Chung quy vẫn cần phải hòa nhập vào một môi trường mới, ngày đầu tiên đi làm đối với cô mà nói vẫn khá mệt mỏi.
Dịch Tuyền vừa học xong nghiên cứu sinh thì được phân công sang bên này, muốn chịu đựng thêm một chút vất vả để trải nghiệm cuộc sống, nhỏ hơn cô khoảng ba, bốn tuổi, cũng trẻ trung, nhiều sức sống hơn cô, sau khi tan làm là cùng các đồng nghiệp "đi quẩy".
Cô ấy nhiệt tình mời Tang Hiểu Du đi cùng, chỉ có điều cô đã khéo léo từ chối.
Vẫn còn đôi chút cảm giác của việc chênh lệch múi giờ khiến cô chưa thể thích ứng ngay được. Đêm đầu tiên đến đây đã bị Tần Tư Niên quấy rầy nên vẫn còn một chút ảnh hưởng.
Tang Hiểu Du từ trên xe taxi bước xuống, xách túi đi vào trong tòa nhà chung cư.
Cô sống trên tầng cao nhất, cần phải leo một đoạn cầu thang bộ khá dài. Sau khi lên đến nhà, cô ngồi sụp xuống tìm kiếm chiếc chìa khóa được giấu dưới tấm thảm, lục lọi một hồi lâu nhưng chung quy vẫn không tìm thấy.
Khẽ chau mày, Tang Hiểu Du giơ tay lên gõ cửa.
Quả nhiên, không lâu sau có tiếng bước chân vọng ra, sau đó ngũ quan góc cạnh của Tần Tư Niên lộ diện.
Tang Hiểu Du chất vấn có phần bực dọc: "Sao anh vẫn ở đây?"
"Em đi làm về rồi à?" Tần Tư Niên không đáp mà hỏi ngược lại, giống như một người chồng chờ vợ tan ca trở về nhà, trên người anh còn quấn chiếc tạp dề caro xanh lam, cả người đầy mùi dầu mỡ.
Sau khi mở cửa ra, không đợi cô lên tiếng lần nữa, bóng dáng cao lớn ấy đã một lần nữa quay trở vào bếp: "Để anh rót cho em cốc nước!"
Tang Hiểu Du âm thầm nghiến rang, chỉ còn cách cất bước đi vào theo.
Cô thay dép, rảo bước bám theo sau lưng anh: "Cầm thú, em đang hỏi anh đó, vì sao anh vẫn còn ở đây?"
Tần Tư Niên cúi thấp người xuống trước máy lọc nước, đôi mắt hoa đào hơi liếc sang phía cô, uể oải giải thích: "Anh bị lệch múi giờ, sau khi em đi anh lại ngủ thêm một giấc, tỉnh dậy thì đã là buổi trưa rồi. Anh tới siêu thị một chuyến, đi dạo cũng khá lâu nên quên bẵng mất chuyện tới đại sứ quán!"
"..." Tang Hiểu Du vân vê đầu ngón tay.
Cái lý do này khiến người khó mà tin nổi!
Đã có thời gian rảnh để đi siêu thị rồi, sao có thể không đi đến đại sứ quán chứ, rõ ràng là anh cố tình.
"Siêu thị bên này cũng không tệ, có không ít đồ ăn Trung Quốc, cũng may anh mất ví tiền nhưng di động vẫn quét được thẻ visa!" Tần Tư Niên đứng thẳng người dậy, đưa cho cô ly thủy tinh trong tay, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên: "Anh mua khá nhiều đồ, làm mấy món em thích ăn đấy! Cá vàng, em có đói không, cố đợi thêm một chút nhé, khoảng hơn mười phút nữa là ăn được rồi!"
Tang Hiểu Du trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, không nhận lấy cốc nước của anh mà thẳng thừng quay người đi về phía phòng ngủ.
Bước chân của cô hướng thẳng ra trước cửa sổ, tầm mắt xuyên qua khe hẹp giữa những tòa nhà cao chọc trời, hướng về phía những tia nắng cuối của ngày tàn nơi đường chân trời. Cô nhắm mắt lại, hít sâu thở đều.
Lúc này di động đổ chuông, sau khi rút máy ra, nét mặt của Tang Hiểu Du hơi khựng lại.
Trên màn hình hiển thị số máy của dì nhỏ. Việc dì gọi được qua đây thật ra nằm trong dự tính của cô. Lúc nghỉ trưa, cô đã nhận được điện thoại của em họ Tưởng San San. Nó đã biết tin cô được cử sang Nam Phi, thế nên chắc chắn không thể giấu được dì nhỏ!
Tang Hiểu Du liếm môi, đặt di động lên bên tai. Giống với dự đoán của cô, giọng nói kích động của dì nhỏ vọng ra: "Cá nhỏ! Cháu nghĩ cái gì vậy, sao cứ lẳng lặng ra nước ngoài không nói năng gì, hơn nữa còn chạy tới một quốc gia xa xôi như vậy! Dì nhận được điện thoại của San San là sốt ruột vô cùng, nếu không phải vì dì và chú nhỏ của con chưa có hộ chiếu thì bây giờ đã mua vé máy bay qua đó lôi con về rồi!"
Không nói năng gì với chú dì, Tang Hiểu Du tự cảm thấy ăn năn: "Con xin lỗi vì chưa bàn bạc với chú dì..."
"Không phải chuyện xin lỗi, mà là dì và chú con lo lắng cho con!" Trong điện thoại, dì nhỏ hơi ngập ngừng, ngữ điệu có đôi chút nghẹn ngào: "Chuyện đứa con... dì đã biết cả rồi! Cá nhỏ, dì cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng có nhiều lúc mọi chuyện là như vậy, rất nhiều điều bất ngờ chúng ta khó mà ngăn cản được! Đằng nào bây giờ đứa con cũng mất rồi, con đừng quá chìm đắm trong bi thương. Con người ta sống phải nhìn về phía trước. Con và Tư Niên còn trẻ trung như vậy, tĩnh dưỡng tốt vẫn có thể có những đứa con khác, đừng có nghĩ quẩn!"
Dì nhỏ buông một tiếng thở dài, tâm trạng cũng rất nặng nề nhưng vẫn khuyên cô hết sức chân thành: "Dì biết mất đứa con con sẽ rất đau khổ, nhưng con cũng không thể bỏ đi biệt như vậy, Tư Niên sẽ phải làm sao? Hai vợ chồng con cứ tiếp tục sống bình yên, giống như ban nãy dì nói, sau này con sẽ vẫn có con, hai đứa bọn con..."
"Dì nhỏ!"
Tang Hiểu Du không chịu nổi phải ngắt ngang, móng tay từ từ đâm sâu vào lòng bàn tay, cô nghiến răng nói: "Bọn con đã ly hôn từ lâu rồi..."
Đầu dây kia chìm vào một khoảng tĩnh lặng.
Vài giây sau mới vang lên giọng nói run rẩy như không dám tin vào tai mình của dì nhỏ: "Cá nhỏ, con... con nói gì cơ?"
Chuyện ly hôn cô chưa từng kể từ trước tới giờ, nhưng đã đi tới bước này, chung quy vẫn phải nói cho các bậc trưởng bối biết.
Phía sau vọng vào một số âm thanh, Tang Hiểu Du quay đầu, nhìn thấy Tần Tư Niên ở ngoài cửa chẳng biết đã đi vào từ lúc nào, đang cầm chiếc tạp dề trong tay đứng ở đó. Cô không cố tình né tránh điều gì, ngược lại nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng: "Con biết, chuyện đứa con đã xảy ra rồi, có nghĩ nhiều cũng là vô ích, con đã suy nghĩ thông suốt rồi! Còn về con và cầm thú, thật ra bọn con đã ly hôn từ lâu. Lúc trước chưa nói cho chú dì biết là vì sợ chú dì lo lắng nên mới giấu tới tận bây giờ. Về sau con phát hiện mình mang thai... Bây giờ đứa con đã mất, hai bọn con coi như cũng chia tay trong hòa bình!"
Cô không chỉ đơn thuần thông báo cho dì nhỏ mà còn là nhấn mạnh lại cho anh nghe.
Kết thúc cuộc điện thoại, Tang Hiểu Du buông di động xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bờ môi mỏng của Tần Tư Niên có chút cứng đờ lại: "Dì nhỏ gọi à?"
"Ừm." Tang Hiểu Du gật đầu.
Thật ra ban nãy anh đã nghe rất rõ ràng nhưng vẫn cần chứng thực thêm một lần nữa!
Lồng ngực Tần Tư Niên phập phồng mấy nhịp rất mạnh, trong đôi mắt hoa đào ánh lên những tia sang trầm. Anh không hỏi thêm gì nhiều, chỉ buồn bã nói: "Cơm nước xong xuôi rồi, em qua ăn đi!"
Tối đó, Tang Hiểu Du một lần nữa ôm gối sang nhà bên cạnh.
Mặt trời ở Nam Phi mọc rất sớm, hoặc cũng có thể vì mới tới đây, công việc còn chưa quá bận rộn, nhất là khi nhịp sinh hoạt ở đây lại khá chậm rãi.
Khi Tang Hiểu Du đang trả lời một email của tổng biên tập thì Dịch Tuyền ôm một tập tài liệu photo trong lòng, chạy tới bên cạnh cô, hai mắt sang hừng hực như hai ngọn lửa: "Chị Cá nhỏ, em nghe nói chồng chị cũng theo chị qua đây ạ?"
"Có phải em nghe Angelique nói không?" Tang Hiểu Du hỏi.
Angelique chính là người phụ nữ da đen đón cô sau khi cô đáp xuống sân bay.
Dịch Tuyền cười hì hì, gương mặt trẻ trung cực kỳ hứng khởi: "Thật ra tối qua em đã nhìn thấy rồi, anh ấy bét cũng phải cao đến 1 mét 86, hơn nữa còn đẹp trai. Nhất là đôi mắt, quả thực rất hút hồn! Chị Cá nhỏ, có phải đàn ông phương Bắc quê chị ai cũng quyến rũ như vậy không!"
Hết chương 192
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...