20g 30 phút.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra!
Lúc này, Hà Minh Hải đứng trên bục hướng đến mọi người nói lời cảm ơn. Ánh mắt ông nhìn hết một lượt, bỗng nhiên dừng lại bởi một thứ phát sáng. Khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, viên ngọc màu xanh trên cổ Lý Tương Tư phát ra màu xanh, vì mọi người chăm chú nhìn chủ tiệc, không mấy ai chú ý đến, trừ Trương Quân Nhân cùng Văn Thiếu Kiệt.
Kiềm chế tâm trạng xúc động mãnh liệt, Hà Minh Hải nói xong lời cuối cùng, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, cũng như tiếng lòng ông đang dậy sóng. Ông cố gắng nhìn rõ ràng gương mặt người đang đeo nó, nhưng vì khoảng cách khá xa, lại thêm đèn tắt, ông cố gắng thế nào cũng chẳng thể nhìn thấy.
Chỉ vài giây sau, đèn trong phòng lại sáng lên, lúc này Hà Minh Hải đã thấy rõ tất cả. Nhìn Lý Tương Tư ngáp ngắn ngáp dài, mày ông khẽ chau lại. Cô gái nhỏ kia tuổi đời rất trẻ, vì sao lại có được viên ngọc Thủy Bích kia? Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, Hà Minh Hải cố gắng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cười gượng đi đến. Trương Quân Nhân nhìn ông, trong lòng cũng nổi lên sự nghi ngờ. Chẳng lẽ người ông chủ Hà thuê anh tìm mười năm trước là Lý Tương Tư? Vậy quan hệ của họ là gì? Còn cô gái mà chính ông tặng viên ngọc là ai? Tại sao cô nhóc lại có được?
“Cô bé, có thể cho bác mượn sợi dây chuyền này được không?” Trấn tỉnh được tinh thần, Hà Minh Hải đẩy nhẹ kính, từ tốn nhìn Lý Tương Tư hỏi. Ông thật sự muốn xác minh, viên ngọc này có phải Thuỷ Bích, kỉ vật mà ông đã tặng cho một cô gái bí ẩn.
“Ờ…Dạ” Dù rất muốn nói không, nhưng Lý Tương Tư bị ánh nhìn tha thiết của người đàn ông đối diện chinh phục. Ông khoảng bốn mươi lăm hay năm mươi gì đó. Tóc điểm hoa râm, mắt đeo kính. Cô nghĩ thầm, đúng là người giàu, nhìn sao cũng có dáng phú quý cả.
“Ở đâu cháu lại có sợi dây chuyền này?” Hiện tại, Hà Minh Hải thật sự xác định, đây là viên Thuỷ Bích không thể sai lầm. Tay ông run run. Đã mười tám năm, mười tám năm qua ông đi rất nhiều nước lân cận, thuê người tìm vô số, nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào, cứ như một đêm kia chỉ là giấc mộng.
“Mẹ cháu đưa cho cháu” Lý Tương Tư rất tự nhiên, không hề do dự mà trả lời. Cái ông bác này kì quặc, hình như ông đang kiềm chế xúc động gì đó. Nhìn đi, tay run thế mà, hay là… Ông thích sợ dây chuyền này? Muốn mua? Nhưng giá bao nhiêu cô cũng sẽ không bán, vì nó có giá trị tương đương một người cha. Với cô là vô giá!
“Mẹ cháu…có nói vì sao có không?” Bờ môi Hà Minh Hải lúc này vì khó khống chế mà run nhẹ. Chẳng lẽ…Một đêm kia, cô gái đó mang thai? Và cô bé trước mặt này chính là con gái ruột của ông? Nhưng tại sao mười mấy năm nay không có chút tin tức gì?
“À, đây là vật cha cháu đưa cho mẹ” Mỉm cười thật tươi, Lý Tương Tư che giấu sự phẫn nộ trong lòng. Cái lão cha kia hay thật, bỏ rơi mẹ con cô suốt mười tám năm, chỉ để lại một sợi dây chuyền để nhìn nhận. Từ khi cô biết nhận thức đã được mẹ đeo cho, vì tức giận lão cha già, cô giấu rất kĩ, không để bất kì ai biết. Đó cũng chính là lý do, mười tám năm qua, cô muốn hành hạ cha mình.
“Vậy… Cháu bao nhiêu tuổi? Cha cháu đâu?” Hà Minh Hải ân cần hỏi thăm, ông vừa chờ đợi, vừa lo sợ. Chờ đợi chính là, cô bé này là con ông, lo sợ chính là, cô gái kia vì hận ông mà đem bán sợi dây chuyền này. Vậy ông sẽ vĩnh viễn không biết được, cô gái bí ẩn kia là ai.
“Cháu không biết, mẹ nói mẹ không biết mặt cha. Cháu mười tám tuổi rồi” Lý Tương Tư hơi cúi đầu như vẻ tủi thân, còn trong lòng chửi mắng. Con bà nó, thân phận của cô buồn cười nhất là, cha cô mặt mũi thế nào, đến mẹ cô cũng không biết, nói ra chắc bị người ta cười rụng răng mất. Nhưng điều an ủi cô có được là, mẹ cô chính là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
“Không…Không biết mặt sao?” Còn là mười…Mười tám tuổi? Vui mừng ra mặt, Hà Minh Hải kích động lặp lại lần nữa. Ông hơi đứng không vững, nhưng rất may bên cạnh có người người của ông nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp. Và điều này, thành công khiến những người xung quanh vây lại xem chuyện.
“Dạ, đó là chuyện riêng của nhà cháu” Thấy mọi người vây lại đây, Lý Tương Tư có chút không vui. Chuyện của mẹ, cô chỉ dám hỏi một vài điều cần thiết, vì sợ bà buồn, nên lúc nào cô cũng tự an ủi mình, chỉ cần mẹ thôi, cha không có thì làm sao?
Nhưng chỉ cô mới biết, có cha hạnh phúc thế nào. Mỗi khi đến trường, mấy đứa cùng lớp bị bạn bắt nạt, chúng nó đều có cha che chở, được cha đưa đến trường. Còn cô? Bị bạn bắt nạt cũng không dám nói, sợ sẽ làm mẹ phiền lòng hơn. Đến lớn hơn một chút, nếu có đứa nào bắt nạt, cô sẽ không nể tình đánh nó. Kết quả, mẹ lại bị nhà trường mời đến.
Rồi đến học cấp ba, cô hứa với lòng, cố gắng học thật giỏi, để sau này có việc, có tiền, cô sẽ tìm cha, và sẽ nói cho ông ấy biết, mẹ con cô không cần ông cũng có thể sống được. Nhưng sâu trong lòng, cô có chút lo sợ, sợ rằng ông đã có gia đình riêng, đã quên mất mẹ cùng cô, như vậy, đối với mẹ chẳng có tí công bằng nào cả.
“Được, vậy cháu có thể…Cho bác…Xin một ít tóc?” Hà Minh Hải quyết định. Cho dù kết quả thế nào, ông cũng muốn thử. Nếu quả thật đây là con ông, hạnh phúc đó, làm sao diễn tả? Một đêm kia, ông không hề hối hận, mà chỉ hối hận, vì sao tìm ra họ lâu đến vậy? Thời gian qua, họ sống thế nào đây?
“Tóc? Làm gì ạ?” Bất ngờ, Lý Tương Tư có hơi khó hiểu. Tại sao xin tóc cô? Để làm gì? Đang nói vấn đề kia, lại bay qua xin tóc, có thông minh cỡ nào cũng bị quay tròn thành lú lẫn.
“Để tìm một lời giải đáp” Đẩy nhẹ kính, Hà Minh Hải mỉm cười nói. Tìm mất mười tám năm, tưởng chừng không còn hi vọng, hiện tại lại tìm được, cũng như đánh rơi vật quý, tìm mãi không ra, đến khi phát hiện, mới biết ý trời đã sắp đặt từ trước.
“Ò, được” Lý Tương Tư chỉ mới mở lời đồng ý, liền có người đưa tới trước mặt cô cây kéo. Khoé môi cô co giật, cái này chính là không để người từ chối, làm như sợ cô thay đổi ý vậy. Nhưng kệ, cũng đâu phải thứ gì quý giá đâu. Nghĩ vậy, cô nhóc cắt một đoạn tóc của mình đưa Hà Minh Hải.
“Đây, dây chuyền của cháu” Lý Tương Tư đưa tóc, Hà Minh Hải cũng trả lại cho cô sợi dây chuyền. Nhìn cô thật kĩ một lúc, hiện tại ông mới để ý, xung quanh mình có rất nhiều người. Ông cười to, mời mọi người tiếp tục ăn uống thoải mái.
“Ngày mai, tôi muốn đến tìm cậu” Thấy mọi người bắt đầu tản đi, Hà Minh Hải bước đến vỗ nhẹ vai Trương Quân Nhân, ông biết anh cũng đang thắc mắc vấn đề này. Nhưng hiện tại đây là buổi tiệc, nói nhiều sẽ không tốt. Đành hẹn anh ngày mai đến gặp.
“Được” Trương Quân Nhân mỉm cười đồng ý. Bàn tay tự nhiên ôm lấy vòng eo của Lý Tương Tư, như khẳng định, cô là bạn gái anh. Ánh mắt thể hiện sự chiếm hữu cao độ. Cho dù cô nhóc này có quan hệ thế nào với Hà Minh hải, cô cũng sẽ thuộc về anh mãi mãi.
Điều này làm sao thoát khỏi ánh mắt của Hà Minh Hải? Ông thầm tán thưởng, nếu cô bé này là con ông, vậy ông sẽ có thêm chàng rễ vô cùng vừa ý rồi? Rất cảm ơn trời, đến cuối đời cho ông tìm được một đứa con gái duy nhất, dù có cùng chung huyết thống hay không, cô gái này ông sẽ nhận làm con.
“Cháu tên gì?” Bây giờ Hà Minh Hải mới nhớ ra, ông chưa biết tên tuổi cô bé này. Hiện tại ông đang rất vui vẻ, tâm trạng không còn lo sợ kích động như vừa rồi, nên nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
“Cháu tên Lý Tương Tư” Lý Tương Tư cởi mở trả lời, cô thầm nghĩ, không phải người giàu nào cũng khó nói chuyện. Xem đi, cái bác này hoà ái đến vậy, không biết người cha chưa biết mặt của cô có được như vậy không? Nếu là bác đây thì tốt quá.
Cả hai nói chuyện vui vẻ, chỉ có Trương Quân Nhân không vui. Đâu cần phải gạt anh ngoài lề đến vậy chứ? Có người sẽ thấy ganh tị đó. Nhưng không sao, sau này anh còn nhiều thời gian để chiếm lấy hơn, bây giờ xem như cho chút riêng tư đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...