Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Sau khi xuống xe, Tang Hiểu Du liền hối hận vì đã theo anh tới đây.

Tống Giai Nhân đang nói với Tần Tư Niên bên trong có những bạn học nào tới dự. Hoặc cũng có thể vì bản thân họ có quá nhiều chủ đề chung để nói nên cứ nói mãi từ đầu tới cuối. Còn trong vô thức, cô bị lạc ở phía sau.

Giống như một con chó con bị người chủ của mình bỏ quên, cô đơn lạc lõng đi tụt về sau.

Tang Hiểu Du nhìn hai con người đang đi song song phía trước. Cho dù trời đã tối nhưng gương mặt Tống Giai Nhân vẫn đẹp như tiên giáng trần, hơn nữa dáng người cô ấy cũng cao ráo, khoảng trên dưới một mét bảy, đi thêm giày cao gót đứng bên cạnh Tần Tư Niên tạo nên một tỷ lệ chênh lệch rất hợp mắt.

Có thể chính vì lý do đó, cô cảm thấy hơi khó thở.

Tâm trí cô nhất thời mông lung, không hiểu vì sao, bước chân bỗng loạng choạng.

Vào khoảnh khắc cô suýt ngã nhào thì một bàn tay mảnh khảnh đỡ vững lấy cô. Mùi hương nam tính quen thuộc ập tới. Tần Tư Niên đi ở phía trước chẳng biết đã quay ngược lại, đứng trước mặt cô từ lúc nào, mỉm cười có vẻ trêu chọc: "Đi đường bằng mà cũng vấp chân nọ vào chân kia được, em ngốc thật sự đấy!"

Tang Hiểu Du bực dọc nói: "Có một viên sỏi!"

Tần Tư Niên giơ chân, thẳng thừng đá bay viên sỏi đó đi rồi nắm lấy tay cô.


Mười ngón tay đan vào nhau, là tư thế bình thường anh thích dùng để nắm tay cô. Tang Hiểu Du vô thức giãy giụa, nhưng không giằng ra được, chỉ càng bị anh nắm chặt hơn, dẫn về phía trước. Trong tầm mắt, cô nhìn thấy đôi mắt đầy ngưỡng mộ của Tống Giai Nhân.

Phòng VIP ở trên tầng ba, sau khi đi thang máy lên thì đi vào trong, tới căn phòng thứ hai chính là phòng của họ.

Có vẻ như ngoài Tần Tư Niên ra, mọi người đều đã có mặt đông đủ. Năm sáu người ngồi xung quanh một chiếc bàn, đang nói chuyện cao hứng. Thấy họ tới, ai nấy đều nhìn cả về phía này.

Trong đó có một người đàn ông mặc vest đứng lên, trông có vẻ giống một nhà kinh doanh trong lĩnh vực tài chính, thẳng thừng trêu chọc: "Bác sỹ Tần đại tài của chúng ta, mong ngày mong đêm cuối cùng cũng đợi được cậu tới! Xem ra cậu vẫn vậy, chỉ có Giai Nhân mời được vị đại thần này đến!"

"Chỉ muộn có năm phút thôi mà, bữa tối nay tính cho tôi!" Tần Tư Niên uể oải lên tiếng.

"Hì, Tần thiếu, đợi mỗi câu này của cậu thôi!" Người đàn ông mặc vest bỗng bật cười, mọi người đều phụ họa theo.

Sau khi hàn huyên xong, bắt đầu chú ý thấy Tang Hiểu Du ở bên cạnh Tần Tư Niên, ánh mắt họ nhìn cô bắt đầu có vẻ quan sát và tò mò. Tống Giai Nhân chủ động giải vây cho cô, giới thiệu cô với mọi người: "Đây là cô Tang, Tang Hiểu Du!"

Tang Hiểu Du không quá ngợp, cô mỉm cười thoải mái với mọi người: "Chào mọi người! Tôi là..."

"Tần phu nhân!" Giọng Tần Tư Niên át đi giọng cô.

Tang Hiểu Du sững người, hoàn toàn không ngờ anh lại giới thiệu một cách đơn giản và trực tiếp như vậy. Chỉ là không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm giác sau khi Tần Tư Niên nói xong câu ấy, cả phòng chợt im phăng phắc, biểu cảm của mọi người có phần kỳ lạ.

Cuối cùng, vẫn là Tống Giai Nhân chủ động nói lảng sang chuyện khác, cô ấy nói với người đàn ông mặc vest: "Ngô à, mỗi ngày ở nước ngoài tôi đều thèm ăn món phương Bắc, đói sắp chết rồi, cậu bảo phục vụ khẩn trương mang thức ăn lên đi!"

Cùng với bóng những người phục vụ đi ra đi vào, sau khi đồ ăn được mang lên đủ, buổi gặp mặt cũng dần dần đi vào phần sôi nổi.

Sau khi ngồi xuống, Tang Hiểu Du nhìn quanh một lượt, hình như ngoài Tần Tư Niên dẫn theo người thân ra, những người khác đều tới đây một mình. Cô rõ ràng có phần lạc lõng, hơn nữa họ đều là bạn học đại học nhiều năm, thường xuyên nói về những chuyện hồi còn trẻ, cô hoàn toàn không tham gia vào được.

Ngược lại, bên cạnh cô có một người đàn ông đeo kính, tính cách trông có vẻ khá bẽn lẽn, nhưng lại nở nụ cười với cô: "Cô Tần làm công việc gì vậy?"

Suốt cả một buổi tối, chỉ có đối phương chủ động bắt chuyện với cô, cô rất cảm kích trong lòng.

Tang Hiểu Du đang định trả lời đối phương thì chất giọng trầm của Tần Tư Niên từ đâu âm u bay tới: "Nội trợ toàn thời gian, ở nhà chăm con!"


"..." Cô phát rồ, giữ nguyên nụ cười, nghiến răng nhìn qua: "Anh có thể đừng nói linh tinh được không, con ở đâu ra!"

"Thì sắp có rồi!" Tần Tư Niên lạnh lùng hừ một tiếng, còn trừng mắt một cái với đối phương.

Người đàn ông đẩy đẩy gọng kính, lặng lẽ quay mặt sang bên kia, nói chuyện với người khác.

Không biết ai là người mào trước mà chủ đề câu chuyện hướng sang Tống Giai Nhân: "Giai Nhân bây giờ lợi hại thật đấy! Hai hôm trước, một đồng nghiệp ở công ty chúng tôi biết trong tay tôi có vé xem buổi biểu diễn của cô ấy, còn đòi ra giá cao mua lại của tôi đấy, nghe nói bây giờ một vé cũng khó."

"Khoa trương rồi đấy! Nếu có bạn bè muốn tới góp vui, tôi có thể nói với đoàn múa một tiếng!" Tống Giai Nhân cười ngọt ngào.

"Giai Nhân, cậu đúng là khiêm tốn!" Anh Ngô ngồi bên cạnh cô ấy lên tiếng: "Có ai không biết cậu đã học múa ba lê từ nhỏ. Hồi chúng ta còn học đại học, cả trường nghệ thuật có cậu là múa đẹp nhất, thường xuyên được các đoàn nghệ thuật mời tới biểu diễn! Bây giờ không những cậu được vào đoàn nghệ thuật New York, một trong ba đoàn múa ba lê nổi tiếng nhất nước Mỹ mà còn trở thành nữ chính người Hoa đầu tiên nữa!"

"Nhưng mà, tôi sắp rời đoàn rồi." Tống Giai Nhân bỗng nhiên cười nói.

"Hả?" Anh Ngô sững người.

"Ngay từ lúc về nước, tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi!" Tống Giai Nhân nhún vai, giải thích: "Sau khi kết thúc mấy buổi biểu diễn ở Băng Thành, tôi sẽ rời khỏi đoàn múa."

"Vì sao vậy? Một đoàn múa ba lê nổi tiếng như thế, người khác cả đời muốn vào đó cũng khó!" Anh Ngô bày ra nét mặt khó hiểu, những người khác cũng không hiểu theo.

Tống Giai Nhân cầm cốc rượu vang lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười dịu dàng: "Bởi vì tôi bỗng nhiên phát hiện ra, cho dù có được một sự nghiệp huy hoàng thì bên cạnh vẫn chẳng có ai đứng bên chia sẻ cùng mình, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Vì vậy, lần này tôi trở về cũng là muốn tìm lại thứ quan trọng ấy!"


Tuy cô ấy trả lời câu hỏi của anh Ngô nhưng ánh mắt lại hướng sang Tần Tư Niên ở bên cạnh.

Thứ quan trọng nhất...

Tang Hiểu Du cầm chặt chiếc thìa trong tay.

"Tư Niên, cậu phải mời Giai Nhân một ly!" Lúc này anh Ngô đập bàn đứng dậy, cầm chai rượu vang đỏ lên theo: "Cậu còn nhớ không, lúc trước khi chúng ta còn du học ở New York, ở khu Queens* có một đám côn đồ, chuyên môn tìm mấy người Trung Quốc có tiền để ra tay. Chúng nhắm cậu làm mục tiêu, đánh ngất rồi bắt cậu đi. Cũng nhờ có Giai Nhân bất chấp nguy hiểm kịp thời báo cảnh sát mới cứu được cậu về, bằng không năm xưa cậu suýt nữa đã bị thủ tiêu rồi! Về sau, đám nhãi đó còn trả thù, tìm Giai Nhân tính sổ, hại cô ấy phải nằm viện nửa tháng trời!"

*Queens là quận lớn nhất tính theo diện tích, hạng nhì tính theo dân số, và nằm xa về phía đông nhất trong số năm quận mà hình thành Thành phố New York.

Tần Tư Niên giật giật khóe môi: "Chuyện này dĩ nhiên tôi không quên."

Có vẻ như men rượu bốc lên, anh Ngô bước chân lảo đảo, vượt qua Tống Giai Nhân đi tới trước mặt anh, ngữ khí có chút bất bình thay: "Tư Niên, vậy cậu có còn nhớ bản thân từng đặt một lời thế cả đời này ngoài Giai Nhân ra không lấy ai khác không? Còn chạy tới chùa tìm lão hòa thượng viết một tấm bùa, nói nếu lấy người khác thì nhất định sẽ không được chết tử tế?"

"Cạch..." Chiếc thìa trong tay Tang Hiểu Du rơi xuống chiếc đĩa, phát ra một âm thanh nặng nề...

Hết chương 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui