Bóng hình cao lớn đó từ từ quay lại trong tầm mắt cô.
Giống như một khung hình quay chậm trong phim điện ảnh vậy, khiến người ta thở cũng chậm hơn trong bầu không khí này.
Khi đã nhìn rõ ngũ quan ấy, Tang Hiểu Du mới thật sự dám chắc chắn đó là anh. Có điều, cô vẫn không thể tin được, một người đang ở Tây Tạng xa xôi sao có thể xuất hiện ở đây? Nhưng rõ ràng đây không phải là ảo giác, hoàn toàn chân thực!
Gần nửa năm rồi...
Từ sau khi anh rời khỏi Nam Phi, chớp mắt đã trôi qua lâu như vậy, trông anh gầy rộc hẳn đi, đường nét trông sắc hơn khi trước, vẻ ăn chơi và lười biếng lúc xưa gần như biến đâu mất, thay vào đó là một sự trầm mặc.
Tần Tư Niên mặc bộ đồ màu xám tro, áo sơ mi và quần Âu đã có những nếp gấp rõ ràng.
Anh sải bước đi về phía cô, bước chân mỗi lúc một nhanh, cho đến tận khi đứng lại trước mặt cô, anh mới chậm đi vài phần, lồng ngực hơi phập phồng, ánh mắt nhìn cô gắt gao, quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
Tang Hiểu Du há hốc miệng: "Sao anh lại ở đây?"
"Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc, đều hỏi thăm về đối phương.
Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Tang Hiểu Du cụp mắt xuống, mỉm cười trả lời anh: "Em không sao, em không bị thương! Lúc xảy ra động đất, vừa hay em đang ở trong ô tô, đã lập tức cùng đồng nghiệp chạy ra ngoài, nên thoát được nạn!"
Trong lòng vẫn còn khá hoảng sợ, nhưng điều may mắn là bản thân mình đã thoát chết. Gặp những vụ thiên tai mang tính chất hủy diệt như thế này, có thể bình an vô sự đã là đãi ngộ lớn của ông trời rồi.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Tần Tư Niên, bờ môi mỏng căng cứng của anh mới dãn ra vài phần.
Cho dù như vậy, anh vẫn không rời mắt khỏi cô, dường như vẫn muốn kiểm tra xem còn chỗ nào nguy hiểm không, tận sâu nơi đáy mắt chất chứa một sự quan tâm và lo lắng sâu sắc.
Tang Hiểu Du âm thầm nuốt nước bọt, cả gương mặt điển trai của anh một lần nữa đập vào mắt, cô mấp máy môi: "Cầm thú, đã lâu không gặp..."
"Đã lâu không gặp." Tần Tư Niên nhếch môi.
Quả thực là đã lâu không gặp...
Thời gian sáu tháng có dài không?
Có lẽ đối với nhiều người, nó chỉ như những hạt cát trôi xuống kẽ tay, biến mất trong chớp mắt, nhưng đối với anh, khoảng thời gian ấy lại thật sự là một chuỗi giày vò. Anh gần như đếm ngày để sống, từng ngày từng phút từng giây anh đều sống rất mơ hồ hỗn độn.
Trong lòng Tang Hiểu Du cũng có những gợn sóng, cô không ngờ lần gặp lại của họ lại ở trong tình cảnh này, bất giác khiến cô nhớ lại chuyện khi trước ở Vân Nam...
Chỉ có điều họ của bây giờ...
Định thần lại, Tang Hiểu Du hỏi một lần nữa: "Sao anh lại ở Nam Phi? Em nghe Tiểu Bạch kể anh đã qua Tây Tạng làm tình nguyện..."
"Ừm." Tần Tư Niên cử động yết hầu.
Còn vì sao anh xuất hiện ở Nam Phi ư...
Trong vòng nửa năm nay, tuy anh ở trên cao nguyên Tây Tạng xa xôi, cách cô ngàn vạn dặm nhưng anh luôn theo sát các tin tức của mảnh đất này, dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô trong những tung tích ấy.
Buổi trưa hôm qua khi chứng kiến nữ phát thanh viên nghiêm giọng thông tin về vụ động đất 6,8 độ richer, số lượng người tử vong chưa rõ, trong đó có không ít người Trung Quốc gặp nạn, gọi di động của cô lại không liên lạc được, anh lo lắng tưởng như muốn phát điên!
Không liên lạc được với đại sứ quán, không thể chắc chắn cô có an toàn hay không, Tần Tư Niên không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Không cần suy nghĩ, anh chạy thẳng tới đây...
Chạm phải ánh mắt bình thản và điềm tĩnh của cô, cuối cùng anh chỉ có thể trầm giọng nói: "Có một buổi thảo luận nên họ cử anh tới giao lưu, gặp đúng trận động đất, lại thiếu người qua hỗ trợ cứu họ nên anh tới giúp!"
Không biết có phải vừa thở phào nhẹ nhõm hay không, bàn tay nắm chặt giấu sau lưng của Tang Hiểu Du từ từ mở ra, cô gật đầu: "Ồ, thì ra là vậy!"
"Ừm." Tần Tư Niên khản giọng.
Bầu không khí nhất thời trở nên trầm lắng, ánh bình minh chiếu vào giữa hai con người.
Tang Hiểu Du là người lên tiếng trước, cô mỉm cười nói: "Trên đường quốc lộ và trong khu ổ chuột còn rất nhiều người bị thương, anh mau vào giúp đi!"
"Được!" Tần Tư Niên hạ thấp giọng, không nói năng gì nữa, im lặng quay người rời đi.
Tang Hiểu Du cũng quay trở lại căn nhà tạm, có điều mới đi được mấy bước, cô đã không kìm được lòng mình, ngoảnh lại nhìn theo cái bóng cao lớn bị hắt xuống và kéo dài dưới đất. Đúng lúc này, anh cũng quay qua nhìn cô, ánh mắt họ vô tình chạm nhau.
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu nhói lên như bị ong chích, cô hoảng loạn quay về, rảo nhanh bước chân chui vào trong nhà tạm.
Không dám quay đầu lại nữa, Tang Hiểu Du siết nhẹ lòng bàn tay.
Dịch Tuyền từ bên trong thò đầu ra, nhíu mày ghé sát tới trước mặt cô: "Chị Cá nhỏ, người đó người đó... chẳng phải là chồng trước của chị sao?"
"Ừm." Tang Hiểu Du gật đầu.
Nghe thấy vậy, Dịch Tuyền càng nhíu mày sâu hơn nữa: "Anh ta chưa từ bỏ, lại quay về theo đuổi chị sao?"
Tang Hiểu Du lắc đầu, mím môi giải thích: "Không phải, anh ấy chỉ tiện đường công tác qua bên đây, gặp trận động đất thì tham gia tình nguyện."
"Ồ, ồ!" Dịch Tuyền vẻ như thở phào nhẹ nhõm, có điều đôi đồng tử lại nhanh chóng liếc ngang liếc dọc, cô ấy ngập ngừng hỏi: "Chị Cá nhỏ, khụ... hai người không còn tình cảm nào đấy chứ?"
Tang Hiểu Du cười khó xử: "Cất ngay cái tính hóng hớt của em lại, mau tìm một bác sỹ xử lý vết thương của em đi!"
Dịch Tuyền giơ tay chạm lên trán mình, nhe răng cười hì hì, sau đó chạy tuột ra ngoài tìm bác sỹ.
Sau khi đội cứu hộ xuất hiện, những người bị mắc kẹt như họ được giải cứu, cũng có thêm niềm hy vọng. Tuy rằng trong khu ổ chuột không có nhà cao tầng, nhưng lại khá gần núi, vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, rất nhanh, đã có những người lính tổ chức cho người dân may mắn sống sót di chuyển theo thứ tự về nơi an toàn.
Hết tốp này đến tốp khác, càng ngày càng nhiều người được rời đi một cách an toàn.
Tang Hiểu Du nhìn quanh một lượt, tới cuối cùng cô vẫn không nhìn thấy cô bé người da đen kia đâu, không biết cô bé đã di chuyển cùng mọi người chưa. Đang mải lo lắng thì cô thấy đối phương hoảng loạn chạy về phía mình.
Cô vội vàng đỡ lấy cô bé người da đen, chỉ nghe những câu tiếng Anh rối loạn và hoang mang: "Miss! Please... help... me!"
Cô gái da đen ngẩng đầu nhìn cô, trên gương mặt toàn là nước. Cô bé rối rắm nói một loạt, giống như sợ cô nghe không hiểu, cô bé chỉ vào một hướng nào đó sau lưng, sau đó lại hoảng loạn vẽ lên ngực mình, điệu bộ có vẻ rất đau khổ.
Tang Hiểu Du vội vàng cúi người vỗ về cô bé. Cô đã hiểu ra có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn bóng những người bác sỹ và quân nhân đang vội vàng bước qua. Cô cắn môi, kéo cô bé chạy vào trong dòng người.
Có những người bị thương vừa được cứu ra khỏi đống đổ nát đang nằm trên cáng, bên cạnh có một bác sỹ mặc áo blouse trắng và một cái bóng đang đứng bên làm các công việc băng bó đơn giản. Cô chạy nhanh qua, dừng lại trước mặt người thứ hai.
Thấy anh cúi thấp mặt, tập trung làm không chú ý tới mình, Tang Hiểu Du ngập ngừng giơ tay ra nắm lấy khuỷu tay anh: "Cầm thú..."
Khoảnh khắc chạm nhau, hơi thở của cả hai như ngừng lặng. Tuy cách một lớp vải nhưng cô cũng có thể cảm nhận được bắp tay rắn chắc của anh và cảm giác nóng rẫy bên dưới.
Có điều, lúc này không phải là lúc để nghĩ những chuyện không đâu, Tang Hiểu Du hắng giọng, lên tiếng nói: "Có một bệnh nhân hình như đang lên cơn đau tim bất chợt, bây giờ đã hoàn toàn mất ý thức, có thể phiền anh qua xem một chút không?"
"Được!" Tần Tư Niên gật đầu.
Anh xách hộp bông băng, cô bé da đen đi phía trước dẫn đường, hai người họ rảo bước theo sau.
Nơi họ đến là một khu nhà, hoặc nói chính xác hơn, nó đã trở thành một đống đổ nát, gỗ đá cùng những chiếc bánh xe bỏ đi hỗn loạn đè lên nhau. Bên cạnh có một người phụ nữ da ngăm đen đầu quấn băng đang nằm đó, bờ môi tím tái, há hốc miệng thở một cách khó nhọc, mí mắt lật lên để lộ một màu trắng nhợt.
Cô bé da đen quỳ xuống nhào tới, khóc nấc lên sốt sắng ở bên cạnh.
Ban nãy khi cô bé chạy qua cầu cứu, qua lời kể, Tang Hiểu Du được biết, người phụ nữ này cũng giống cô, bình thường nhặt được thứ gì ngon, thấy cô bé đáng thương, người phụ nữ lại chia cho con bé một chút. Chiếc bánh mì đen sì hôm qua con bé gặm trong lúc phỏng vấn chính là của người phụ nữ này cho.
Tần Tư Niên sải rộng bước chân đi tới, cúi người quỳ thẳng xuống đất, tiện tay đặt hộp bông băng sang bên cạnh. Anh lật mí mắt của người phụ nữ lên, rồi lại ấn tay xuống mạch máu của cổ tay của cô ấy vài giây, cuối cùng đặt ống nghe lên ngực người phụ nữ.
Góc nghiêng của anh nghiêm lại, bàn tay di chuyển nhanh xung quanh vị trí tim của nạn nhân, đôi mắt quan sát gắt gao từng phản ứng của người phụ nữ.
Tang Hiểu Du kéo cô bé da đen qua một bên, vừa lau nước mắt cho cô bé vừa hỏi han: "Cầm thú, sao rồi?"
Tần Tư Niên nhíu mày nghiêm giọng: "Trước ngực đau tức, hơi thở ngắn, hô hấp khó khăn, huyết áp cũng đang giảm thấp, phán đoán ban đầu là do máu trong động mạch vành bị tắc, dẫn đến lượng máu cung cấp cho cơ thể thiếu hụt, cũng chính là bệnh nhồi máu cơ tim mà chúng ta hay nói tới! Nhìn tình hình, có lẽ vấn đề không quá nghiêm trọng!"
Tang Hiểu Du vừa truyền đạt lại cho cô bé da đen nghe, an ủi cô bé là không có vấn đề gì đâu thì nghe thấy chất giọng trầm của Tần Tư Niên: "Tìm giúp anh trong hộp bông băng Isosorbid mononitrat, Clopidogrel và nước đan sâm!"
Cô hơi sững người một chút, lát sau mới chợt nhận ra là anh đang nói chuyện với mình.
"Có ngay đây!" Tang Hiểu Du vội vàng tiến tới, ngồi xuống mở hộp bông băng ra, tìm đúng những loại thuốc mà anh cần ra, sau đó lần lượt bóc lớp vỏ ngoài đưa cho anh: "Cầm thú, của anh này!"
Tần Tư Niên không quay đầu lại, chỉ đưa tay về phía sau.
"Đưa ống tiêm và kim tiêm đây!"
"Oh!"
......
Chỉ vài câu ngắn ngủi,mà sự ăn ý giữa họ vẫn như lúc đầu.
Tang Hiểu Du nín thở nhìn anh đâm mũi kim xuyên qua lớp da cánh tay của người phụ nữ vào sâu trong huyết quản, làm sưng lên một mảng nhỏ, sau đó dùng bông băng cố định lại, cuối cùng tháo chiếc đai chèn mạch máu quấn ở dưới ra.
Thấy bờ môi anh mấp máy, cô những tưởng anh lại dặn dò điều gì, cô vội vàng hướng bàn tay về phía hộp bông băng, nhưng lại nghe thấy anh thấp giọng hỏi: "Cá vàng, em sống có tốt không?"
Tang Hiểu Du ngẩn ra mấy giây, mấp máy môi: "... Rất tốt!"
Trong vòng nửa năm sống tại Nam Phi, mỗi ngày cô đều không suy nghĩ quá nhiều chuyện, chỉ tập trung vào công việc và cuộc sống. Tuy da dẻ có sạm đen đi nhiều, nhưng cô cũng đã tăng lên so với trước kia một cân, tổng mà nói vẫn không tệ, cô vẫn trả lời khá thành thật.
"Anh thì sao?" Cô tiện miệng hỏi.
"Anh ư?" Tần Tư Niên khẽ nhướn mày, bờ môi mỏng hơi rướn lên nhưng lại không nở nụ cười thật sự. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đỡ người phụ nữ kia lên, cho dự vào tấm lưới thép bên cạnh.
Anh treo túi thuốc lên trên, trượt bộ điều khiển tự động rồi đứng dậy.
Cô bé da đen nhìn thấy người phụ nữ mở được mắt ra, lúc này mới ngưng khóc, nhào tới, hỏi han tíu tít ở bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tang Hiểu Du mỉm cười. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bàn tay hướng về phía mình.
Tần Tư Niên nhếch môi: "Cá vàng, đưa tay cho anh!"
"..." Tang Hiểu Du nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích, thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng.
Nhìn thấy động tác vô thức của cô, Tần Tư Niên tự cười bản thân, rồi ra hiệu cho cô nhìn vào kim tiêm sử dụng một lần ở tay kia của mình: "Để anh tiêm cho em một mũi kháng thể. Chỗ này mới xảy ra động đất, lại còn là khu dân cư nghèo, rất dễ có những bệnh truyền nhiễm, vẫn nên đề phòng là hơn!"
Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du hơi xấu hổ, cảm thấy mình phản ứng có phần thái quá rồi. Cô ngượng ngập chìa bàn tay ở sau lưng ra trước.
Tần Tư Niên từ từ xắn tay áo của cô lên, để lộ ra bắp tay, ngón tay vô tình chạm phải làn da mịn màng của cô. Khi cọ sát một cách vô thức, cơ thể anh dần dần cứng ngắc lại.
Bàn tay còn lại của anh buộc phải dùng sức nắm chặt kim tiêm mới kiểm soát được dòng máu nóng đang chảy điên cuồng trong cơ thể.
Giống như lúc vừa theo đội tình nguyện tới đây, khoảnh khắc nhìn thấy cô bình an vô sự, anh cũng kích động muốn ôm chặt cô vào lòng mình như thế này.
Anh buộc chặt dây vào tay cô, bôi thuốc khử trùng lên rồi mới đâm sâu đầu kim tiêm vào huyết quản xanh ngắt của cô. Mấy động tác kéo dài chỉ vài giây, vậy mà anh tức không thể làm chậm một chút, chậm hơn chút nữa.
Bất giác nuốt nước bọt, Tần Tư Niên rút kim tiêm về: "Xong rồi!"
"Anh tự tiêm chưa?" Tang Hiểu Du lấy bông ép chặt vào chỗ tiêm, vô thức hỏi anh.
"Anh không sao." Tần Tư Niên nói.
Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du há hốc miệng, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Cô chỉ lên tiếng: "... Cảm ơn anh!"
Tần Tư Niên cười gượng: "Có gì đâu."
Mới một lúc như vậy mà người phụ nữ kia đã tỉnh táo hơn nhiều, đã có thể lên tiếng trả lời cô bé da đen rồi. Chỉ có điều ở Nam Phi ngoài tiếng Anh còn có tiếng Hà Lan là ngôn ngữ chính, cô nghe không hiểu, nhưng có lẽ là mấy lời an ủi.
Tang Hiểu Du nhìn thấy cô bé da đen đã nở nụ cười trở lại, trong cũng rất vui. Trước giờ cô luôn rất tin tưởng vào tài năng và y đức của Tần Tư Niên, dường như lúc nào xung quanh anh cũng tỏa sáng hào quang của một người bác sỹ, có thể trị bệnh cứu người.
Cô nhìn thấy đôi mắt anh đặt vào cô bé da đen kia, tuy biểu cảm không có gì nặng nề nhưng ánh mắt lại bao trùm một màn sương mù.
Cô bất giác nhìn lại người phụ nữ yếu ớt kia, căng thẳng gạn hỏi: "Sao vậy? Có phải bệnh của cô ấy còn vấn đề gì không? Chẳng phải em thấy anh đã cấp cứu được cho cô ấy rồi ư?"
"Không, bệnh trạng của người phụ nữ này đã ổn hơn rồi, không còn nguy hiểm tới tính mạng!" Tần Tư Niên lắc đầu, ánh mắt dần dần tối đi: "Chỉ là anh nhìn thấy cô bé này là không lại nhớ tới đứa con của chúng ta, biết đâu cũng là một đứa con gái..."
Nghe xong, đôi tay buông thõng của Tang Hiểu Du nắm chặt lại.
Tần Tư Niên nghiêng đầu nhìn cô, im lặng một lát rồi hỏi: "Cá vàng, chuyện đứa con em đã buông xuống được rồi ư?"
Chỗ anh đứng hơi tối một chút, có chút ánh nắng hắt qua, làm xuất hiện những bóng râm lúc đậm lúc nhạt trên người anh, nơi đáy mắt có một cảm xúc gì đó không thể tan ra.
Tang Hiểu Du quay mặt đi, mím môi lại nói giọng nhẹ tênh: "Ừm, mọi thứ đã sớm trôi qua rồi."
Tần Tư Niên cười thầm hai tiếng, giống như đang nói với cô, cũng lại giống như đang tự lẩm bẩm với mình: "Nhưng phải làm sao đây, anh vẫn chưa thể quên được!"
Hết chương 195
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...