Nhìn thấy cậu thanh niên chạy giữa đám đông đó, Tang Hiểu Du vội vàng gọi giật lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cậu thanh niên chỉ về một hướng gần núi: "Đội cứu hộ tìm ra hơn mười nạn nhân may mắn sống sót ở đống đổ nát kia. Hình như lúc trước ở đó là một nhà xưởng. Khi động đất xảy ra, có không ít người bị vùi bên dưới tầng hầm!"
Trong lúc đó, đã có một người quân nhân vội vã chạy về phía họ, chiếc mũ quân đội trên đầu gần như lệch hẳn đi: "Bác sỹ Tần, vừa tìm thấy một nạn nhân may mắn. Chân của anh ấy bị đá đè chưa thể cử động được, đội cứu hộ vẫn đang nghĩ cách. Nhưng người này bị bệnh tim nghiêm trọng, bây giờ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng hít thở khó khăn và trạng thái nôn ra máu rồi! Bởi vì ở bên dưới thật sự quá nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào đệm khí để chống đỡ tạm thời, hơn nữa cũng không chống đỡ được bao lâu, gần như đang nguy hiểm tới tính mạng. Bây giờ không có bác sỹ nào xuống đó được..."
Nhân tính được khảo nghiệm vào những thời khắc như thế này.
Tuy rằng trên vai các bác sỹ là trách nhiệm, nhưng dù sao mỗi con người đều là người bình thường, có thất tình lục dục, cũng có nỗi sợ hãi riêng, không phải ai cũng chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh cho nhân dân và bảo vệ Tổ quốc vào bất cứ lúc nào như những người lính.
"Tôi đi!" Tần Tư Niên gần như nói không chút do dự.
"Cầm thú..."
Tang Hiểu Du giữ tay anh lại, nhìn xuống chân trái của anh: "Chân anh vẫn đang bị thương!"
Sau một con đường gập ghềnh, vết băng mới ở bệnh viện ban nãy đã có chút máu thấm ra, vì dù sao vết thương cũng khá sâu và dài, phải khâu trọn vẹn hơn hai mươi mũi. Nếu bây giờ anh tiếp tục tham gia cứu hộ, rất có thể sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng hơn.
"Không sao đâu, bây giờ cứu người quan trọng!" Tần Tư Niên mỉm cười, xoa đầu cô và nói: "Cá vàng, em về lều trước hoặc đi phỏng vấn đi. Bây giờ vừa mới tìm ra những nạn nhân may mắn, nên chuyển tin tức này ra ngoài. Anh không sao, cứu nạn nhân xong anh sẽ quay về!"
Nói xong, anh bèn cất bước đi theo người quân nhân.
Nhưng Tang Hiểu Du không buông tay, ngược lại nắm chặt tay anh hơn. Thấy anh mấp máy môi, cô biết anh nhất định lại hiểu lầm mình muốn ngăn cản anh. Cô vội lên tiếng: "Em đi cùng anh!"
Cô hiểu được tâm trạng muốn cứu người của anh, cũng khâm phục sức hấp dẫn nam tính của anh lúc này khi bất chấp tất cả nguy hiểm. Chỉ có điều cô không muốn trải qua thêm một lần nỗi khiếp sợ như lần dư chấn ngày hôm qua nữa. So với việc đứng ngoài thấp thỏm lo lắng, chi bằng đi theo anh.
"Không được!" Tần Tư Niên chau mày rất chặt, từ chối không cần suy nghĩ: "Bên trong rất nguy hiểm, lẽ nào vừa rồi em không nghe thấy à? Giống như tòa nhà hôm qua, thậm chí là còn nghiêm trọng hơn. Chỗ đó vốn là tầng hầm, đằng sau còn dựa lưng vào núi, bây giờ đang hoàn toàn dựa vào đệm khí chống đỡ, mức độ nguy hiểm còn cao hơn, không thể may mắn như hôm qua đâu!"
"Vậy thì em vẫn phải đi!" Tang Hiểu Du khăng khăng.
Bờ môi Tần Tư Niên mím lại thành một đường thẳng, anh không chịu dễ dàng chấp nhận.
"Cho dù anh không đồng ý, sau khi anh đi vào, em cũng sẽ lén lút vào theo!" Tang Hiểu Du đành nghiến răng nói như vậy. Thấy anh vẫn không suy suyển, cô mím môi, nhẹ nhàng siết lấy lòng bàn tay dày dặn của anh, chân thành nói: "Cầm thú, chúng ta là vợ chồng mà!"
Tần Tư Niên bất ngờ nuốt nước bọt, đôi mắt hoa đào nhìn cô chăm chú một lúc.
Anh trở ngược tay lại, đan tay mình vào tay cô rồi kéo cô vào lòng, sau đó quay sang hỏi anh quân nhân: "Có thể dẫn thêm một người không?"
"Được, được!" Anh quân nhân lúc này đã không thể nghĩ được chuyện gì khác.
Không giống tòa nhà thấp hôm qua, khi lao vào trong nó vẫn còn chút hình thù cơ bản, nơi đây là một khu đổ nát còn sót lại sau khi một công xưởng sát núi bị đổ sập, thi thoảng lại có những tảng đá lăn xuống, cảnh tượng không khác gì một trường quay phim điện ảnh.
Chỗ vào khá nhỏ, gần như phải ngồi xuống mới có thể chui được vào trong.
Sau khi người quân nhân đi vào, Tần Tư Niên quay lại kiểm tra mũ bảo hiểm trên đầu cô, nở một nụ cười: "Cá vàng, em sợ không?"
"Chẳng phải có anh sao?" Tang Hiểu Du thản nhiên hỏi ngược lại.
Biểu cảm trên mặt cô cũng không có gì thay đổi, đôi mắt phượng bên dưới chiếc mũ bảo hiểm ngước lên nhìn anh, trả lời không cần suy nghĩ và rất điềm nhiên.
Nụ cười bên khóe miệng Tần Tư Niên càng đậm hơn. Anh không nói gì nữa, dắt tay cô, cúi người đi vào trong. Họ theo một con đường gồ ghề mấp mô đi vào, có lẽ đã vừa ngồi xổm vừa tiến lên khoảng hơn mười phút, cuối cùng mới được đứng thẳng dậy. Có lẽ đã xuống tới tầng hầm, nhìn bằng ánh sáng của ngọn đèn khẩn cấp có thể thấy không ít các loại máy móc đã nát bét. Có người nằm bên dưới máy móc, chính là nạn nhân may mắn mà anh quân nhân nói.
Đó là một người đàn ông, trông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, hai chân đã bị máy móc đè chặt, hơn nữa bên trên còn có không ít đất đá, to nhỏ khác nhau. Nhân viên cứu hộ bên cạnh đang thận trọng, cố gắng di chuyển từng tảng đá một, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến một điểm tựa không đỡ được, gây sập.
Mặt của nạn nhân đã tím tái, không chỉ là khó khăn trong hô hấp, lồng ngực đang phập phồng lên xuống.
Tần Tư Niên không màng tới vết thương của mình, chạy nhanh tới trước. Trong lúc đó anh đã lấy ống nghe trong hộp y tế ra, đặt lên trước ngực nạn nhân. Có lẽ đã cảm nhận được, nạn nhân nhìn anh, cất giọng run rẩy: "Bác sỹ... Anh là bác sỹ sao?"
"Phải, tôi là bác sỹ!"
Tang Hiểu Du đứng cách đó vài mét, nghe thấy chất giọng mạnh mẽ của anh, dường như cũng cảm thấy đối phương có thêm nhiều hy vọng.
Đôi tay cô bất giác nắm chặt lại, cô nghe thấy anh quay đầu gọi to: "Bà Tần, qua đây giúp anh!"
Tang Hiểu Du rảo bước đi tới, cũng quỳ một chân xuống bên cạnh như anh. Cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt anh, anh nhìn cô và dặn dò: "Lấy giúp anh trong hộp một lọ dương địa hoàng, một lọ thuốc lợi tiểu và một lọ thuốc giãn mạch!"
"Á?" Cô hơi ngây người.
Tần Tư Niên lặp lại danh pháp y học của những thứ đó một lần nữa, Tang Hiểu Du mới tìm đúng được các dung dịch. Cũng may cô từng có kinh nghiệm nghe anh chỉ huy, giúp anh tiêm thuốc.
Cô bơm từng loại dung dịch vào đầy ống tiêm rồi đưa cho anh, anh tiêm nó vào mạch máu của nạn nhân. Hai người kết hợp cực kỳ ăn ý.
Vài phút sau, cô nhìn thấy sắc mặt nạn nhân chuyển từ tím tái sang trắng bệch, lồng ngực cũng lên xuống chậm hơn một chút, Tang Hiểu Du vội hỏi: "Sao rồi?"
"Bệnh thấp tim. Anh phán đoán sơ bộ là do hẹp van hai lá gây ra, cụ thể vẫn phải xem chiếu chụp. May mắn là xuất huyết nhưng không phải trong trạng thái ói máu, mà chỉ vì quá sợ hãi nên anh ấy cắn vỡ khoang miệng làm máu chảy ra ngoài. Bây giờ nhịp tim đã bình thường trở lại, có thể tiếp tục tiến hành cứu hộ!" Tần Tư Niên đưa tay lên lau mồ hôi, sau đó lập tức trầm xuống, nhíu mày: "Có điều đôi chân này chắc không giữ được, nhưng gãy chân cũng còn hơn là mất mạng!"
"Liên hệ với đội y tế trên mặt đất, lát nữa cứu được nạn nhân đưa ngay nạn nhân lên xe cấp cứu, thông báo cho bệnh viện tuyến huyện chuẩn bị ngay một phòng bệnh để làm phẫu thuật cho nạn nhân!"
...
Khi từ dưới hầm lên trở lại mặt đất, bên ngoài liền vang lên những tràng vỗ tay rộn ràng. Rất nhiều thành viên của đội y tế, đội cứu hộ, đội tình nguyện và không ít quần chúng nhân dân đều thấp thỏm mong chờ. Sau khi nhìn thấy nạn nhân được khiêng ra ngoài và họ cũng lần lượt đi lên, có người đi đầu vỗ tay trước, giống như có sức lan tỏa vậy, khiến những người xung quanh cũng cảm động, hoan hô vì chuyện này.
Ngược lại, Tần Tư Niên mặt không đổi sắc, nắm tay cô đi thẳng qua đám đông.
Tang Hiểu Du bước vững chãi từng bước bên cạnh anh, nghe một loạt những tiếng vỗ tay dọc đường, bỗng dưng cảm thấy có chút vinh hạnh. Dường như đọc được cô đang nghĩ gì, bàn tay đang nắm tay cô chuyển sang ôm lấy vai cô: "Họ không chỉ vỗ tay cho anh và đội cứu hộ, còn có công lao của em nữa!"
Nghe xong, cô tự thấy xấu hổ, bởi vì xuất phát điểm của cô hoàn toàn vì chuyện cá nhân, không gây rối mà giúp đỡ được anh, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Quay đầu nhìn đống đổ nát ban nãy, Tang Hiểu Du ngẫm nghĩ, chân thành nói: "Tuy rằng ở đây có rất nhiều quân nhân và lính cứu hỏa, không sợ vất vả, không sợ hy sinh cứu được rất nhiều người, nhưng Cầm thú, bỗng dưng em cảm thấy anh cũng giống như một anh hùng!"
Ban nãy cô có chú ý, rất nhiều nữ y tá và nữ tình nguyện đều xuất hiện hoa đào trong ánh mắt, nhìn anh như nhìn một anh hùng bước ra từ phim điện ảnh Mỹ vậy. Nếu không phải vì anh đang nắm tay cô, nhất định họ sẽ kích động nhào tới.
"Bây giờ không muốn lấy quân nhân nữa à?" Tần Tư Niên nhướng mày, chậm rãi hỏi.
Gương mặt điển trai đã không còn vẻ nghiêm nghị ban nãy, thay vào đó là thần sắc lười biếng, nhìn cô nửa đùa nửa thật.
"..." Tang Hiểu Du á khẩu.
Đây đã là chuyện của năm nào tháng nào rồi mà anh vẫn còn nhớ!
Đồ nhỏ mọn...
Cảm nhận được lòng bàn tay trên vai thu chặt lại, Tang Hiểu Du vô thức ngẩng đầu, thấy anh đang khẽ rướn môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, chất giọng trầm bay nhảy lọt vào tai cô: "Anh không muốn làm anh hùng gì cả, anh không rảnh! Bà Tần, em nhớ kỹ, anh chỉ là người đàn ông của em, anh là chồng em!"
Mấy chữ cuối cùng giống như gõ thẳng vào trái tim cô vậy.
Tang Hiểu Du mượn cớ cụp mắt xuống, che giấu sự e thẹn sau khi bị anh thả thính hết lần này tới lần khác.
Khi tiếp tục đi về phía căn lều, cô vẫn bất giác nhớ tới cảnh tượng ở dưới đống đổ nát ban nãy. Anh quỳ bên chân bị thương xuống, nghiêm túc và chuyên tâm cứu chữa nạn nhân.
Cho dù không mặc áo blouse trắng, người anh cũng như được bao trùm bởi ánh hào quang.
Tang Hiểu Du bất giác ngước mắt lên lần nữa, cắn môi len lén ngắm nhìn anh, sau đó nghe thấy anh nói: "Muốn ngắm thì cứ đường hoàng mà ngắm, đừng lén la lén lút!"
"..." Cô không nhịn được, lườm anh.
Ở khu vực thiên tai, thời gian trôi rất chậm nhưng cũng rất nhanh, chớp mắt đã được một tuần. Một phần số quân nhân và lính cứu hỏa đã rút đi, những người khác còn ở lại cũng liên tục di chuyển khu vực.
Nếu không ở trong hoàn cảnh này, không ai hiểu được khi đứng trước thiên nhiên, con người ta lại yếu đuối và bất lực như vậy.
Trên cổ Tang Hiểu Du đeo chiếc máy ảnh, ghi lại một số hình ảnh ở khu thiên tai sau khi mọi việc đã tạm ổn. Cô tin rằng cũng giống như những khu vực thiên tai khác, con người nhất định sẽ lại xây dựng lên những hình ảnh mới mẻ và tươi đẹp.
Đồ đạc đã được thu dọn gần như xong xuôi rồi, bởi vì cô chỉ có một chiếc ba lô leo núi, các loại máy móc đều trao lại cho người đồng nghiệp về trước từ sáng để đem về theo. Tần Tư Niên cũng giống như cô, thậm chí đồ của anh còn ít hơn, chỉ có vài ba bộ quần áo để đổi, chiếc lều họ ngủ mấy hôm nay đã bị tháo xuống.
Khi chiếc ba lô leo núi trong tay vừa được Tần Tư Niên đón lấy thì Tang Hiểu Du nghe thấy phía sau có tiếng người gọi mình.
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy cậu thanh niên thở hồng hộc chạy tới, đằng sau đeo một chiếc ba lô to tướng. Các tình nguyện viên hầu như cũng đã thu dọn sạch sẽ, hôm nay bên quản lý có sắp xếp xe khách chở họ ra sân bay.
Sau khi đứng thở một lúc, cậu thanh niên cười hỏi: "Chị Cá nhỏ, hôm nay anh chị cũng trở về Băng Thành phải không? Vậy vừa đẹp, chúng ta lại có thể cùng đi chung, chưa biết chừng lại ngồi chung một chuyến bay ấy chứ!"
"Thật ngại quá, chúng ta không đi chung!" Tần Tư Niên cất giọng trầm trầm, trả lời thay cô.
Tang Hiểu Du kinh ngạc hỏi: "Chúng ta không về ư?"
Tần Tư Niên liếc nhìn cô, bật ra âm thanh từ mũi: "Ừm, đưa em tới Shangri La chơi hai hôm!"
"..." Tang Hiểu Du há hốc miệng.
"Thế ạ, vậy thì rất đáng tiếc, em phải về rồi. Lần này đi tới đây, các thầy cô trong khoa rất ủng hộ em, nhưng năm thứ tư khá bận, mùa hè năm nay em tốt nghiệp rồi, còn rất nhiều luận văn cần phải viết!" Cậu thanh niên thể hiện sự hụt hẫng rõ ràng, sau đó cậu nhìn sang Tần Tư Niên đang hơi đen mặt đứng cạnh Tang Hiểu Du, gãi đầu gãi tai, ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Chị Cá nhỏ, sau khi trở về Băng Thành chúng ta còn có thể liên lạc không ạ, chị có thể cho em số di động của chị không?"
Cô mặc kệ ánh mắt Tần Tư Niên từ bên cạnh phóng tới, vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên là được!"
Cô thật lòng rất yêu quý cậu thanh niên này, cũng mong muốn được trở thành bạn bè với cậu, nhất là trong hoàn cảnh cực khổ này, cậu vẫn hết lòng hết sức với nhiệm vụ chung, không phải ai cũng có thể làm một tình nguyện viên, nghị lực và lòng nhân ái này đáng để người ta khâm phục.
Cô đang định lên tiếng đọc số điện thoại thì Tần Tư Niên ở bên cạnh bất ngờ đưa tay ra: "Đưa di động cho tôi, tối giúp cậu lưu số."
Nghe thấy vậy, cậu thanh niên và cô đều giật mình, sau đó cậu cuống quýt rút di động ra đưa cho anh.
Sau khi nhận lấy, Tần Tư Niên bèn cúi đầu nhanh chóng gõ một dãy số lên màn hình, đồng thời còn chu đáo hỏi một câu: "Tên lưu là chị Cá nhỏ nhé?"
"Vâng!" Cậu thanh niên gật đầu lia lịa.
Sau khi lưu xong xuôi, Tần Tư Niên bèn trả di động lại cho đối phương.
Cậu thanh niên đón lấy bằng hai tay, bỗng dưng thấy hơi hoảng hốt, cảm kích nói: "Cảm ơn bác sỹ Tần!"
"Không có gì!" Tần Tư Niên khẽ nhếch môi cười.
Cậu thanh niên đút di động vào túi, kéo lại quai ba lô, nở nụ cười rất rạng rỡ: "Hì hì, chị Cá nhỏ, về rồi em sẽ liên lạc lại với chị! Vậy em lên xe đây, chúc anh chị thượng lộ bình an. Tạm biệt!"
Tang Hiểu Du mỉm cười vẫy tay chào: "Tạm biệt Lạc Lạc!"
Đợi bóng cậu thanh niên chạy xa về phía xe khách, cô bèn quay mặt lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nheo mắt, nghi hoặc hỏi: "Cầm thú, anh mà lại tốt bụng đến thế sao?"
Một giây trước vẫn còn bày ra gương mặt vô cảm rất không tình nguyện để cô và cậu ấy đi chung, một giây sau sao có thể chủ động giúp đối phương lưu số điện thoại?
"Ờ." Tần Tư Niên uể oải đáp.
Tang Hiểu Du quay đầu nhìn vầng dương phía đông, trêu chọc anh vẻ khó tin: "Mặt trời mọc phía Tây à?"
Tần Tư Niên liếc nhìn cô, từ tốn nói một câu: "Anh lưu số của anh."
"..." Tang Hiểu Du trợn trừng mắt. Cô biết ngay mà!
Đường núi quanh co hết vòng này tới vòng khác, sau khi lên xe khoảng nửa tiếng, Tang Hiểu Du đã ngủ thiếp đi.
Cô được Tần Tư Niên ở bên đánh thức. Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, mơ màng nhìn ra ngoài cửa xe, nhất thời vẫn chưa tỉnh hẳn: "Cầm thú, tới sân bay rồi sao?"
Tần Tư Niên giơ tay lau hết nước miếng trên khóe miệng cô: "Chưa, nhưng chúng ta phải xuống xe rồi."
Tang Hiểu Du mơ màng được anh dắt xuống xe, phát hiện họ đang đứng ở lối vào một thành cổ.
Shangri La, nơi gần với thiên đường nhất.
Trước kia cô cũng từng may mắn có dịp tới Vân Nam công tác nhưng ký ức để lại lần đó không vui vẻ gì. Sau đó cô lại vội vã trở về Băng Thành. Cũng chính tại Lệ Giang, nơi được mệnh danh là đô thị của những cuộc gặp định mệnh, họ vô tình có lần đầu tiên...
Tang Hiểu Du kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh, còn tưởng anh chỉ cố tình nói cho cậu thanh niên kia nghe, không ngờ lại tới đây thật!
Tần Tư Niên mỉm cười, khoác vai cô đi vào trong thành cổ.
Trong lúc cô mơ màng ngủ trên xe, Tần Tư Niên đã gọi điện đặt sẵn nơi ở, là một căn phòng ngắm cảnh hào hoa ở tầng trên cùng, có thể thu gọn toàn bộ thành cổ vào trong tầm mắt, bao gồm cả Bánh xe cầu nguyện khổng lồ trên quảng trường Ánh trăng.
Sau khi đặt tạm hành lý xuống, họ ăn một bữa đơn giản rồi đi dạo thành cổ.
Không còn sự hỗn loạn của khu vực thiên tai, khung cảnh bình yên và tươi đẹp này khiến người ta ngập tràn hy vọng trong lòng. Tuy rằng không lâu trước đó gần đây có thiên tai xảy ra nhưng các du khách vẫn không vì thế mà dừng bước. Gần chập tối mà vẫn nhìn thấy không ít người đi bộ trên đường.
Bánh xe cầu nguyện lớn nhất châu Á, có rất đông du khách vây xung quanh.
Theo tập tục của người dân ở đây, nếu đi xung quanh bánh xe cầu nguyện thì phải đi ít nhất ba vòng. Tang Hiểu Du chạm tay phải lên vòng tròn trên đó, đi vòng quanh. Khi vô tình quay đầu, cô lại có thể nhìn thấy bóng dáng cao và thẳng tắp của anh đi từng bước theo sau, ngũ quan điển trai dưới hoàng hôn khiến người ta không thể dời mắt.
Từ bậc thềm Bán Tiên trở về phố đi bộ, bàn tay khoác vai cô của Tần Tư Niên chuyển sang luồn qua mái tóc sau lưng cô: "Tóc dài vậy rồi."
Tang Hiểu Du đưa tay lên sờ sờ, vô thức nói: "Chẳng phải anh muốn em để tóc dài sao..."
"Thế nên, em nuôi tóc là vì anh?" Tần Tư Niên nhướng cao đôi mày, hỏi nửa đùa nửa thật.
"Cũng không phải!" Tang Hiểu Du ngượng ngập giải thích, ấp a ấp úng: "Tại em cảm thấy cắt tóc cũng hơi phiền... Này, em đã bảo không phải mà!"
Thấy tiếng cười trầm thấp của anh từ lồng ngực bật ra, gương mặt cô càng đỏ rực rỡ hơn dưới ráng chiều. Cô xấu hổ hất tay anh ra, muốn rảo bước đi nhanh về phía trước, ai ngờ bị anh nhẹ nhàng dùng sức xoay một vòng tại chỗ kéo ngược trở lại.
Cằm được nâng lên, ngay sau đó là bờ môi anh rơi xuống.
Sau một nụ hôn nóng bỏng như lửa, Tang Hiểu Du đỏ bừng mặt: "Cầm thú, đang ở trên đường đấy!"
Tần Tư Niên không buồn quan tâm, nét mặt bình thản, thậm chí còn có chút đắc ý. Anh nắm tay cô, tiếp tục sải rộng bước chân đi về phía trước.
Tang Hiểu Du vừa xấu hổ vừa giận dữ dùng mu bàn tay quẹt qua đôi môi ướt rượt. Cũng may đây là Vân Nam chứ không phải Băng Thành, không gặp phải người quen, bằng không cô thật sự không muốn sống nữa!
Ngoài một số người dân bản địa, đa phần trong thành cổ chỉ toàn là du khách. Giống như họ, mọi người hầu như đều kết thành đoàn hai ba người tới đây du lịch, hơn nữa có rất nhiều đôi là vợ chồng và người yêu. Vừa từ cửa hàng bán khăn choàng đi ra, trước mặt họ chính là một đôi vợ chồng tới đây hưởng tuần trăng mật.
Hai vợ chồng tay nắm tay, vẻ ngọt ngào như không thể rời xa nhau.
Tang Hiểu Du bất giác cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt của cô và Tần Tư Niên, trái tim chợt run lên nhè nhẹ.
Lẽ nào đây là một chuyến du lịch trăng mật?
Sau khi di chuyển mấy cửa hàng, họ vào một hàng đồ bạc. Ở mấy nơi thế này sẽ không có quá nhiều vàng hay kim cương. Ngành sản xuất đồ bạc ở nơi đây rất trứ danh, vừa xinh xắn vừa tinh xảo, rất hợp gu của Tang Hiểu Du.
Men theo một dãy dài những chiếc tủ kính, cô dừng chân trước một đôi nhẫn bạc.
Là một đôi nhân rất bình thường, không có nhiều hoa văn cầu kỳ.
Tần Tư Niên đã đi ra tới cửa thấy cô không nhúc nhích một lúc, bất giác quay ngược trở lại: "Sao vậy?"
Tang Hiểu Du cắn môi, chỉ tay vào tủ kính, lòng có chút mong chờ: "Đôi nhân này đẹp quá!"
Thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã ưng nó, rất muốn mua về, chỉ có điều dù gì nó cũng không phải nhẫn thường mà là một đôi nhẫn nam nữ, tạm thời không nói đến việc ông chủ sẽ không bán lẻ từng chiếc, mà nhẫn đôi chia ra đeo cũng không quá nổi bật.
"Ừm, cũng được!" Tần Tư Niên nhìn xuống ngón tay cô, gật đầu, sau đó không bình luận thêm gì, khoác vai cô: "Đi thôi, phía trước có một quán lẩu dê Hắc Sơn khá ngon, chẳng phải em muốn nếm thử sao?"
"Ồ!" Tang Hiểu Du khẽ đáp, trong lòng khó tránh khỏi sự hụt hẫng.
Lẩu dê Hắc Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, họ ăn thịt trước sau đó mới nhúng lẩu. Thịt non mềm, vị thơm ngọt, hơn nữa cũng không giống các loại thịt dê vẫn ăn thường ngày, gần như không có mùi hôi, giá trị dinh dưỡng cũng đặc biệt cao.
Lúc trở về khách sạn, họ vào một cửa hàng đồ gia dụng ở chếch đối diện.
Lúc trước vội vàng tới đây vì thiên tai, cũng cố gắng mang càng ít đồ dùng càng tốt. Hoàn cảnh ở khu thiên tai rất cực khổ, buổi tối nào có thể tỉ mỉ như thường ngày, đừng nói là việc tắm táp cũng ít hơn, họ gần như còn mặc nguyên quần áo bình thường đi ngủ.
Cả tuần trời không được tắm rửa tử tế, ngủ một giấc thoải mái, Tang Hiểu Du muốn mua một bộ đồ ngủ.
Sau khi nói rõ yêu cầu của mình, ông chủ vừa đi tìm một bộ cho cô thì cô chợt nhớ ra chuyện gì, kêu khẽ một tiếng: "Chết rồi, hình như em để quên di động ở quán lẩu ban nãy!"
"Bây giờ quay lại có lẽ vẫn kịp tìm!" Tần Tư Niên lười biếng nói.
Vừa ra khỏi đó chưa đầy năm phút, chắc các nhân viên phục vụ chỉ mới dọn dẹp bàn ăn, sẽ không có khách mới tới, lúc này quay lại tìm cơ hội quả thực rất cao. Tang Hiểu Du cúi xuống nhìn ông chủ: "Vậy còn đồ ngủ..."
"Em đi lấy di động, anh ở đây mua giúp em." Tần Tư Niên nói thẳng.
"Anh mua giúp em?" Tang Hiểu Du sững người.
"Ừm, em đi đi!" Tần Tư Niên gật đầu, đút hai tay vào túi quần, lười biếng dựa vào cánh cửa: "Chỉ là một bộ đồ ngủ thôi mà, anh mua giúp em, kích cỡ anh đều biết rõ!"
Vì câu nói cuối cùng của anh, gò má Tang Hiểu Du nóng bừng lên. Cô không có thời gian chần chừ, vội chạy đi: "Vậy em đi đây!"
Năm phút sau, cô thành công lấy lại được di động từ quán lẩu. Nó được nhân viên dọn bàn nhặt lại, đặt ở quầy thu ngân đợi cô quay lại lấy, quá trình hoàn toàn thuận lợi.
Sau khi quay trở về, cô nhìn thấy Tần Tư Niên đã đứng trước cửa của cửa hàng.
Tang Hiểu Du chớp chớp mắt: "Anh mua xong rồi?"
"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu, đặt chiếc túi trong tay mình vào tay cô.
Tang Hiểu Du đang định mở ra xem thì bị anh ôm vào lòng: "Đi thôi!"
Khi họ trở về khách sạn thì đêm đã khuya. Tang Hiểu Du vào phòng tắm sau Tần Tư Niên. Sau khi đóng vòi nước, cô lấy bộ đồ ngủ trong túi ra, hai mắt bỗng trợn tròn. Cô đỏ bừng mặt, nghiến răng: "Cầm thú..."
Rõ ràng cô nói là mua đồ ngủ, nhưng bộ đồ trước mặt nào có thể gọi là đồ ngủ?
Biểu cảm của Tang Hiểu Du có thể hình dung bằng từ thảng thốt. Đến cả phần gáy của cô cũng đỏ bừng. Cô trợn trừng mắt nhìn xuống bộ đồ gọi là "đồ ngủ" trong tay mình, tựa như có thể chọc thủng một lỗ bằng ánh mắt vậy.
Hoàn toàn là một lớp vải sa mỏng tang màu đen trong suốt, nơi trọng yếu gần như chẳng che chắn được gì, còn cả phần đai áo mong manh cô chỉ cần hơi dùng sức một chút là đứt phựt...
Cái cô cần là một bộ đồ ngủ bằng vải thoải mái, vậy mà tên cầm thú này lại đi mua một bộ đồ ngủ tình thú!
Cô giơ tay lên che mặt, cảm giác khóe mình của mình giật lên từng cơn.
Trước kia cô từng gợi ý vớ vẩn cho cô bạn thân Lâm Uyển Bạch, bảo cô ấy mặc loại đồ ngủ này lấy lòng Hoắc tổng, không ngờ phong thủy xoay chuyển liên tục, cô cũng có ngày này!
Bên ngoài phòng tắm, chất giọng trầm uể oải của Tần Tư Niên vọng vào: "Sao thế, không vừa à?"
Vừa cái đầu anh!
Tang Hiểu Du nghiến răng: "Không phải..."
Ban nãy đi vào cô đã tiện tay giặt luôn bộ đồ cũ, muốn phơi khô để mai mặc, hơn nữa ở khu vực thiên tai nước nôi có hạn, trong ba lô toàn là cần áo bẩn không thể mặc nữa, cô cũng không thể quấn khăn tắm đi ngủ!
Tang Hiểu Du nhắm mắt lại.
Thôi bỏ đi, áo ngủ tình thú vẫn là áo ngủ!
Sau khi bấm bụng mặc vào, Tang Hiểu Du lại khoác thêm áo tắm ra ngoài. Cô tính lát nữa chui vào chăn, tắt đèn đi là không còn nhìn thấy gì nữa.
Nhưng lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách. Vào lúc cô lẳng lặng vòng xuống cuối giường để bò lên thì Tần Tư Niên đang dựa vào giường, nhàn nhã hút thuốc chỉ cần giơ tay một cái, lập tức giật tung cái áo tắm của cô ra.
"Á!"
Tang Hiểu Du bỗng kêu khẽ thành tiếng, hoảng loạn lấy tay che.
Một làn khói được phả ra, đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên biến sắc: "Kích cỡ vừa đẹp!"
Ánh sáng màu vàng cam của ngọn đèn ngủ hắt lên làn da trắng của cô, tựa như có thêm một lớp vải mỏng nữa được chồng lên.
Tang Hiểu Du xấu hổ dưới cái nhìn chòng chọc của anh, cuống quýt kéo chăn chui vào trong. Cô nhanh nhưng anh còn nhanh hơn. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, nhảy vọt lên.
Con ngươi của Tần Tư Niên lập tức co rụt lại. Sự e thẹn trên gương mặt và sự gợi cảm trên cơ thể cô tạo nên một sự đối lập về thị giác.
"Đúng là muốn lấy mạng người ta!"
Anh bỗng dưng nuốt nước bọt, khẽ mắng một câu rồi hôn cô.
Tang Hiểu Du bị cô hôn đến choáng váng, còn nghĩ rõ ràng là anh mua về...
Ở khu vực thiên tai tròn một tuần, tối nào họ cũng phải chen chúc trên một chiếc giường đơn chật hẹp, ngoài hôn nhau và ôm nhau ra, họ không làm việc gì thân mật hơn, bây giờ dĩ nhiên không thể lãng phí cơ hội.
Khi hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn, thấy động tác của anh chợt khựng lại, cô bất giác ngước mắt nhìn về phía anh.
Ngũ quan điển trai hơi méo mó, giọng anh khàn đi: "Em có mang theo bao không?"
Nghe vậy, Tang Hiểu Du đỏ bừng mặt trừng mắt: "Em tới để làm việc, sao có thể mang theo thứ đó chứ!"
"Ở đây hình như không có!" Tần Tư Niên khẽ nhíu mày.
Bình thường mà nói ở khách sạn sẽ có chuẩn bị những đồ phòng tránh an toàn, có điều ban nãy anh sờ soạng tủ đầu giường một lúc cũng không tìm thấy, có lẽ lúc dọn dẹp phòng, họ đã quên bỏ vào rồi.
Tang Hiểu Du cắn môi, giọng nhỏ như muỗi: "Không có cũng không sao..."
Cả người Tần Tư Niên run lên. Anh cúi xuống khóa chặt cô bằng ánh mắt mình, bỗng nhiên yết hầu trượt lên trượt xuống kịch liệt, trong chất giọng khàn không giấu nổi phấn khích: "Bà Tần, hôm ở trong tòa nhà thấp, những lời em nói là thật chứ?"
Lúc đó ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, anh có hỏi dò đề nghị muốn có một đứa con. Tuy rằng chính miệng cô đã đồng ý nhưng đối với việc này, trong lòng vẫn có đôi chút tự tin. Lúc này nghe cô nói như vậy, máu huyết trong anh bỗng sục sôi.
"Anh không đồng ý thì thôi vậy!" Tang Hiểu Du xấu hổ quay mặt đi.
Sao anh có thể không đồng ý!
Tần Tư Niên dùng hai tay nâng mặt cô lên, rồi đặt xuống một nụ hôn mạnh mẽ, tiếng lẩm bẩm của anh vang lên giữa môi lưỡi vừa bá đạo vừa tà mị: "Tối nay dù em có khóc lóc van vỉ anh cũng vô ích, chưa đủ ba lần em đừng hòng đi ngủ!"
Vì cả hai đều có công việc nên tuy là ở lại nhưng cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủi.
Ngày cuối cùng, họ thuê xe đi tới chùa Tùng Tán. Nhìn từ dưới chân núi lên trên, nơi đó quả thực giống như một cung điện Potala thu nhỏ. Muốn đi lên ngôi chùa ở trên cùng cần phải đi hơn một trăm bậc thang, cũng là một trải nghiệm không nhỏ đối với thể lực.
Tang Hiểu Du đáng thương, tối qua bị anh thay đổi đủ kiểu giày vò, nửa đêm mới được miễn cưỡng bỏ qua.
Buổi sáng khi được kéo ra khỏi chăn, cô còn ngáp ngủ liên tục. Tang Hiểu Du lau mồ hôi trên trán, rồi ngước đầu nhìn Tần Tư Niên tinh thần sảng khoái, đã vượt lên đi trước cô mấy bậc cầu thang. Cô hạ quyết tâm, tối nay nói kiểu gì cũng không chiều anh, nếu không chịu thì thuê riêng hai phòng!
Tránh xa Cầm thú, yêu quý bản thân!
Cứ đi được vài bậc, Tần Tư Niên lại đút tay vào túi quần, đứng đợi cô ở trên cao.
Bậc thang ở đây khá dốc, nếu cõng cô sẽ khá nguy hiểm, hơn nữa vết thương bên chân trái của anh vừa tháo chỉ chưa được hai ngày. Sợ cô quá mệt, anh đổi chủ đề, hỏi: "Cá vàng, em còn muốn đi du lịch chỗ nào nữa không, trong nước hay ngoài nước đều tính!"
"Những nơi em muốn đi nhiều lắm!" Tang Hiểu Du hậm hực.
"Nói ra nghe coi!" Tần Tư Niên hứng thú.
Tang Hiểu Du chép miệng, bắt đầu nhớ từng nơi một: "Ví dụ như lên núi tuyết Tây Tạng ngắm mặt trời lặn, tới sa mạc Sahara đào xương rồng, tới rừng rậm Amazon chèo thuyền ngắm cá sấu, tới Eskimo ở Bắc Cực trượt tuyết..."
Thật ra đây là ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới của cô thời đại học. Lúc đó cô thậm chí đã nghĩ sau khi kết hôn cùng Trì Đông có thể cùng nhau đi, không ngờ tan tành mây khói hết cả!
Nghe xong, Tần Tư Niên trầm ngâm nói: "Vân Nam và Tây Tạng nằm sát nhau, có điều vì lý do động đất, rất nhiều nút giao thông chưa được mở cửa. Cộng thêm lần này thời gian có hạn nên chưa thể tới Tây Tạng, bằng không ước mơ đầu tiên của em rất dễ thực hiện!"
"Em chỉ nói đại vậy thôi, chỗ này cũng đẹp lắm rồi!" Tang Hiểu Du nhún vai, không quá để tâm.
Tần Tư Niên từ tốn mỉm cười, nói một câu: "Không sao, sau này mỗi năm tranh thủ một thời gian anh đều có thể đưa em đi."
Mỗi năm há chẳng phải có nghĩa là cuộc hôn nhân của họ sẽ còn tiếp diễn rất nhiều năm nữa sao...
Tang Hiểu Du nuốt nước bọt, vẫn còn đang thất thần thì nghe thấy anh uể oải nói: "Chúng ta tới nơi rồi!"
Ngôi chùa rất lớn, quỳ lạy từng điện thờ cũng mất khá nhiều thời gian, hơn nữa còn rất nhiều văn hóa của dân tộc Tây Tạng thu hút họ. Khi mặt trời sắp xuống núi, họ men theo bậc thang rời khỏi ngôi chùa.
Sau khi đi xuống chân núi rồi, Tang Hiểu Du tò mò nhìn về phía anh: "Cầm thú, anh đã ước điều gì vậy?"
Ban nãy lúc ở chính điện, cả hai đều quỳ xuống đệm cói. Khi cô vái lạy xong đứng dậy thì thấy anh vẫn quỳ yên ở đó, chắp hai tay, biểu cảm nghiêm túc và chân thành, không biết đang cầu nguyện điều gì. Khóe môi Tần Tư Niên hơi cong lên: "Muốn biết à?"
Hết chương 82
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...