Sau khi mở ra, cô ấy rút một bức ảnh từ tận một ngăn bên trong mà người ngoài khó lòng biết được một cách thuần thục. Hai con người trên ảnh đều mặc đồng phục cấp ba. Thiếu niên tuấn tú ôm thiếu nữ trẻ trung vào lòng, hương vị của hạnh phúc như tràn ra ngoài bức ảnh.
Tống Giai Nhân lật lại mặt sau của bức ảnh, vuốt lên dòng chữ tiếng Anh "Love of my life" bên trên, khóe mắt hơi ươn ướt, giọng nói rất kích động: "Quả nhiên, giống như tôi nghĩ! Bốn năm rồi, vậy mà anh ấy vẫn luôn mang theo bên người!"
Tang Hiểu Du cũng từng nhìn thấy bức ảnh đó, cô cũng từng phát hiện ra bí mật trong ví tiền của anh.
Suy nghĩ của cô nào có khác gì Tống Giai Nhân lúc này.
Không ngờ bức ảnh đó vẫn còn!
Tang Hiểu Du ra sức nắm chặt tay lại, móng tay hơi dài đã găm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô lại không cảm nhận được nỗi đau, ngược lại cảm thấy rất lạnh, giống như có dòng nước tuyết lạnh ngắt đột ngột chảy vào trong trái tim, vừa lạnh vừa buốt.
Quen nhau từ năm mười lăm tuổi...
Tang Hiểu Du, đó là quãng thời gian mà mày mãi mãi cũng không thể bắt kịp được.
...
Hai tay đặt trên bàn phím, mãi vẫn không gõ chữ nào. Màn hình máy tính đã rơi vào trạng thái Sleep, những ô vuông ma thuật nhiều màu sắc bên trên lăn qua lăn lại thành từng đường.
Buổi chiều lúc trở về đài truyền hình họp, cả người cô cứ mất hồn liên tục. Sau khi kết thúc buổi họp cô còn bị tổng biên tập gọi vào phòng làm việc, mắng té tát một trận.
Hách Yến ở bên cạnh khẽ huých vào người cô: "Cá nhỏ, cậu làm sao thế?"
"... Đâu có!" Tang Hiểu Du sực tỉnh lại, lắc đầu.
"Cậu thấy không thoải mái chỗ nào à? Có cần tới bệnh viện không?" Hách Yến nói xong, lập tức cười trêu: "Suýt quên "Cầm thú" nhà cậu cũng là bác sỹ, đâu cần phải tới bệnh viện chứ, về nhà để anh ấy chữa cho là xong!"
Dứt lời, cô ấy còn tưởng cô sẽ đỏ mặt như mọi lần, ai ngờ sắc mặt cô lại hơi tái đi.
Hách Yến thấy vậy, vội vàng quan tâm hỏi: "Cá nhỏ, cậu không sao chứ?"
"Mình không sao." Tang Hiểu Du gượng nhếch mép, ép ra một nụ cười. Mắt cô liếc về phía chiếc di động Hách Yến đang cầm. Trên màn hình vẫn còn hiện thị dòng tin nhắn vừa mới gửi đi, đối tượng hình như là người xem mặt mà cô vẫn chưa gặp mặt lần nào. Cô bất giác hỏi: "Yến Tử, cậu định tiếp tục qua lại với người xem mặt đó à?"
Hách Yến cúi xuống nhìn điện thoại, trầm mặc rồi nói: "Ừm, mình muốn thử chấp nhận anh ấy rồi!"
"Bố mẹ mình cũng khá hài lòng về anh ấy, tuy không quá giàu có nhưng là một người đàn ông có việc làm đàng hoàng, quan trọng nhất là anh ấy không ngại việc mình là mẹ đơn thân, cũng rất thích Đường Đường. Nếu làm quen một thời gian mà thấy thích hợp, mình định sẽ kết hôn, cũng là để bố mẹ không phải lo lắng cho mình thêm nữa."
Tang Hiểu Du sững người, vô thức nói: "Anh hai thì..."
Nghe vậy, Hách Yến lắc đầu, ngắt ngang lời cô, ngước mắt nhìn ra ráng chiều ngoài cửa sổ, giọng vừa khẽ vừa nhẹ: "Đám cưới của anh ấy sắp diễn ra rồi, sau này anh ấy cũng chỉ là bố của Đường Đường về mặt huyết thống, nhưng không có quan hệ gì với mình cả!"
"Ừm." Tang Hiểu Du cũng chỉ biết gật đầu.
Hách Yến gấp tập tài liệu trong tay lại, cười nói: "Sắp hết giờ làm rồi, chúng ta thu dọn rồi về thôi!"
Tang Hiểu Du gật đầu, cũng bắt đầu thu dọn mặt bàn của mình giống như cô ấy.
Bước từ trên xe taxi xuống, cô xách túi đi vào trong tòa nhà. Sau khi kéo cửa ra, cô nhìn thấy trên lớp thảm ngoài cửa có đặt một đôi giày da sáng bóng. Ban nãy đi vào, vì quá chìm vào cảm xúc của bản thân, cô không chú ý đến chiếc ô tô đỗ ở dưới.
Cô lê dép đi vào. Nghe thấy tiếng bước chân, bóng dáng ở trong phòng ngủ liền thò đầu ra, tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt phong lưu nhìn về phía cô, cười nửa đùa nửa thật: "Bà Tần, sao giờ mới về? Anh đợi em lâu lắm rồi."
Tang Hiểu Du đờ đẫn gật đầu: "Tắc đường quá!"
Cô mấp máy môi mấy cái, đang định hỏi anh đợi mình để làm gì thì chợt nhìn thấy chiếc vali đã được gập lại bên chân anh, trái tim chợt trầm xuống, cô bất giác kêu lên thành tiếng: "Thế này là..."
Động tác gạt tàn thuốc của Tần Tư Niên chợt khựng lại. Anh nhíu mày, giải thích có phần khó xử: "Anh có một buổi nghiên cứu học thuật đột xuất, viện trưởng đích thân qua phòng cử anh tham gia, chuyến bay tối nay, còn hơn ba tiếng nữa là tới giờ ra sân bay rồi!"
"Là vậy à!" Tang Hiểu Du gật đầu.
Tần Tư Niên phả ra một làn khói rồi nhìn về phía cô, lập tức trêu chọc một câu: "Biểu cảm ban nãy của em là sao hả, lẽ nào em tưởng anh bỏ trốn cùng ai?"
Không thể không thừa nhận, có một khoảnh khắc nào đó, cô thật sự có suy nghĩ ấy.
Một gương mặt xinh đẹp của ai đó chợt hiện nhanh trước mắt, Tang Hiểu Du cất giọng buồn buồn: "Cũng có thể lắm chứ..."
"Thế ư?" Tần Tư Niên lười biếng nhếch môi cười, vươn cánh tay dài ra, kéo tuột cô áp sát vào lồng ngực mình: "Nếu có bỏ trốn, anh cũng kéo em theo!"
Vòng eo của Tang Hiểu Du bị anh ôm chặt, ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt là khuôn cằm lún phún râu của anh: "Cầm thú, anh sẽ đi công tác bao lâu?"
Tần Tư Niên chau mày lại, trầm ngâm rồi nói: "Có thể phải nửa tháng!"
Tang Hiểu Du sững người, vô thức lẩm bẩm thành tiếng: "Lâu vậy sao..."
"Không nỡ xa anh thế à?"
Thấy vậy, nụ cười nơi khóe miệng của Tần Tư Niên, nụ cười ấy càng nhuốm lên không ít gian manh. Anh ngậm điếu thuốc, áp sát gần tai cô, khói thuốc cùng giọng nói trầm của anh đồng thời phả ra: "Nhưng mà, Cá vàng, anh đúng là muốn đóng gói đưa em đi cùng thật đấy!"
Khi Tang Hiểu Du ngẩng mặt lên, cô bị anh nhấc lên thật mạnh, cả hai cùng ngã về sau, rơi xuống chiếc giường lớn.
Tần Tư Niên thẳng thừng bắn điếu thuốc còn đang hút dở vào trong thùng rác, lập tức cúi xuống đè lên người cô. Tang Hiểu Du giơ tay ra cản: "Cầm thú... anh còn phải đi công tác cơ mà!"
"Chính vì phải đi công tác, thế nên em phải có trách nhiệm giúp anh no bụng, nếu không đi lâu như vậy, anh sao nhịn nổi!" Nói xong mấy chữ cuối cùng, ánh mắt Tần Tư Niên cũng đổi sắc.
Bấy giờ Tang Hiểu Du mới hiểu, thì ra ban nãy vừa về anh nói đợi cô là để làm mấy chuyện này.
Cô liếm liếm môi, còn đang cố muốn nói gì đó thì đã bị nụ hôn long trời lở đất của anh tập kích.
Lần nào cô cũng không chống cự lại được anh, khắp người như có một dòng điện tê rần chạy qua, đầu tóc bù xù xõa ra trên gối, đuôi ngựa được buộc lên lướt qua bả vai và lồng ngực của anh...
Hoàng hôn bên ngoài chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, trời nhá nhem tối.
Tang Hiểu Du nằm ẹp trên giường, quần áo vung vãi dưới sàn. Cô đắp chiếc chăn mỏng, để lộ ra bả vai trần toàn dấu hôn. Cô mệt mỏi gượng mở mắt, Tần Tư Niên đang đứng cài cúc áo sơ mi.
Sau đó, cô nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề đi tới bên giường, hôn lên vai cô.
Trong không khí là thứ mùi quen thuộc sau một màn tình cảm. Tang Hiểu Du bất giác rụt người lại, ngước lên liền rơi thẳng vào đôi mắt anh, trong đó có những tia sáng sâu và dữ dội của kích tình còn chưa kịp tan đi, cùng với đó là một tiếng cười khẽ vang lên: "Bà Tần, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh!"
Tang Hiểu Du nuốt nước bọt. Ánh mắt hụt hẫng của cô nhìn về phía con sói no bụng là anh, nhưng bất giác lại chẳng thể đọc hiểu trái tim anh nữa.
...
Mặt trời hết mọc rồi lại lặn, ngày lại ngày trôi qua.
Thời gian trôi qua rất chậm chạp, nhưng dường như cũng lại rất nhanh. Từng trang lịch được lật dần dần, cuối cùng cũng sắp tới ngày Tần Tư Niên đi công tác trở về, nhưng cũng gần tới ngày kết thúc thỏa thuận hôn nhân bốn năm của họ...
Có lẽ vì ngủ một mình liên tục quá nhiều đêm, Tang Hiểu Du bỗng dưng cảm thấy thấp thỏm.
Sau khi được em họ nhắc nhở, tối đó từ nhà hàng trở về, cô có từng hỏi dò Tần Tư Niên. Với một người có đầu có thông minh như anh không thể nào không hiểu những lời nói sâu xa của cô.
Cô nhớ tới câu trả lời cùng tiếng cười khẽ của anh khi ấy, rồi lại cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Khi bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, chiếc nhẫn tròn hơi xoay chuyển, hai chữ S đứng sát cạnh nhau ở trong nhẫn lộ ra ngoài. Anh nói là anh nhờ ông chủ cố tình khắc lên đó, lấy hai chữ cái đầu trùng nhau trong tên của họ, trước mắt cô hiện lên khung cảnh anh đeo nhẫn vào tay cô tại Shangri La.
Tang Hiểu Du an tâm hẳn.
Chẳng biết Hách Yến đã đi ra trước mặt cô từ lúc nào, tay trái cầm một chiếc micro không dây buông thõng, dùng tay phải khuơ khuơ trước mặt cô: "Cá nhỏ, ngẩn ra đó làm gì vậy, phỏng vấn kết thúc rồi, thu dọn máy móc thôi!"
"À à!" Bấy giờ Tang Hiểu Du mới sực tỉnh.
Cô cùng Hách Yến, thêm hai đồng nghiệp khác trong đài truyền hình, mới sáng sớm đã chạy tới công trường mới thi công ở bên kia bờ sông. Để xây dựng một diện mạo mới cho thành phố, Chính phủ đang lên kế hoạch xây thêm hai công viên lớn, hôm nay chính thức làm lễ khởi công, đài truyền hình được gửi lời mời tiến hành phỏng vấn và truyền thông độc quyền.
Tang Hiểu Du tắt chiếc máy đang vác trên vai đi, cầm vào tay.
Hách Yến ở bên cũng đang thu dọn dây điện và micro, ngập ngừng huých vào tay cô: "Cá nhỏ, hình như mình vừa nhìn thấy Trì Đông đấy!"
"Trì Đông? Ở đâu cơ?" Tang Hiểu Du ngẩn người.
Hách Yến đưa tay chỉ ra sau lưng cô: "Ở ngay bên cạnh chiếc cần cẩu màu vàng sau lưng cậu kìa! Ban nãy lúc tiến hành đưa tin, mình đã nhìn thấy anh ta rồi!"
Vì Tang Hiểu Du đứng quay lưng về phía cần cẩu nên nãy giờ hoàn toàn không chú ý đến. Ngược lại, một Hách Yến mặt đối diện với ống kính tiến hành đưa tin thì có thể nhìn được rõ ràng. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, Trì Đông cứ đứng mãi ở đó, thật ra cô ấy cũng băn khoăn không biết có nên nói cho cô không.
Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du quay người nhìn qua.
Có lẽ vì động tác của cô quá đột ngột, Trì Đông cũng không né tránh kịp, hình như vẫn còn kiêng dè vì từng hứa sẽ không đến làm phiền cô nữa. Sau khi bắt gặp ánh mắt cô, anh ta trốn ra sau cần cẩu, có phần thảm hại.
Trông có vẻ như đang bị ốm, phải dùng tay che đi những tiếng ho khẽ.
Tang Hiểu Du nhớ tới lần gặp nhau ở quảng trường mấy ngày trước, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn giao lại máy móc cho Hách Yến và đi qua đó.
Ba năm rưỡi trước, khi đối mặt với Trì Đông, cô đã bình thản từ lâu. Những kỷ niệm đã có trước kia cũng dần dần nhạt nhòa theo thời gian. Như bây giờ, cô cảm thấy anh ta giống như một người xa lạ đã từng thân thuộc hơn. Cho dù còn có thể gặp mặt cũng sẽ chẳng để lại dấu vết gì trong cuộc đời của nhau nữa.
Tang Hiểu Du rút bịch giấy ra khỏi túi, coi như trả lại lòng tốt của anh ta tối đó: "Này!"
Tối đó cô nhìn thấy Tống Giai Nhân nắm tay Tần Tư Niên trong cơn say nên đã âm thầm chạy ra ngoài một mình, cô độc đi lại trong màn đêm như một con chó. Dù thế nào, cô vẫn rất cảm kích lúc đó có người xuất hiện nói cùng mình mấy câu.
"Cảm ơn em!" Trì Đông chìa tay đón lấy, nói một tiếng cảm ơn rồi giải thích có phần gấp gáp: "Cá nhỏ, không phải anh theo dõi em đâu. Hạ tầng kiến trúc của khu đất này do công ty anh đảm nhiệm. Nghe nói hôm nay có phóng viên của đài truyền hình qua đây, không ngờ lại chính là em, ban nãy sợ em nhìn thấy anh sẽ khó xử, nên anh không xuất hiện!"
Tang Hiểu Du hiểu ra, gật đầu, chẳng trách ban nãy chẳng nhìn thấy lãnh đạo công trường ở đâu. Tối đó thấy cô một mình ngồi đờ đẫn ở quảng trường, bây giờ nghĩ lại Trì Đông vẫn bất giác nhíu mày. Ngập ngừng giây lát, anh ta dè dặt hỏi dò: "Cá nhỏ, mấy năm nay em sống như thế nào? Anh Tần... hai người vẫn hạnh phúc chứ? Em đừng hiểu lầm, anh chỉ quan tâm như một người bạn cũ thôi, không có ý gì khác đâu!"
Cuối cùng, còn sợ cô nghĩ nhiều, anh ta phải giải thích thêm một câu.
"Ừm." Tang Hiểu Du mỉm cười gật đầu, tiện thể khách sáo hỏi: "Còn anh thì sao, sống thế nào? Chắc anh và cô Từ cũng rất hạnh phúc?"
Tuy rằng bây giờ nhớ đến con người Từ Vũ Nhu đó, cô vẫn cảm thấy cô ta thật trơ trẽn và không đáng nhắc tới, nhưng buộc phải thừa nhận, tình cảm Từ Vũ Nhu dành cho Trì Đông rất sâu đậm, dù sao thì ánh mắt yêu một người là không thể che giấu được.
Trước mắt cô bất ngờ xuất hiện mộ đôi mắt xinh đẹp khác, tình yêu ở nơi đó cũng không thể che giấu được...
Trái tim Tang Hiểu Du bất ngờ co thắt lại rất mạnh.
Khi hoàn hồn lại, cô thấy Trì Đông đang cầm chặt bịch giấy cô đưa, buồn bã nói: "Cá nhỏ, anh ly hôn rồi."
"Hả, anh ly hôn rồi?" Tang Hiểu Du sửng sốt.
"Ừm." Trì Đông gật đầu: "Hai tháng trước, anh và cô ấy đã làm thủ tục ly hôn. Ban đầu Vũ Nhu không đồng ý, nhưng anh đã đơn phương nộp đơn rồi! Cá nhỏ, anh nhớ lúc trước có nói với em, anh đến với Vũ Nhu là vạn bất đắc dĩ, anh cần thời gian để trở nên lớn mạnh hơn. Nay, cuối cùng anh đã trở thành người ở đẳng cấp trên, không sợ bị ai uy hiếp, kìm kẹp nữa, có lại được tự do rồi!"
Chỉ là đã đánh mất em.
Câu này Trì Đông không nói, chỉ âm thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì anh ta biết rất rõ, ngay từ khoảnh khắc để cô bắt gian được mình giấu cô quấn quýt với Từ Vũ Nhu, anh ta đã đánh mất cô rồi, cũng không còn tư cách có được cô nữa.
Tang Hiểu Du ngẩn người, có phần bất ngờ. Nhưng ngoài bất ngờ ra, cô cũng chỉ thổn thức vì Từ Vũ Nhu một chút, đây có được coi là vớt nước bằng giỏ trúc, cuối cùng ra về tay không không?
Không nói thêm gì nữa, nhìn thấy Hách Yến đã cầm máy móc ngồi lên xe, cô cũng tạm biệt Trì Đông rồi chạy qua đó.
...
Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, Tang Hiểu Du không ngủ nướng mà cùng mẹ con Hách Yến tới một bệnh viện tư.
Ca phẫu thuật cấy ghép năm đó của Đường Đường rất thành công. Bây giờ mỗi ngày con bé đều có thể chạy nhảy vui vẻ, hoàn toàn không giống một đứa trẻ từng bị bệnh tật giày vò. Nhưng vì vẫn còn nhỏ, để an toàn, cứ nửa năm nó lại phải quay lại bệnh viện kiểm tra một lần.
Buộc hai bên tóc như sừng dê xinh xắn, Đường Đường đang ngắm nghía con búp bê trong tay mình. Bước vào trong thang máy, nó hớn hở khoe với cô: "Cô Cá nhỏ, cô nhìn xem, đây là món quà bố mang về từ đợt công tác Cannes hôm kia. Đây không phải con búp bê bình thường đâu, là Victoria's Secret đó!"
"Đẹp thật đấy, sau này lớn lên Đường Đường cũng làm người mẫu đi!" Tang Hiểu Du mỉm cười.
"Hì hì..." Đường Đường cười xấu hổ, rồi lại nhanh chóng nhăn tít mặt lại, vẻ âu sầu: "Nhưng bố nói con gái vẫn không nên lộ mắt quá nhiều ở bên ngoài thì tốt hơn."
Nhìn thấy vẻ phấn khích của cô cháu gái khi nhắc tới Tần Hoài Niên, Tang Hiểu Du cảm nhận được sự dựa dẫm của nó dành cho bố.
"Yến Tử, tái khám sao không gọi anh hai đi cùng?" Cô bất giác buột miệng hỏi.
Dù sao Tần Hoài Niên cũng là bố đẻ của Đường Đường, về lý mà nói cần phải thông báo. Nhưng hỏi xong, cô liền hối hận. Quả nhiên, cô nhìn thấy ánh mắt Hách Yến tối đi: "Anh ấy chuẩn bị cho lễ cưới chắc rất bận..."
Hết chương 91
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...