Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Đây không còn là lần đầu tiên Tang Hiểu Du nghe thấy người ta nhận xét như vậy nữa. Nó đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường, dù đi tới đâu, cho dù là ở một quốc gia có cả người da đen và da trắng như Nam Phi thì sức hấp dẫn của Tần Tư Niên vẫn bày ra đó. Từ trước tới nay anh luôn rất được lòng người khác phái, gần như ai cũng phải điêu đứng trước ngoại hình xuất chúng của anh, nói chi tới một cô gái vừa bước chân vào xã hội như Dịch Tuyền.

Dịch Tuyền ngồi xổm ở đó, vẫn bày ra biểu cảm mê mẩn: "Chị Cá nhỏ này, nói một câu thật lòng, em hâm mộ chị lắm đấy! Sau này em mà có bạn trai hoặc lấy ai làm chồng mà gặp được một người đẹp trai như chồng chị thì tốt biết bao!"

"Anh ấy không phải chồng chị." Tang Hiểu Du lắc đầu giải thích: "Bọn chị đã ly hôn một khoảng thời gian rồi, bây giờ anh ấy đã là chồng cũ của chị rồi!"

"Chẳng trách, em đang bảo sao mấy hôm nay chị toàn chạy sang phòng em ngủ buổi tối!" Nghe xong, Dịch Tuyền kinh ngạc kêu lên, nhưng cũng lại hóng tiếp rất nhanh: "Anh ấy vượt đường sá xa xôi tới tận Nam Phi này tìm chị, nhất định là muốn nối lại tình cũ phải không? Trời ơi, chuyện này cũng lãng mạn quá đi, có phải chị đang cảm động muốn rớt nước mắt không? Có phải sẽ giống như mấy bộ phim truyền hình, hai anh chị sẽ quay lại với nhau không?"

Đoạn đầu thì đúng là cô ấy đã đoán đúng, Tần Tư Niên bám theo cô tới đây là muốn tiếp tục ở với cô, còn về chuyện phía sau thì...

Tang Hiểu Du đưa tay lên khẽ day trán.

Vì có một số chuyện không thể nói rõ ràng trong đôi ba câu, nên cô há hốc miệng một lúc cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Không thể nữa rồi..."

Nhưng bị Dịch Tuyền nhắc lại như vậy, cô bỗng cảm thấy, nếu lát nữa tan ca trở về nhà, Tần Tư Niên vẫn viện cớ không tới được đại sứ quán, thì cô nhất định phải đuổi anh ra ngoài bằng được, đâu thể để anh ở trong ký túc xá của mình như thế mãi được!

Buổi tối sau khi hết giờ làm trở về chung cư, cô đi thẳng một mạch lên tầng trên cùng.

Tang Hiểu Du ôm theo tâm trạng thử xem thế nào, cúi người vén chiếc thảm trải sản lên, không ngờ chìa khóa ở dưới đó thật. Cô mở cửa ra với tâm trạng kỳ lạ, nhưng tâm trạng đó chẳng duy trì quá lâu, bởi vì ngay bên cạnh sofa phòng khách, vali hành lý của Tần Tư Niên vẫn đứng ở đó.

Chỉ có điều, rõ ràng anh không có mặt ở đây, có lẽ đã đi ra ngoài rồi.

Hôm nay Tang Hiểu Du ở lại văn phòng lâu hơn một chút, viết mail báo cáo tình hình tại đây cho tổng biên tập. Lúc này, hoàng hôn bên ngoài cũng đã dần dần biến mất. Mỗi giây mỗi phút trôi qua, những ánh đèn cũng dần sáng tỏ.

Xung quanh đây tuy không quá phồn hoa nhưng đèn đuốc vẫn sáng rực.

Vừa pha một cốc sữa nóng chuẩn bị uống thì nghe tiếng có người gõ cửa, Tang Hiểu Du mím môi lại, đặt cốc sữa xuống để ra mở cửa. Cô tưởng là Tần Tư Niên, không ngờ người đứng bên ngoài lại là Angelique, người phụ nữ da đen sống cùng tầng.

"Sang!"

Giống như buổi sáng hôm qua vậy, chị ấy tiến tới, gọi tên cô.

Thấy nét mặt đối phương có vẻ vội vàng, Tang Hiểu Du hỏi ngay: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ da đen gật đầu ngay tắp lự, bàn tay mập mạp đen sạm bám chặt lấy cô: "Có chuyện, Sang, cô mau xuống nhà với tôi!"

Không đợi cô đáp lại, chị ấy đã bất chấp kéo cô đi ra ngoài. Tang Hiểu Du chẳng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn khép cửa lại, vội vàng bước theo sau người phụ nữ da đen, bước từng bước xuống cầu thang.

Đến tận khi ra khỏi khu chung cư, cô vẫn mơ mơ hồ hồ.

"Angelique, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tang Hiểu Du nghi hoặc.

Người phụ nữ da đen mỉm cười, để lộ cả hàm răng trắng đều, nụ cười có phần bí ẩn, rồi chị ấy giơ tay chỉ: "Cô nhìn về phía trước kìa!"

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du hướng về phía trước với vẻ khó hiểu, bỗng chốc sững sờ đứng im tại chỗ.

Bắt đầu từ vị trí khoảng hai trăm mét về phía trước, dưới đất có từng cốc nến thủy tinh được xếp lại thành hình trái tim, các trái tim lồng vào nhau, tới tận cuối cùng thì xuất hiện một trái tim cực đại, trong ngoài được xếp ba vòng nến.


Tần Tư Niên với gương mặt điển trai đang đứng ở giữa bóng nến lập lòe.

Anh đút hai tay vào túi, đôi mắt phong lưu đùa giỡn hướng về phía xa, nhìn chăm chú về phía cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên như có như không. Ánh nến vàng cam tôn lên vóc dáng cao lớn của anh, vẻ đẹp trai của anh lúc này gần như khiến người ta phải căm phẫn.

Đôi tay buông thõng hai bên của Tang Hiểu Du từ từ siết chặt lại.

Những người đi bộ qua xung quanh lần lượt dừng bước chân, tò mò đứng đó quan sát. Quanh đây đều là các khu chung cư với lượng dân cư đông đúc, vốn dĩ bình thường chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, nên cả một không gian chan hòa ánh nến như thế này trở nên cực kỳ bắt mắt.

Vậy mà, vẫn còn thứ khác rực rỡ hơn nữa.

Sau khi cô xuất hiện, Tần Tư Niên rút tay ra khỏi túi, giơ lên không trung, búng nhẹ một tiếng.

Từ phía sau lưng anh liền có một thứ gì đó vọt lên trời cao, ngay lập tức, trên bầu trời nổ tung một đóa hoa hồng bằng pháo hoa.

"Bùm bùm..."

Từng đóa hồng nổ tung rực rỡ trên bầu trời đêm.

Cả bầu trời đã được nhuộm thành sắc hồng, lúc này không chỉ người đi đường mà rất nhiều cửa sổ các tòa nhà xung quanh đều đã bật mở. Pháo bông hoa hồng gần như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tiếng hoan hô reo hò lần lượt vang lên, mỗi một bông hồng xuất hiện là lại nghe thấy tiếng cảm thán "Oh my god".

Trong khung cảnh rạng rỡ ấy, Tần Tư Niên sải rộng bước chân đi về phía cô.

Anh quay lưng về phía bầu trời pháo bông hoa hồng, vượt qua biển nến tiến tới trước mặt cô từng bước một. Sau đó anh đứng lại, rồi quỳ gối xuống một cách bất ngờ. Bàn tay phải nãy giờ vẫn đút trong túi quần lúc này mới được rút ra.

Giữa lòng bàn tay anh xuất hiện một chiếc hộp vuông bằng nhung đẹp đẽ, nhỏ nhắn.

Nhỏ như vậy là bên trong chỉ đủ đựng một loại trang sức.

Từ lúc cô xuất hiện tới giờ, Tần Tư Niên chưa hề rời mắt khỏi cô. Anh quỳ gối xuống như vậy khiến anh thấp hơn cô một chút nhưng ngọn lửa rực cháy và sự đậm sâu trong ánh mắt thì chỉ càng đậm hơn thêm.

Cơ bắp trên cánh tay anh thu chặt lại, thần sắc trên gương mặt có phần căng thẳng, chất giọng trầm như cố gắng xuyên thấu qua màng nhĩ của cô: "Cá vàng, tuy rằng chúng ta đã trải qua một cuộc hôn nhân kéo dài bốn năm, nhưng anh chưa bao giờ cầu hôn em!"

"Chúng ta từng nói sẽ quay lại với nhau, bây giờ chỉ cần em đồng ý, ngày mai chúng ta có thể làm thủ tục đăng ký kết hôn ở đây, quên hết đi những chuyện đau thương, bắt đầu lại từ đầu! Làm vợ anh nhé, được không?"

Khi Tần Tư Niên hướng chiếc nhẫn về phía cô, tiếng reo hò xung quanh bỗng nhiên cao vút lên.

Có lẽ họ không hiểu anh đang nói gì nhưng hành động của anh là không phân biệt quốc tịch, ai cũng sẽ biết anh đang làm gì, thậm chí còn có người da đen đứng huýt sáo xung quanh.

Một người đàn ông đẹp trai như vậy, một câu chuyện lãng mạn như vậy, quả thực như chỉ tồn tại trên phim ảnh.

Sóng mắt Tang Hiểu Du như gợn lên từng đợt, cô hết nhìn chiếc nhẫn kim cương rồi lại nhìn anh.

Bắt đầu lại từ đầu...

Lời nói này Tang Hiểu Du từng nói một lần.

Lúc đó họ hứa hẹn sau khi đứa con chào đời sẽ đi đăng ký kết hôn lại, nhưng bây giờ... Sắc mặt Tang Hiểu Du dần trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Cô không nhận, ngược lại giấu tay ra sau lưng, chậm rãi và nhẹ nhàng lắc đầu: "... Cầm thú, em không đồng ý."


Màn đêm đen đặc.

Hoa hồng ngoài cửa sổ đã ngừng "nở", bầu trời đêm trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có, cửa sổ các nhà đều đóng trở lại. Hóng chuyện xong, họ tiếp tục làm việc của mình, chỉ còn mùi thuốc pháo đâu đó vẫn lắng lại trong không khí.

Trong phòng không bật đèn, Tang Hiểu Du đứng bất động ở đó, ánh mắt hướng về một điểm xa xôi nào đó không cụ thể ngoài cửa sổ.

Sau khi cô từ chối, gương mặt Tần Tư Niên như rạn vỡ.

Cô hướng mắt xuống dưới, biển nến cũng đã tắt ngấm, nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp để vứt toàn bộ vào trong thùng rác.

Ngoài cửa có tiếng động vọng vào, ngay sau đó có tiếng bước chân nặng nề từ xa vọng lại. Có vẻ như chờ đợi nãy giờ, Tang Hiểu Du nghiêng người nhìn qua, trong bóng tối, đôi mắt hoa đào kia đã không còn phản chiếu ánh nến và ánh sáng của pháo hoa, lúc này trở nên trầm và tối một cách khác thường.

Ngay cả biểu cảm trên mặt anh cũng cứng đờ lại, hai gò má căng ra.

Tang Hiểu Du biết, cầu hôn bị từ chối mà nói là một chuyện tổn thương như thế nào với những người đàn ông.

"Vì sao em không đồng ý?"

Chất giọng trầm như bật ra từ những hàm răng cắn chặt.

Tang Hiểu Du nghiêng đầu đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh những bông pháo hoa hình hoa hồng bung nở trên bầu trời đêm không lâu trước đó dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, từng bông từng bông rực rỡ là thế. Cô chưa bao giờ được nhìn một khung cảnh đẹp đến vậy.

Cô mấp máy khóe môi, giọng nói dịu dàng như dòng nước chảy: "Cầm thú, không phải lần nào được ngắm pháo hoa em cũng sẽ thấy vui vẻ."

Bàn tay giấu trong túi quần của Tần Tư Niên siết chặt lại, chiếc nhẫn cọ vào từng vân tay trong lòng bàn tay anh.

Tang Hiểu Du đón lấy ánh mắt anh, nhẹ nhàng nói tiếp: "Anh vượt đường sá xa xôi tới Nam Phi, em biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng, không thể nữa đâu!"

"Vì sao không thể nữa?" Tần Tư Niên tiến một bước thật rộng về phía trước, gạn hỏi giống như ban nãy. Không gian mơ hồ tối tăm nhưng gương mặt góc cạnh của anh vẫn khá sắc nét, đôi mắt thâm trầm như bám chặt lấy cô: "Cá vàng, anh biết chuyện để mất đứa con khiến lòng em nguội lạnh. Nhưng chúng ta rồi sẽ lại có con, chúng ta sẽ gửi gắm tình yêu thương mà chúng ta chưa thể dành cho đứa con đầu tiên vào đứa con thứ hai. Nếu một đứa vẫn chưa đủ, chúng ta có thể đẻ đứa thứ hai, đứa thứ ba, thậm chí là nhiều hơn nữa."

Tần Tư Niên tiếp tục tiến về phía trước, cách cô một khoảng gần hơn nữa.

Yết hầu đột ngột dịch chuyển, hơi thở từ mũi anh phả ra rất nặng nề, anh cố gắng nói lái đi: "Cát Sâm và Giai Nhân đã ly hôn rồi. Anh từng nói với em rồi, cô ấy có được tự do là sẽ quay trở về New York, sẽ không xuất hiện làm ảnh hưởng tới chúng ta nữa đâu, em..."

"Vậy sau này thì sao?" Tang Hiểu Du bất ngờ ngắt lời anh.

"Sau này ư?" Tần Tư Niên sững người.

Hàng mi Tang Hiểu Du run run, ánh mắt cô nhìn anh không rời: "Cho dù cô ấy quay trở về New York hoặc tới bất cứ quốc gia nào, nhưng nếu như cô ấy không may gặp phải một Cát Sâm thứ hai thì sao, anh biết chuyện liệu có khoanh tay đứng nhìn không?"

"..." Tần Tư Niên ngẩn người.

Câu hỏi này, anh thật sự chưa từng nghĩ tới.


Cho dù đã hay chưa từng nghĩ tới, anh cũng không thể lập tức trả lời ngay. Bởi vì có thể đối với Tống Giai Nhân anh đã chẳng còn tình cảm ngày xưa từ lâu, nhưng vì sự áy náy mà nảy sinh trách nhiệm. Đó là món nợ về mặt lương tâm. Nếu thật sự lại có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, anh không dám phủ nhận một cách chắc chắn rằng anh sẽ không...

Thấy anh im lặng, Tang Hiểu Du gượng nhếch khóe môi vẻ chua chát như đã đoán ra từ trước.

Trái tim từ lâu đã trống rỗng như một hồ nước chết, cơn gió lạnh lẽo quét qua khắp lồng ngực, lạnh giá và nhức nhối xương khớp.

Cô cụp mắt xuống, nhìn chiếc túi được quấn chặt vào mu bàn tay mình, có thể nhìn thấy những sợi gân xanh ẩn hiện dưới làn da. Tang Hiểu Du nghe thấy giọng nói của mình lơ đãng bay ra từ đầu lưỡi: "Cầm thú, em yêu anh."

Tần Tư Niên đã thực sự rùng mình một cái, đôi đông tử cũng run lên.

Biểu cảm trên gương mặt anh xuất hiện sự nghi ngờ, vẻ như sợ mình vừa xuất hiện ảo giác, đôi mắt ánh lên những tia sáng vừa như không dám tin vừa như mừng rỡ đến bối rối.

Ba chữ này...

Cô chưa bao giờ nói ra!

Tần Tư Niên cảm giác mạch máu từ dưới gót chân đột ngột dồn lên, một câu nói kích động anh cũng không bật ra được, trái tim nơi lồng ngực tưởng chừng muốn bật ra tới nơi, trong sự yếu đuối lại xen lẫn đôi chút thấp thỏm không tên.

Lồng ngực dưới lớp áo sơ mi phập phồng dữ dội. Nhưng anh còn chưa kịp tìm lại được tiếng nói của mình trong niềm vui điên cuồng, Tang Hiểu Du đã một lần nữa ngẩng đầu đón ánh mắt anh: "Khi em yêu anh, mặc dù em đã từng muốn chạy trốn khỏi Băng Thành, nhưng thật ra em chẳng thể đi nổi, bởi vì trái tim em vẫn luôn đặt ở nơi anh."

"Nhưng bây giờ em không còn yêu anh nữa, cho dù em có lựa chọn không qua Nam Phi mà ở lại Băng Thành thì cũng có nghĩa lý gì đâu, trái tim em giờ đây... đã không còn hướng về anh, anh có hiểu không?"

Cú ngoặt này tới quá đột ngột, Tần Tư Niên dường như vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Anh cảm thấy mình như người khó khăn lắm mới leo lên được khỏi vực thẳm, vừa mới ngó được đầu lên, chưa kịp mừng rỡ nhảy múa đã bị cô nhẹ nhàng giơ chân đá thẳng xuống vực sâu.

Cầu hôn gần như là một lần đánh cược "được ăn cả, ngã về không" của anh, những tưởng có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý, cho dù không được, thì ít nhất cũng khiến quyết định rời xa anh của cô có chút suy suyển...

Cả cơ thể Tần Tư Niên như bị khóa chặt lại vậy, anh đứng đực ra đó rất lâu không thể nhúc nhích.

Trái tim của Tang Hiểu Du đã chết từ lâu rồi.

Cùng chết, với đứa con còn chưa kịp chào đời ấy.

Năm mười tám tuổi, Tang Hiểu Du gặp Trì Đông ở trường đại học, lúc đó tình cảm của cô còn non nớt và mơ hồ. Họ đã yêu nhau tròn năm năm, một dạo còn đã tới bước tính chuyện kết hôn, không ngờ cuối cùng lại bắt gặp cảnh đối phương phản bội.

Chỉ có điều có lẽ khi ấy cô còn quá trẻ, sau khi tổn thương, cô vực dậy rất nhanh. Sau đó, cô gặp được Tần Tư Niên.

Họ dây dưa với nhau từ trước đến sau khi cưới cộng lại cũng gần năm năm, tuy đã trải qua không ít quãng thời gian hạnh phúc, nhưng nghĩ lại vẫn quá ngắn ngủi, chung quy vẫn chỉ là khung cảnh hoa trong gương, trăng dưới nước. Chỉ có bản thân cô biết, vết thương lần này sâu đến mức nào.

Từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, Tang Hiểu Du đã mất chục năm nhưng đều gửi trái tim si dại nhầm chỗ. Cô thực sự đã có phần mỏi mệt, chẳng còn ôm chút hy vọng nào với chuyện tình cảm nữa. Hoặc cũng có thể nói cô chỉ còn dám nhìn mà không dám tiến, một lòng muốn giải thoát...

Là người ai cũng sợ tổn thương, nỗi đau mà một con người có thể chịu đựng thực sự có giới hạn.

"Em rất mệt, dù là Trì Đông của năm năm trước hay là anh của năm năm sau đều khiến em cảm thấy mệt mỏi, thậm chí là rất sụp đổ! Em thật sự không muốn ở bên cạnh anh nữa, mỗi một giây đối với em đều rất dày vò. Em chỉ muốn có một khởi đầu mới dành cho bản thân, quên đi tất cả mọi thứ, bình yên sống tại đây!" Nói xong, Tang Hiểu Du cúi đầu xuống.

Hai bàn tay buông thõng lần lượt nâng lên, ngón tay trái vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải, chiếc nhẫn bạc ánh lên những tia sáng lạnh lẽo trong bóng tối.

Thật ra cô nên trả lại cho anh từ lâu rồi...

Tang Hiểu Du tháo chiếc nhẫn xuống, đưa tay nắm chặt lấy tay anh sau đó từ từ cạy mở những ngón tay của anh ra, đặt nó vào trong.

Lúc thu tay về, cô cũng nhìn về phía anh, khóe mắt run lên nhè nhẹ, giọng nói trầm thấp bình thản như đã vượt qua biết bao thăng trầm, trắc trở: "Tư Niên, cứ cho là em cầu xin anh, anh buông tha cho em đi..."

Đôi mắt Tần Tư Niên từ mơ hồ chuyển dần sang tuyệt vọng.


Trái tim anh hoàn toàn chìm xuống vũng bùn lầy, hoàn toàn không còn nhìn thấy một tia sáng nào nữa.

...

Bình minh, ánh nắng hắt nghiêng qua ô cửa sổ.

Tang Hiểu Du ôm gối chậm rãi từ phòng bên quay trở về. Vừa đi qua cửa ra vào, cô loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá đâu đây.

Cô hết nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt lại nhìn sang cửa sổ mở hé, sau đó cúi đầu nhìn thùng rác bên cạnh ghế sô pha, bên trong chất đầy vô số đầu lọc thuốc lá, ắt hẳn tối qua sau khi mình đi khỏi, anh đã ngồi đây hút thuốc rất lâu.

Tang Hiểu Du đặt gối lên ghế, đi vào bếp rót một cốc nước.

Dòng nước ấm lan dần từ cổ họng xuống dạ dày, cô giơ tay day day hai bên thái dương đau nhức.

Cô quay lại muốn tìm thứ gì trong tủ lạnh ra ăn. Sau khi cô mở ra liền có hai hộp sữa rơi xuống lộp bộp, theo sau là mấy trái chuối, khung cảnh bên trong khiến cô ngỡ ngàng một lúc.

Tầng nào cũng đầy ắp đồ ăn thức uống, cô gần như không thể mở tủ một cách bình thường.

Vào lúc cô vẫn còn đang mải sửng sốt, thì có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.

Tang Hiểu Du vô thức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy đang đi về phía mình. Lúc quay về cô nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, còn tưởng anh chưa dậy, không ngờ anh đã ra khỏi nhà từ sáng sớm rồi?

Trông anh có vẻ vừa đi siêu thị về, không những hai tay xách hai túi đồ đầy ự mà trong lòng còn ôm theo một túi giấy.

Nghĩ tới những thứ ở trong tủ lạnh, Tang Hiểu Du đoán chắc cũng là do anh mua về. Tần Tư Niên đã sải bước đi tới, đặt túi đồ lên quầy bar hình bán nguyệt, mấp máy môi: "Cá vàng, anh lấp đầy tủ lạnh cho em rồi, còn mua thêm một ít thức ăn dài ngày để dự trữ. Nếu em không ăn quen đồ ăn ở bên này, có thể thử làm một vài món ăn đơn giản, bên trong còn có hai cuốn công thức nấu ăn bằng tiếng Trung!"

Khó mà tảng lờ được độ khản đặc trong chất giọng của anh.

Có vẻ như do hút quá nhiều thuốc và không ngủ được nên hốc mắt anh trũng sâu, quầng mắt thâm lại rõ ràng, hai con mắt ngập đầy những tia máu mảnh và dài, cả người trông tiều tụy hẳn.

Tang Hiểu Du hơi mím môi lại, im lặng không nói. Tần Tư Niên mở chiếc túi ra, cúi thấp đầu xuống như đang kiểm tra xem bên trong có rơi rớt thứ gì không. Anh kiểm tra hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại, rồi tiếp tục cất giọng trầm trầm: "Một mình em ở lại đây, nắng bên này gắt hơn nước mình, chú ý bôi kem chống nắng đầy đủ nếu không lại đen da. Còn nữa, trời lạnh thì phải mặc ấm một chút, cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì nhất định phải tới bệnh viện, tuyệt đối đừng gắng gượng, anh đã mua đủ cho em một số loại thuốc thường dùng rồi đấy!"

"Tuy rằng so với nhiều nơi khác ở châu Phi, Nam Phi đã phát triển lắm rồi, nhưng trị an vẫn có phần hỗn loạn, đặc biệt là tới tối muộn, nếu không cần ra đường thì cố gắng ở trong nhà. Nếu phải đi đâu thì hãy tìm thêm một đồng nghiệp đi cùng, gặp nguy hiểm thì gọi số của cảnh sát bên này là 10111! Nhớ phải ăn uống đầy đủ, buổi tối ngủ phải khóa chặt cửa, phải biết tự chăm sóc bản thân mình!"

Nghe những lời nhắc nhở của anh, Tang Hiểu Du bất chợt chau mày, rồi vô thức há miệng: "Cầm thú, anh..."

Tần Tư Niên ngước đôi mắt hoa đào phong lưu của mình lên, bên trong chỉ toàn là những gam màu xám xịt. Bờ môi mỏng của anh nhếch nhẹ, nhưng ánh mắt thì chẳng vui vẻ chút nào, giọng nói khàn như bật ra từ tận trong thanh quản: "Những lời em nói hôm qua, anh đã hiểu cả rồi. Anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Em muốn chia xa thì chia xa vậy. Yên tâm, sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa!"

"Ừm, cảm ơn anh..." Tang Hiểu Du sững sờ.

Khóe miệng Tần Tư Niên khẽ giật giật, sau đó anh lập tức quay người đi ra phòng khách.

Anh kéo chiếc vali dựng bên cạnh tủ lên, hướng ánh mắt sâu thẳm về phía cô. Thời gian trôi lâu tựa như cả thế kỷ, anh mới chậm rãi và khó khăn cất lời: "Cá vàng, anh đi đây!"

Tang Hiểu Du rụt hai bàn tay lại co quắp trong cổ tay áo, mấp máy môi: "... Tạm biệt."

"Tạm biệt." Anh đáp lại.

Cả hai người họ đều hiểu, hai chữ này có ý nghĩa gì.

Không chỉ là sự tạm biệt theo phép lịch sự đơn thuần, còn là lời từ biệt cho tình cảm và cuộc hôn nhân giữa họ. Bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi cửa cùng với tiếng bước chân nặng nề, cuối cùng chỉ còn lại âm vọng bí bách của tiếng đóng cửa, sau đó không còn động tĩnh nào khác nữa...

~Hết chương 193~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui