Tang Hiểu Du một lần nữa đánh mắt nhìn về phía cửa thang máy, vẫn chỉ là dòng người xa lạ.
Khi thu lại tầm mắt, cô nhìn thấy người bạn thân Lâm Uyển Bạch dùng khuỷu tay huých nhẹ sang bên cạnh, ra hiệu cho Hoắc tổng một lần nữa. Anh ấy vừa đi vừa rút di động ra, lát sau quay trở lại lần nữa, lắc đầu với đối phương.
Những động tác nhỏ ấy đã được Tang Hiểu Du nhìn thấy hết, cô khẽ cười thành tiếng: "Thôi bỏ đi! Không có anh ấy tiễn mình cũng đâu mất miếng thịt nào. Vả lại, mình đâu phải tầm lãnh đạo ra nước ngoài quan sát mà phải hô hào nhiều người tới tiễn! Có cậu là đủ rồi!"
Bạn thân Lâm Uyển Bạch thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thổn thức.
Sau khi ôm nhau tạm biệt, Tang Hiểu Du vân vê hộ chiếu và vé máy bay, nở nụ cười cực kỳ phóng khoáng với họ: "Tiểu Bạch, Hoắc tổng, mình vào trong đây, chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày đẹp trời nhé~"
Cuối cùng, cô còn làm một động tác chào nhau bằng nắm đấm.
Chỉ có điều sau khi quay người đi, cô vẫn không kìm được lòng mình, bất giác tìm kiếm thêm một lượt.
Rời xa là quyết định cô sẽ không bao giờ thay đổi, cũng là một sự lựa chọn. Nhưng nói gì thì nói, lần này vẫn khác với lần cô mang thai rồi tới Canada lúc trước. Cô thậm chí chưa từng nghĩ đến ngày trở về, thế nên trong lòng vẫn hy vọng anh có thể tới tiễn mình, chí ít có thể gặp nhau lần cuối ngày ly biệt, nhưng... đành vậy!
Nếu đã lựa chọn không còn ai nợ ai thì như thế này cũng là một sự dứt khoát!
Tang Hiểu Du thẳng lưng lên, bước chân cũng không còn lần chần nữa.
Tính cả thời gian bay và thời gian nối chuyến, khi cô tới được Nam Phi, đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Nam Phi là hệ thống kinh tế lớn thứ hai tại châu Phi, người dân sở hữu một mức sống tương đối cao, kinh tế cũng tương đối ổn định hơn so với các quốc gia khác cùng khu vực. Nơi đây khá dễ chịu, chỉ là cô vẫn chưa quen lắm với khí hậu ở đây.
Ở đây có người tiếp đón cô, là một người phụ nữ da đen, tuổi chạc dì nhỏ, trông rất chuyên nghiệp và nhiệt tình, đầu tiên bà dẫn cô tới làm quen một vòng với môi trường làm việc, sau đó đi đến ký túc xá đã được cung cấp cho cán bộ nhân viên để ổn định chỗ ở.
Tòa ký túc dường như đã được xây vài năm rồi, ngay chính trong khu phố gần tòa văn phòng. Không có thang máy, cao sáu tầng, bên trong lại khá sạch sẽ, gọn gàng, đa phần ở đây đều là những người ở các nước khác nhau tới đây làm việc.
Khi Tang Hiểu Du đi vào, nhà bên là một cô gái xinh xắn trông còn trẻ hơn cô: "Chinese?"
"Phải!" Cô mỉm cười đáp lại bằng tiếng Trung.
Cô gái ấy rõ ràng rất phấn khích, thanh âm mang theo chút nhấn nhá của miền Giang Nam: "Hay quá rồi! Em là Dịch Tuyền, chúng ta làm cùng một chỗ! Cuối cùng cũng gặp được đồng hương, em cũng vừa được chuyển tới đây hơn một tháng thôi, sau này chúng ta vừa là hàng xóm vừa là đồng nghiệp, mong chị giúp đỡ!"
"Được!" Tang Hiểu Du cũng rất vui mừng.
Ở một nơi lạ lẫm như thế này, gặp được người đồng bào mình có thể nói là thân thiết không tưởng.
Vì còn phải vào ký túc nên họ không nói chuyện nhiều. Sau khi chào hỏi đơn giản, cô theo người phụ nữ da đen đi vào trong ký túc. Rõ ràng đây là phòng đơn, một dạng như căn studio, một phòng khách, một phòng ngủ, một vệ sinh, còn có một bếp dạng mở.
Người phụ nữ da đen dẫn cô đi tham quan một lượt, đưa chìa khóa cho cô, rồi dặn dò bằng tiếng Anh: "Tôi còn phải về đài truyền hình, sau này có chuyện gì cô cứ gọi tôi, tôi cũng sống ngay tầng này!"
"Vâng, cảm ơn chị!" Tang Hiểu Du đáp lại.
Sau khi tiễn đối phương đi, cô đóng cửa phòng lại. Tuy rằng người trước đó ở phòng này mới đi chưa được mấy hôm, nhưng bụi vẫn bám đầy, cần phải dọn dẹp một lượt. Cộng thêm cô vừa mới tới, cũng cần mua thêm một số đồ dùng cá nhân, cũng may ngay dưới nhà có tiệm tạp hóa.
Đợi tới khi mọi thứ đã tạm ổn thỏa, thì bên ngoài trời đã tối hẳn.
Cô chưa quen lắm với đồ ăn ở đây, mua một phần cơm hộp nhưng gần như không động mấy. Nam Phi và Trung Quốc lệch nhau khoảng sáu tiếng. Lúc này ở Bắc Kinh đã là bốn, năm giờ sáng, cô mệt mỏi cuộn người lại, vén chăn ra chui lên giường.
Nhìn lên trần nhà xa lạ, tới lúc này Tang Hiểu Du mới có chút cảm giác chân thực. Cô đã thật sự rời xa Băng Thành, tới một đất nước xa xôi...
Hít một hơi sâu, cô ép bản thân phải xốc lại tinh thần, đối mặt với một cuộc sống mới!
Đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì có tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Ban đầu cô tưởng là ảo giác, nhưng tới khi tiếng gõ cửa cứ liên tục vang lên không ngừng, cô mới ý thức được quả thực là cửa nhà mình.
Tang Hiểu Du chau mày, đánh mắt nhìn ra cửa sổ, về lý mà nói giờ này không còn ai tới tìm nữa mới đúng, huống hồ cô mới chuyển tới chiều nay, đừng nói là cả tòa nhà, chỉ riêng tầng này thôi, cô cũng mới chỉ quen biết hai người.
"Ai đó?"
Cô khoác áo lên người, loẹt quẹt dép lê đi ra cửa chính.
Ngoài cửa không ai đáp lại, chỉ có tiếng gõ cửa vẫn đang vang dội. Mắt thần có vẻ đã quá lâu rồi, không còn nhìn rõ được nữa. Dù sao cũng đang ở một đất nước xa, Tang Hiểu Du ít nhiều cũng sợ hãi trong lòng, càng thêm cảnh giác, không dám tùy tiện ra mở cửa.
Dường như người bên ngoài đã cảm nhận được sự ngập ngừng của cô, chất giọng trầm bèn vang lên: "Cá vàng, mở cửa đi!"
Giọng nói này...
Tang Hiểu Du nghi ngờ mình bị nảy sinh ảo giác, nhưng chỉ cách một cánh cửa, giọng nói ấy quá sức chân thật.
Cô ngập ngừng từ từ kéo cửa ra từng chút một. Sau khi nhìn rõ bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài, bỗng chốc tròn xoe mắt: "Cầm thú, anh..."
Trên hành lang yên ắng, gương mặt điển trai đó càng trở nên quyến rũ hút hồn dưới ánh đèn mờ ảo, đặc biệt là trên người anh toát lên một sự mỏi mệt sau chuyến đi dài, một tay đút túi quần, bên cạnh còn đặt một chiếc vali hành lý.
Nhận ra sự sửng sốt và nghi hoặc của cô, Tần Tư Niên rướn môi giải thích: "Anh ngồi chuyến bay ngay sau em."
"..." Tang Hiểu Du nuốt nước bọt.
"Đáng nhẽ anh phải đến gần như cùng lúc với em, nhanh thì còn gặp nhau ngay ở sân bay được, chỉ có điều kế hoạch không bao giờ nhanh được bằng thay đổi. Không ngờ trong lúc nối chuyến lại gặp sự cố cần kiểm tra, cộng thêm chút delay nên một tiếng trước anh mới hạ cánh!"
Tang Hiểu Du quả thật quá ngỡ ngàng về việc Tần Tư Niên theo đến đây, nghe xong chất giọng trầm của anh, cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp.
Khi cô hoàn hồn trở lại, anh đã xách hành lý, ngang nhiên đi vào trong ký túc xá. Lúc này, đôi mắt hoa đào phong lưu đó đang quan sát bốn phía xung quanh.
Tang Hiểu Du đóng cửa lại, rảo bước đi qua: "Cầm thú, anh tới đây làm gì?"
"Ở bên em!" Ánh mắt Tần Tư Niên lấp lánh.
Nghe được mấy chữ ấy, Tang Hiểu Du bỗng cảm thấy có một dây thần kinh nào đó giật lên trong đầu, cô nuốt nước bọt lên tiếng: "Em không cần anh bầu bạn, hơn nữa cũng không còn sớm sủa gì, ngày mai em còn chính thức tới báo danh, không thể đi muộn!"
Cho dù anh bám theo tới đây, nhưng ý đuổi khách trong câu nói của cô cũng vẫn rõ ràng.
Nhưng Tần Tư Niên vẫn đứng đó không hề suy suyển, thậm chí còn nháy mắt: "Anh không đi được!"
"Anh nói gì cơ?" Tang Hiểu Du mặt hơi biến sắc.
Dường như cảm nhận được sự phẫn nộ của cô, Tần Tư Niên lập tức bày ra sự vô tội trên gương mặt, thậm chí còn thêm vài phần đáng thương: "Anh cũng lần đầu tiên tới Nam Phi, lại còn tới buổi tối, vừa xuống máy bay anh đã bị móc mất ví, không chỉ tiền và thẻ ngân hàng mà hộ chiếu cũng chẳng còn nữa!"
Hết chương 191
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...