèo lập tức quay đầu nhìn về phía lồng của nó, vào giai đoạn chúng mèo phổ biến mới ăn xong hơn phân nửa, con mèo quýt đã ăn xong còn kêu lên thêm con nữa này đây đã thành công đưa tới sự chú ý của cô.
Đỉnh đầu Lâm Lan cũng nháy mắt dựng lên dấu chấm than cảnh giác màu đỏ.
Cô cũng không quên trên mạng có danh ngôn là “10 con mèo quýt thì có chín con béo, còn có một con đè giường đất”, mặc dù không thể nói là chuẩn xác trăm phần trăm, nhưng mèo quýt có thể ăn đã là sự thật được công nhận.
Lâm Lan nhìn con mèo quýt sọc vằn tròn trịa đẹp đẽ suôn sẻ trước mắt, bao tay trắng cùng khăn tam giác trắng trước ngực làm cho con mèo này nhìn thật là xinh đẹp lại soái khí, một khi nó ăn béo thêm ra…
Không không không, cô tuyệt không cho phép trong quán trà của cô có bé mèo con mập mạp, vô luận là vì khỏe mạnh hay là nhan giá trị đều không được!
“Không có a, Thân Sĩ, chị chỉ mua nhiêu đây, một con mèo chỉ có thể ăn một con cá nướng khô.” Duỗi ngón tay xuyên qua khe hở của lồng, Lâm Lan nhẹ nhàng điểm điểm cái đầu nó cọ tới, kiên nhẫn giải thích.
Đúng vậy, con mèo quýt này gọi Thân Sĩ, tên mèo như màu lông.
Nhưng mèo quýt nhỏ cũng không có kế thừa được thận trọng ưu nhã của tên mới, mà là càng thêm vội vàng gọi về phía cô: “Meo ô!” (Nhưng mà vì cái gì con mèo trắng kia có thể ăn hai con!)
“Em nói Tuyết Hoa sao?” Lâm Lan nghe vậy cười, dùng ngón trỏ gãi lấy cằm mèo quýt, ngữ khí vẫn kiên nhẫn như cũ, “Tuyết Hoa không giống như vậy, nó là khách quen của cửa hàng cung cấp cá con khô, khách hàng cũ gần bốn năm, con cá thêm vào kia là người ta điểm danh đưa cho nó ngoài định mức.”
Mèo quýt nhỏ lập tức trợn tròn cặp mắt to vàng óng ánh của nó, đồng tử bên trong căng đến lớn nhất, tựa hồ thập phần chấn kinh.
Mấy bé mèo con khác cũng nghe thấy câu trả lời này lập tức xao động, ăn xong cá khô liền có không ít con meo meo kêu vây tới, ý tứ của meo tinh nhân phi thường nhất trí, biểu thị bọn chúng cũng phải trở thành mối khách cũ như thế.
“Đều có đều có, chỉ cần tiếp tục làm tiếp trong quán trà của ta, tất cả mọi người đều có a!” Dưới thế công bị lông xù vây quanh, không phải cọ tay thì là cọ chân nũng nịu, Lâm Lan ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, phi thường thuần thục sờ qua trên người vài con mèo nhỏ, “Chỉ cần công trạng tháng này qua cửa, tất cả mọi người có thể lại hưởng thụ phúc lợi cá nướng một lần vào cuối tháng.
Mặt khác lúc ăn Tết quán trà chúng ta cũng có phúc lợi a, đêm giao thừa đó chị sẽ đẩy ra cơm cho mèo xa hoa vào Tết âm lịch, đều là mèo chuyên chức của quán trà, có thể mở rộng bụng ăn a!”
Một trận hứa hẹn, đuôi anten dựng thẳng của đàn mèo càng thẳng, lại là một chuỗi tiếng meo meo kích động.
Hai con mèo trong lồng tương tự cũng không ngoại lệ.
“Meo ô!” Mèo bò sữa điểm điểm vô cùng cao hứng, nếu không phải bị nhốt trong lồng cách ly thì hận không thể cũng đi qua cọ cọ lão đại thú hai chân mới đi theo lăn lộn, nhưng làm không được nó đành phải phát ra tín hiệu vui sướng giống mèo quýt lồng sát vách, “Meo!” (Thân Sĩ Thân Sĩ, nơi này thật tốt a! Đi theo thú hai chân này lăn lộn quả nhiên là đúng, may mắn chúng ta đều được chọn!)
Mèo quýt bên cạnh lại không để ý mèo bò sữa vui vẻ, nó chỉ là nhìn chằm chằm con mèo trắng lớn chậm rãi ăn xong cá nướng cách đó không xa kia, mặc dù mới đến đây chưa đến một tuần, nhưng mèo quýt đã phát hiện địa vị con mèo trắng lớn này ở đây không giống người thường.
Nó một lần cũng không tới tham gia huấn luyện của quán trà, rõ ràng là mèo đực, lại ngay cả lão đại mèo đen Mặc Mặc ngày thường đều vẫn luôn cố ý vô tình nhường nó.
Hiện tại thế mà ngay cả cá nướng cũng có thể ăn được hai con!
Mèo quýt gắt gao nhìn chằm chằm mèo trắng lớn đã muốn nhảy lên đầu gối Lâm Lan dùng đầu cọ mặt cô, hai cái chân trước với bao tay màu trắng không an phận ngoéo một cái.
Con mèo này tuyệt đối có vấn đề!
Đèn tắt, lúc các nhân loại rửa mặt xong về phòng của mình ngủ, kim Thân sĩ còn ở trong lồng nhấc lên mí mắt chợp mắt, liếc nhìn các đồng bạn an phận ngốc trên nệm sưởi.
Mèo là sinh vật về đêm, ban ngày có thể ngủ mười mấy tiếng, nửa đêm nhảy disco thì là chuyện thường.
Nhưng trong quán trà mèo thì việc này không tồn tại, không quan tâm mi bồi nhân loại chơi đùa trong tiệm đến không có nhiều thời gian đi ngủ, hay là dù cho dựa vào mỹ mạo mà ngủ khò khò cũng có thể săn được đồ hộp, đến đêm về tới đây chỉ cần tắt đèn mà còn có mèo dám làm ầm ĩ thì ngày mai liền không có cung ứng cơm mèo Lan Lan đặc chế cho, chỉ có cung ứng đồ ăn cho mèo nhãn hiệu bình thường, hơn nữa mát xa cho mèo làm cho các bé mèo con thoải mái đến trực tiếp nằm vật xuống cách mỗi mấy ngày sẽ có cũng mất.
Ngay từ đầu có mèo con không tuân quy củ, chỉ là qua mấy ngày khổ hình mấy con mèo khác ăn đại tiệc nó thì ăn đồ ăn hạt tròn cho mèo, mấy con mèo khác hưởng thụ massage nó chỉ có thể nhìn về sau, từng con đều quy củ.
Về sau mà còn có quỷ hiếu động không hiểu chuyện thói quen khó sửa nữa không là chuyện gì, lão đại mèo đen Mặc Mặc sẽ trực tiếp xuất trảo dạy nó làm một con mèo hợp cách của quán trà.
Mèo quýt Thân Sĩ đã sớm học được quy củ thực yên tĩnh – dù cho không bị mèo đen uy hiếp, bị giam trong lồng thì xem như nó muốn náo cũng không phát huy được a.
Trong phòng khách tối đen, nó thông qua thị lực ban đêm ưu tú nhẹ nhàng xác nhận xong số mèo đồng bạn, phát hiện không có bóng dáng con mèo trắng lớn cùng con Ragdoll kia.
Nhất định là lại ngủ chung với lão đại thú hai chân!
Thân Sĩ rất không cao hứng, đây là lão đại thú hai chân nó coi trọng, thế mà bị hai con mèo kia chiếm đoạt mất!
Đại khái là cảm giác được nó xao động khó chịu trong lồng, mèo Munchkin Lạp Xưởng vừa vặn ngủ ở phụ cận đó ngáy nhỏ khò khè ngẩng đầu nhìn tới.
Hai bé mèo con dùng meo tinh ngữ của chúng bắt đầu giao lưu không tiếng động.
Lạp Xưởng: “Ngươi không biết sao? Mặc dù ở đây Mặc Mặc là lão đại.
Nhưng Tuyết Hoa mới là bảo bối trong lòng Lan Lan cùng bà ngoại bọn họ, nó không cần tự mình đi săn cũng sẽ có Lan Lan nuôi.”
Thân Sĩ: “… !! Vậy, vậy Lam Bảo Thạch thì sao?”
Lạp xưởng: “Lan Lan nói Lam Bảo là mèo Ragdoll, rất được hoan nghênh trong nhân loại, lại là mèo cỡ lớn có thể ăn hơn so với Tuyết Hoa, có thể dùng mỹ mạo đi quán trà săn đồ hộp.
Ban ngày trong quán trà ngươi cũng thấy đó, nó siêu có thể săn đồ hộp.
Hơn nữa Lam Bảo là Lan Lan một mình tự tay nuôi lớn, đương nhiên cũng khác biệt rồi!”
Thân sĩ: “…”
Lạp Xưởng: “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải đi quán trà săn đồ hộp, không dưỡng tốt tinh thần thì sao có sức bán manh đổi đồ hộp.”
Mèo chân ngắn đáng yêu nói liền há mồm đánh một cái ngáp to, sau đó cả mèo cuộn thành một nắm tiếp đó khò khò ngủ say, cái nệm sẽ tự động làm nóng thật sự là quá ấm áp, mùa đông có thể ngủ ngon thế này hạnh phúc a.
Lưu lại mèo quýt ngơ ngác ngồi xổm trong lồng, mắt còn nhìn chằm chằm gian phòng đóng chặt của Lâm Lan.
Nó nhớ tới mèo Mỹ ngắn Duy Duy ban ngày còn cùng một chỗ với chúng lại bị chủ nhân đón đi, ánh mắt quý trọng của thú hai chân kia đối với Duy Duy cùng ánh mắt lúc Lâm Lan nhìn Tuyết Hoa chăm chú trùng điệp bên nhau, lại cực kỳ giống nhau.
Mèo quýt bỗng nhiên meo ô một tiếng núp xuống dưới, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng Lâm Lan như cũ, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập khát vọng.
Vẫn luôn lang thang ở bên ngoài, từng chịu vô số cơ hàn cùng vô tình xua đuổi, kỳ thật nó cũng rất muốn có một thú hai chân yêu nó nhất a.
Một đêm trôi qua rất nhanh, vào mùa ngày ngắn đêm dài, lúc sắc trời sáng tỏ thì thời gian đã không còn sớm.
Lâm Lan mở cửa hàng không bao lâu, Tiền Huyên đã cõng túi mèo xách theo một túi cát mèo với đồ ăn cho mèo lớn vào quán trà.
“Tôi học làm cơm mèo theo cô, nhưng không biết có phải là nguyên nhân do tay tôi tàn hay không, Nữu Nữu nó căn bản không ăn.” Tiền Huyên nói đến đây cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng cô đã sao chép xuống cách làm đồ ăn cho mèo, cầm cân điện tử đi phối trộn chính xác, nhưng hương vị cơm cho mèo làm ra chính là không thể so sánh với Lâm Lan, chà đạp một đống nguyên liệu nấu ăn sau đó cô liền chủ động buông tha, “Đây là lương thực chính cùng đồ ăn vặt Nữu Nữu thích ăn nhất, còn có cát mèo nó đã quen dùng.
Ba ngày này liền xin nhờ cô.”
“Không thành vấn đề, đều giao cho tôi đi.” Tiếp nhận túi mèo cùng đồ ăn cho mèo trong tay cô ấy, Lâm Lan cười đáp ứng.
Mặc dù các công nhân viên mèo chính thức trong quán trà đều học dùng bồn cầu xong, nhưng trong toilet chuyên dụng của quán trà mèo vẫn có để chậu cát mèo.
Đây là thiết trí cho mèo mới đến quán trà thực tập, tạm thời chưa học được dùng bồn cầu, thứ nhất là có thể chậm rãi quá độ học được dùng bồn cầu, thứ hai là Lâm Lan cũng có thể thông qua nắm cát mèo này phán đoán tình huống thân thể của mèo mới tới, đợi cho xác định được thân thể nó vẫn luôn khỏe mạnh lại học được dùng bồn cầu dưới sự chỉ đạo của mèo khác, chậu cát mèo sẽ liền lại trở thành bài trí một lần nữa.
Nữu Nữu là mèo nhà người khác, cũng đã quen dùng cát mèo, trừ phi là khách hàng chủ động yêu cầu, nếu không thì Lâm Lan sẽ không cải biến điểm này.
Tiền Huyên cho cái gì cô liền cho mèo dùng cái đó, vô luận là cát mèo hay là đồ ăn cho mèo.
Thấy cô vẫn luôn sảng khoái sáng tỏ như vậy, Tiền Huyên nhớ tới chuyện lúc mùa thu ấy chính mình ghét bỏ Tuyết Hoa là mèo đất vẫn còn có chút ngại ngùng: “Nữu Nữu nó bị tôi nuôi yếu ớt chút, nếu trên đường có đối với cô phi thường cao lãnh hay là ném sắc mặt gì đó, phiền cô chịu đựng chút.
Mèo của cô nuôi đều nhu thuận hơn so với của nhà tôi, hình như rất ít xuất hiện tình huống đánh nhau, cho nên nếu là Nữu Nữu ngốc trong lồng phiền, nếu tình huống cho phép thì cô để nó ra đi dạo đi.”
Lâm Lan so tư thế OK với cô ấy.
Giao dịch xem như chính thức đạt thành, Tiền Huyên còn phải đi đuổi xe lửa cũng không rảnh tiếp tục lưu lại quán trà, chỉ có thể lưu luyến không rời mà cáo biệt với yêu sủng, ưu thương phất tay với cửa sổ nhỏ của túi mèo: “Nữu Nữu, mẹ phải đi công tác mấy ngày không thể bồi con.
Trong thời gian này con phải ở chung cho tốt với Lâm Lan còn có mèo trong quán trà a, đừng lo lắng, qua mấy ngày mẹ liền trở lại, con phải vui vẻ a.”
Mèo lam trong túi mèo nhìn xẻng phân không ngừng phất tay với nó, mặc dù không rõ ý nó vẫn đặt móng vuốt nhỏ trên cái lồng trong suốt kêu lên về phía cô ấy: “Meo!” (nô tài, ngươi muốn làm gì đó! Vì cái gì để ta ở chỗ này?)
Tiền Huyên thấy thế càng thêm ưu thương: “Nữu Nữu luyến tiếc tôi, không được, tôi phải đi mau!” Lưu lại nữa cô sẽ càng luyến tiếc Nữu Nữu.
Nói xong, cô che miệng quay người đẩy cửa ra liền chạy.
“Meo meo!” (Nô tài! Ngươi chạy cái gì nha! ) .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...