Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Tang Hiểu Du sầu não vô cùng, đúng lúc ấy thang máy kêu "tinh" một tiếng rồi mở ra. Cô cúi đầu bế Đường Đường vào lòng, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thang máy tới rồi, đi thôi, chúng ta tới mượn danh Cầm thú chen hàng thôi!"

Việc tái khám diễn ra rất thuận lợi, tiến hành cũng rất nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng họ đã lại bắt thang máy đi xuống.

Thấy ban nãy khi đi thang máy, cô dừng lại ở tầng khoa Tim mạch nhìn trước ngó sau, Hách Yến bất giác lên tiếng: "Cá nhỏ, Cầm thú nhà cậu đi công tác chắc cũng sắp về rồi nhỉ?"

"Ừm..." Tang Hiểu Du gật đầu, âm thầm tính nhẩm trong lòng, ngượng ngập nói: "Thứ Ba tuần sau, còn hai ngày nữa."

"Không dễ dàng! Cuối cùng cậu cũng đợi được rồi, không cần phải cô độc một căn nhà nữa!" Hách Yến không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc cô.

Tang Hiểu Du bị nói đến đỏ bừng mặt, giậm chân liên tục: "Yến Tử, cậu nói mấy câu này trước mặt con trẻ có hợp lý không!"

Con bé đang ôm búp bê nghe thấy vậy, lập tức đưa tay lên bịt tai lại, chớp chớp đôi mắt to tròn biểu thị: "Đường Đường không nghe thấy gì hết á!"

"Con bé quỷ sứ này!" Tang Hiểu Du xấu hổ, dở khóc dở cười.

Đi qua cây cầu kính dài dằng dặc, đi thẳng ra ngoài cửa tòa nhà khám bệnh, vừa bước xuống thềm, họ liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng phanh gấp, bá đạo đỗ chình ình ở đó, người nhảy xuống từ ghế lái chính là Tần Hoài Niên đeo kính.

Đã quen với dáng vẻ sếp lớn của anh ấy mỗi lần ngồi ở ghế sau, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh ấy tự lái xe.

Nhìn vệt bánh xe dưới đường, Tang Hiểu Du thầm chép miệng mấy tiếng.

Thói quen lái xe của hai anh em nhà này cũng giống nhau đến như vậy!

"Bố..."

Con bé vốn dĩ đang trái phải nắm tay hai người họ, giờ cả búp bê cũng không cần nữa, lập tức chạy ào qua đó.

Tần Hoài Niên cúi xuống, ôm trọn con gái vào lòng. Ánh mắt hờ hững sau gọng kính lúc này toát lên một vẻ dịu dàng, sau đó hơi nhíu mày nhìn về phía Hách Yến, cất giọng không vui: "Sao không gọi điện thoại cho tôi!"

Nhìn hai bố con họ, Hách Yến nói hờ hững: "Chắc là anh cũng rất bận, vả lại cũng chỉ qua đây để tái khám, tự tôi đưa con bé đi cũng được, không cần phiền tới anh đâu!"

"Thế nào gọi là làm phiền?" Tần Hoài Niên sắc mặt giận dữ, trầm giọng xuống: "Hách Yến, tôi là bố của Đường Đường!"

Hách Yến dường như không thể phản bác được, chỉ biết quay gương mặt hơi tái đi.


Tần Hoài Niên mở cửa ghế sau ra, bên trong có đặt ghế an toàn cho trẻ em. Anh bế Đường Đường vào trong, rồi lập tức kéo tay Hách Yến: "Lên xe, tôi đã hứa cuối tuần này nghỉ ngơi, đưa Đường Đường tới công viên chơi rồi!"

"Không cần đâu!" Hách Yến từ chối thẳng, muốn nói bằng giọng xa cách: "Cá nhỏ đi cùng mẹ con tôi, cô ấy có thể giúp tôi chăm sóc Đường Đường!"

Con bé ngồi trên ghế an toàn, nhìn cô ấy bằng đôi mắt to tròn từ trong xe, hỏi ngây ngô: "Mẹ ơi, có thể để bố đi cùng không ạ?"

Câu nói non nớt của con trẻ bật ra khiến Hách Yến đứng đờ ra đó.

Tần Hoài Niên nhíu mày nhìn hai mẹ con họ, sắc mặt hơi căng ra, hướng về phía Tang Hiểu Du: "Em dâu?"

Bị ánh mắt phía sau gọng kính liếc qua, Tang Hiểu Du bỗng nhiên căng thẳng, hắng giọng vẻ hèn mọn: "Khụ! À... em chợt nhớ ra em còn chuyện khác! Anh hai, vậy anh vất vả một chút, dẫn Yến Tử và Đường Đường đi đi!"

"Ừm." Tần Hoài Niên mãn nguyện lên tiếng.

Ngay lập tức, anh ấy cũng chẳng đợi Hách Yến có đồng ý hay không, đẩy thẳng cô ấy vào trong xe. Sau khi khóa cửa xe lại, chiếc xe màu trắng ngang nhiên lao từ trong bệnh viện ra ngoài.

Tang Hiểu Du nhìn theo cho tới khi chiếc xe biến mất. Tuy rằng trong thâm tâm cô cũng không biết sự thúc đẩy của mình là đúng hay sai, cũng có thể tới cuối cùng Hách Yến và Tần Hoài Niên chưa chắc đã đến với nhau, nhưng dù sao con trẻ vẫn là vô tội. Bản thân họ cũng là người luôn hy vọng Đường Đường sẽ vui vẻ và hạnh phúc.

Một buổi chiều cuối tuần vốn khá nhiều việc, bây giờ ngược lại lại có phần nhàn nhã.

Tang Hiểu Du nhún vai, đánh mắt nhìn dòng xe tấp nập bên đường, dự định ngồi tàu điện ngầm về nhà. Quay người lại, vô thức liếc thấy gì đó, bước chân của cô đột ngột khựng lại. Cô nhìn về hướng phòng cấp cứu, không dám tin vào mắt mình.

Trong đại sảnh khu cấp cứu có một bóng dáng cao lớn, mặc một bộ đồ xám xịt, ống quần thẳng tắp, cho dù quay lưng lại, nhưng cô vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Một người đáng lẽ đang đi công tác ở tỉnh khác, sao có thể xuất hiện tại đây?

Điều càng khiến đôi đồng tử của cô co rụt lại là Tống Giai Nhân mặc một chiếc váy dài màu đen, thắt eo đứng trước mặt anh. Không nhìn thấy được biểu cảm của anh nhưng có thể nhìn thấy trong đôi mắt Tống Giai Nhân ngập tràn nụ cười.

Tang Hiểu Du liên tục nuốt nước bọt mấy lần.

Nếu đã nhìn thấy rồi thì không thể giả vờ như không thấy. Cô cắn răng, đi thẳng về phía đó: "... Cầm thú!"

"Cá vàng?" Nghe thấy tiếng cô, Tần Tư Niên ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao em lại ở bệnh viện?"

Câu này phải để cô hỏi mới đúng chứ!


Tang Hiểu Du bặm môi: "Chẳng phải anh đang đi công tác sao?"

Có vẻ như Tần Tư Niên khẽ lắc đầu một cái, nhếch môi vẻ khó xử: "Sáng nay anh được về sớm hai ngày, vốn dĩ định tạo cho em một bất ngờ, không ngờ lại bị em bắt gặp!"

Bất ngờ ư...

Nhưng Tang Hiểu Du chỉ cảm thấy thảng thốt chứ không thấy bất ngờ.

"Em cùng Yến Tử và Đường Đường tới tái khám." Nói xong bằng ngữ điệu bình thản, nhưng mắt lại nhìn sang Tống Giai Nhân, bàn tay sau lưng từ từ nắm chặt lại.

"Anh vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của viện trưởng. Mẹ anh ấy tuổi tác bị nhồi máu cơ tim đột ngột được đưa tới bệnh viện. Không lâu trước đây bác vừa được cấp cứu qua khỏi, nhưng tình hình không lạc quan cho lắm, cần phải làm phẫu thuật ngay. Viện trưởng hy vọng anh mổ chính, thế nên anh còn chưa kịp mang hành lý về nhà đã tới thẳng bệnh viện rồi!" Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Tần Tư Niên chủ động sát lại gần cô, giải thích: "Giai Nhân tới đây thăm bạn. Anh đang chuẩn bị đi thay đồ phẫu thuật, cũng chỉ vừa bắt gặp cô ấy, trước khi em tới mới nói được hai câu! Không được phép ghen tuông linh tinh đâu, biết chưa?"

Tang Hiểu Du khẽ cắn môi, sau khi nhìn xuống mới chú ý thấy bộ blouse trắng anh cầm trong tay, trên người anh quả thật vẫn còn nguyên mùi bụi bặm.

Tuy rằng thở phào nhẹ nhõm trong lòng nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lồng ngực bị cảm giác nghẹt thở kéo qua, nhất là khi đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tống Giai Nhân, cô cảm giác mình không có chỗ náu mình. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy cảnh họ cạnh nhau, vậy ở những nơi cô không nhìn thấy thì sao?

"Bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu tiến hành chuẩn bị rồi, anh phải khẩn trương qua đó! Hành lý anh để ở phòng y tá, em giúp anh cầm về nhé, rồi ở yên nhà đợi anh!" Tần Tư Niên nhìn đồng hồ, giọng hơi gấp gáp. Trước khi sải bước rời đi, anh kề môi nói thầm vào tai cô: "Bà Tần, anh đói lâu lắm rồi!"

Tang Hiểu Du rụt vai lại, nhịp tim vẫn hèn mọn tăng lên vì câu nói cuối cùng của anh.

Buông bàn tay nắm chặt ra, cô hơi cúi đầu chào Tống Giai Nhân, rồi quay người đi về phía chiếc thang máy bên cạnh, tới khoa Tim mạch lấy hành lý của anh mang về. Vừa đi chưa được mấy bước, cô nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót đuổi theo: "Cô Tang!"

Gió xuân rét mướt nhưng khoang xe lại rất ấm áp. Chiếc xe MINI màu đỏ phiên bản giới hạn rất thích hợp để cho nữ giới cầm lái. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài rất nhỏ nhắn nhưng không gian bên trong không tệ chút nào. Ở đài truyền hình cũng có một đồng nghiệp điều kiện khá tốt lái một chiếc như thế này. Cô từng có một lần tăng ca quá giang chiếc xe ấy, nhưng lúc này Tang Hiểu Du ngồi ở ghế lái phụ lại cảm thấy hô hấp rất khó nhọc.

Cuối cùng, tầm nhìn trước mắt cũng mở rộng ra không ít.

Từ xa có thể nhìn thấy khu chung cư bên bờ sông, Tang Hiểu Du thở phào chỉ tay về phía cổng ra vào: "Cô Tống, cô dừng ở phía trước là được rồi, tôi tự vào được!"

Lúc đó ở trong bệnh viện, sau khi Tần Tư Niên vội vã đi làm phẫu thuật, cô đi lấy hành lý của anh, chỉ có điều, không ngờ Tống Giai Nhân lại theo cô đi vào trong thang máy.


Sau đó khi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Tống Giai Nhân chủ động đề nghị được đưa cô về nhà. Tuy rằng ban đầu Tang Hiểu Du khéo léo từ chối nhưng không địch lại được sự nhiệt tình quá mức của đối phương, trùng hợp thay, đúng lúc đó lại không có chiếc taxi vắng khách nào đi ngang qua cả.

"Thôi được!" Tống Giai Nhân mỉm cười.

Chiếc MINI nhanh chóng lái vào cửa khu nhà. Tuy rằng cả dọc đường Tang Hiểu Du đều nhìn thẳng về phía trước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng khóe mắt lại đang âm thầm quan sát đối phương.

Cô những tưởng Tống Giai Nhân có chuyện gì đó muốn nói với cô, nhưng đến tận sau khi chiếc xe đỗ hẳn cũng không thấy cô ấy chủ động nhắc đến chuyện gì, giống như thật sự chỉ có lòng tốt đưa cô về một đoạn mà thôi, bỗng dưng lại khiến Tang Hiểu Du thấy rất khó hiểu, cảm thấy mình đang dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Bình thường đi xe taxi trở về, cô đều sẽ nói với bảo vệ Tiểu Ngô một tiếng, rồi cho xe đi thẳng vào trong.

Hôm nay Tang Hiểu Du lại không có dự định ấy nữa, ngoài việc cô không muốn ngồi trên chiếc xe này thêm một giây phút nào nữa, thì còn một suy nghĩ khác dâng lên rất mãnh liệt trong lòng, cô không muốn để người phụ nữ khác can dự vào nơi thuộc về mình và Tần Tư Niên.

Nhất là người phụ nữ này còn không phải người phụ nữ bình thường, mà là Giai Nhân của anh...

Sau khi cho xe đỗ hẳn lại, Tống Giai Nhân mỉm cười nói với cô: "Tôi cầm hành lý giúp cô!"

Tang Hiểu Du nhíu mày, định nói không cần nhưng thanh âm còn chưa kịp phát ra, Tống Giai Nhân đã đẩy cửa bước xuống xe. Cái bóng thanh mảnh mới đó đã vòng ra phía đuôi xe, từ trong gương chiếu hậu có thể nhìn thấy nắp cốp xe đã được mở ra.

Cô vội vàng tháo dây an toàn ra, xuống xe theo.

Từ trong phòng bảo vệ nhìn thấy cô, Tiểu Ngô vẫn nhiệt tình chào hỏi như mọi lần: "Chị Tần, chị về rồi à!"

"Ừm!" Tang Hiểu Du đáp lại một tiếng.

Trong lúc trò chuyện, nắp cốp sau đã lại được đóng xuống như cũ. Tống Giai Nhân đang kéo một chiếc vali màu bạc ra ngoài.

"Cô Tống, tôi tự làm được rồi!" Tang Hiểu Du bặm môi lại, rảo bước tiến lên.

Bàn tay đặt trên tay kéo vali của Tống Giai Nhân hơi nắm chặt lại, đôi mắt xinh đẹp lướt qua đôi chút ngập ngừng. Cô ấy đứng đờ ra đó một lúc mới buông tay, đưa lại cho cô, giọng nói có chút không tự nhiên: "Hơi nặng một chút!"

Tang Hiểu Du đón lấy vali hành lý, bình tĩnh lại, lên tiếng: "Cô Tống, cảm ơn cô đã đưa tôi về!"

"Đừng khách sáo!" Tống Giai Nhân cười một cái rất nhạt, tầm nhìn di chuyển từ chiếc vali trong tay cô lên tới gương mặt cô, biểu cảm có chút ngập ngừng, có vẻ như suy tính rất lâu mới nói: "Cô Tống, bất luận thế nào, tôi vẫn hy vọng cô hiểu Tư Niên, đừng trách anh ấy!"

"..." Tang Hiểu Du chau mày, hơi ngỡ ngàng, lại có chút bất an.

Tiểu Ngô ở bên cạnh thấy cô phải kéo một chiếc vali to, không quay lại phòng bảo vệ mà tiến lên giúp đỡ: "Chị Tần, để em giúp chị cho!"

Tang Hiểu Du nói cảm ơn, khi quay đầu thì chiếc MINI đó đã rời đi.

Cửa nhà được đóng lại, cô xách vali từ phòng chính đi vào phòng ngủ.


Đây có lẽ là ngày nghỉ hỗn loạn nhất mà cô từng trải qua. Theo kế hoạch, buổi sáng cô sẽ cùng Hách Yến dẫn Đường Đường tới bệnh viện tái khám, sau đó đến công viên, sắp xếp rất kín kẽ. Ai ngờ sau này Tần Hoài Niên lại đột ngột xuất hiện, khiến cô bỗng dưng chẳng có việc gì để làm.

Tang Hiểu Du bất giác nhìn về phía chiếc vali màu bạc. Những tưởng Tần Tư Niên chí ít phải hai ngày nữa mới đi công tác trở về, không ngờ anh lại về trước. Nhớ tới lời giải thích của anh lúc ở bệnh viện, cô từ từ mím môi lại.

Cuộn tay lại đấm mấy cái lên thái dương, cô thẳng thừng nhắm mắt lại ngã ra giường, không muốn suy nghĩ gì nữa.

Khi Tang Hiểu Du mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện trời bên ngoài đã tối đi từ lúc nào. Phía đường chân trời xa xa là ráng chiều màu hoa hồng, cô vội vàng ngồi bật dậy.

Cô còn nhớ lúc mình nằm xuống giường là buổi trưa, cô chỉ muốn để đầu óc trống trải một chút, ai ngờ lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ lâu như vậy!

Tang Hiểu Du ngáp một cái, khắp người ê ẩm, vẫn còn cảm giác mệt mỏi muốn ngủ tiếp. Cô tự ngồi nghĩ, lẽ nào vì tối qua cày phim quá khuya?

Cô nhìn đồng hồ, vừa hay đã tới năm rưỡi. Cô thấy cả nhà im phăng phắc, chắc Tần Tư Niên vẫn đang ở bệnh viện chưa về. Làm bác sỹ vất vả như vậy đấy, luôn có hàng dài những ca phẫu thuật thực hiện không hết, chắc hẳn lúc này anh không thể phân thân thoát ra khỏi phòng phẫu thuật.

Cô cảm thấy bụng trống rỗng. Cô xuống bếp tìm cái gì đó lót dạ, khi quay trở lại phòng ngủ, nhìn thấy chiếc vali dựng trước cửa, cô đi qua đặt nằm nó ra, muốn giúp anh sắp xếp lại đồ đạc.

Nếu không đợi anh quay về, anh sẽ lại lười biếng dặn dò cô như một ông cụ non!

Tang Hiểu Du bĩu môi, tuy rằng có chút không tình nguyện nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn. Cô lấy từng chiếc áo sơ mi nam và quần Âu được gấp gọn gàng trong vali ra, rồi dùng móc treo móc từng cái lên. Khi ngón tay trượt từ cổ áo xuống tà áo, cô như chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh. Tần Tư Niên tuyệt đối là kiểu mặc đồ vào trông gầy, cởi đồ ra có múi. Vì cô là người hiểu rõ nhất cảm giác căng chặt của những múi cơ rắn chắc ấy...

Anh nói, anh đói rất lâu rồi.

Gò má nóng bừng lên, Tang Hiểu Du âm thầm mắng mình không biết xấu hổ.

Cũng may Tần Tư Niên không ở đây, nhà chỉ có mình cô. Liếm qua đôi môi khô khốc, cô tiếp tục công việc trong tay, lại cúi xuống, phát hiện bên dưới mấy chiếc quần dài có một tập tài liệu A4.

Tang Hiểu Du còn nghĩ là tài liệu y học của anh, không định làm loạn lên, muốn để vào phòng làm việc cho anh, nếu anh quay về tìm thì cũng tiện.

Lúc cầm nó lên, bước chân của cô chợt lảo đảo.

Nơi tầm mắt chạm đến, trên tập tài liệu không có những thuật ngữ y học hoặc tên thuốc chi chít như trong dự liệu của cô, mà chỉ có năm chữ to tướng được in đậm.

Đơn đề nghị ly hôn...

Tang Hiểu Du trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trời đất đang xoay chuyển, chao đảo.

Chút ửng hồng trên gương mặt ban nãy đã hoàn toàn tan biến không dấu vết, thay vào đó là sự nhợt nhạt. Cô đứng không vững, loạng choạng lùi hai bước sang bên cạnh, ngón tay bám chặt lên bậu cửa sổ lạnh lẽo. Cảm giác lạnh ngắt ấy từ ngón tay thấm vào trong trái tim cô, Tang Hiểu Du rùng mình...

Hết chương 92


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui