Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Chuyện này sao có thể lừa gạt được chứ!

Điều càng khiến Tang Hiểu Du sửng sốt đến há hốc miệng hơn cả là Tần Tư Niên hoàn toàn không đùa giỡn, mà nói được làm được, đích thân ra tay kiểm tra tận nơi. Cuối cùng sau khi xác nhận, anh đặt cô còn đang lơ lửng trên cánh cửa tủ xuống, ỉu xìu như một quả bóng da xì hơi.

Tần Tư Niên nhíu mày, ngữ khí tỏ rõ sự ai oán: "Đến thật chứ lại!"

"Giờ phải làm sao?" Tang Hiểu Du cắn môi hỏi.

Cô cũng không thể ngờ được kỳ kinh nguyệt lần này lại tới sớm hơn vài ngày, có thể là vì lúc trước cô từng uống thuốc tránh thai khẩn cấp, khiến cho nội tiết tố bị rối loạn. Có điều nó tới vào lúc này khiến cô hoàn toàn bối rối, trong túi xách cũng không có băng vệ sinh mang theo đề phòng.

"Em đợi đây!"

Tần Tư Niên để lại câu nói ấy rồi quay người sải bước rời đi.

Tang Hiểu Du đứng cắn môi nhìn theo bóng lưng anh. Chiếc áo blouse được khoác lên vội vã, sau lưng vẫn đầy những nếp nhăn, rõ ràng trông anh có phần lôi thôi, nhất là một sự thay đổi lộ liễu nào đó lúc này vẫn chưa hoàn toàn biến mất...

Cô đỏ bừng mặt khẩn trương quay đi cúi đầu sửa sang lại áo quần xộc xệch.

Khoảng năm, sáu phút sau, cánh cửa bị đẩy ra. Tần Tư Niên quay trở về, trông vẫn rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện túi áo trái của anh phồng lên.

Sau khi đi tới trước mặt cô, anh rút từ trong túi áo ra một bịch nhỏ màu hồng.

Tang Hiểu Du đón lấy, kinh ngạc hỏi: "Anh kiếm ở đâu ra vậy?"

Gương mặt điển trai của Tần Tư Niên thoáng qua chút gượng gạo, anh nói không mấy tự nhiên: "Khụ... hỏi mấy cô y tá trực ban!"

"Hả?" Tang Hiểu Du nhìn anh, không dám tin vào tai mình.

Gần như cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khó nói, ngập ngừng của anh khi đi thẳng tới phòng y tá và hỏi một món đồ phụ nữ. Khóe miệng giật giật, cô thiếu chút nữa thì phì cười thành tiếng.

Thấy vậy, Tần Tư Niên gào lên, có vẻ bực dọc: "A cái gì mà a, cuối hành lang là phòng vệ sinh, hay em muốn anh thay luôn cho em?"

"Không cần!" Tang Hiểu Du lắc đầu nguầy nguậy.

Cầm theo bịch nhỏ màu hồng ấy, cô tức tốc chạy ra khỏi phòng làm việc.

Hai phút sau, Tang Hiểu Du trở về, ấp úng nói vừa nhẹ vừa khẽ: "... Em ổn rồi!"

Tần Tư Niên đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, cánh cửa sổ mở ra, gió đêm ở bên ngoài từ từ thổi vào trong, mang theo những làn khói trắng nghi ngút. Trong giờ làm việc, họ không được phép hút thuốc trong tòa nhà bệnh viện, nhưng giờ phút này đây anh không thể tuân thủ nữa, chỉ có nicotin mới giúp anh kìm hãm dòng máu nóng trong cơ thể.


Anh dập tắt điếu thuốc, hằn học quay đầu lại nói: "Cá vàng, em cố tình phải không?"

"Em không hề!" Tang Hiểu Du oan uổng.

Cô nào có muốn, ngượng chết đi được!

Thấy lồng ngực của anh vẫn còn phập phồng lên xuống, Tang Hiểu Du cầm chiếc túi trên ghế sô pha lên, kéo khóa vào cẩn thận: "Vậy anh tiếp tục trực ban đi, em về đây!"

"Quay lại đây cho anh!" Tần Tư Niên sải bước đuổi theo, giữ cánh tay cô lại từ phía sau, nói không mấy vui vẻ: "Anh cho em đi chưa, ban nãy ai là người hứa sẽ ở lại?"

"Nhưng em tới ngày rồi, ở lại làm gì chứ?" Tang Hiểu Du bày ra vẻ khó hiểu.

"Không thể đắp chăn nói chuyện đơn thuần à?" Tần Tư Niên rầu rĩ.

"..." Tang Hiểu Du chớp chớp mắt.

Tần Tư Niên đã cúi người xuống, có vẻ như để ý tới chuyện kỳ kinh của cô đã đến, nên anh không vác cô như vác bao tải mà bế bổng cô lên, đi về phía chiếc giường đơn.

Trước đây Tang Hiểu Du từng có lần ngủ trên chiếc giường đơn này, có điều lần đó bị anh giày vò đến gần như ngất xỉu, nên cũng không nhớ quá rõ ràng nữa. Giờ quan sát mới thấy nó còn hẹp hơn giường nhà dì nhỏ một chút, cả hai nằm lên phải ôm nhau không một khe hở mới không bị rơi xuống đất.

Rõ ràng nói là đắp chăn nói chuyện đơn thuần, vậy mà Tang Hiểu Du vẫn bị anh lột sạch đồ.

Trong không gian tối tăm, dưới chăn cô trần như nhộng, chỉ hở ra ngoài hai bả vai trắng trẻo.

Vì nửa đêm bất kỳ lúc nào cũng có thể có bệnh nhân cần hỗ trợ, Tần Tư Niên chỉ cởi áo blouse ra, còn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật, vén chăn len vào nằm bên cạnh cô. Lúc ôm lấy vai cô, anh không quên buông một câu: "Cá vàng, anh cảnh cáo em, không được phép gạ gẫm anh!"

Tang Hiểu Du không nhịn nổi, phải tặng cho anh một cái lườm.

Đêm khuya, ngoài hành lang thi thoảng lại nghe thấy tiếng bước chân của y tá đi qua đi lại. Cô được anh ôm gọn vào lòng, sống lưng dựa sát vào lồng ngực của anh, trái tim của hai người họ như dính chặt lấy nhau, đập "thình thịch, thình thịch".

Cho dù nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được bờ môi anh chạm vào đỉnh đầu cô.

Tang Hiểu Du mồm miệng khô khốc, bèn nuốt nước bọt.

Rốt cuộc là ai đang chọc ghẹo ai đây...

Ngày trực ban muốn ngủ một giấc yên lành là chuyện hoàn toàn không thể. Người trong lòng mới ngủ say chưa được bao lâu anh đã nghe thấy tiếng y tá gõ cửa, lại có bệnh nhân cần anh qua xem. Anh rón nhẹ bước chân, cầm áo blouse và đứng lên.

Kể từ ngày được làm bác sỹ, thật ra anh đã quen với cuộc sống thức trắng cả đêm. Tuy rằng trong lòng cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng dù sao việc chữa bệnh cứu người cũng không đơn giản là chuyện chót lưỡi đầu môi. Mặc chiếc áo trắng này lên, trên vai cũng tự nhiên có trách nhiệm. Tuy rằng có thể những lúc riêng tư anh được người ta gọi là Tần thiếu, ra vào mấy chỗ nhộn nhịp chơi bời, mấy chuyện giữa nam và nữ đa phần anh tỏ thái độ vui vẻ qua đường, nhưng mỗi lúc ở bệnh viện, các bác sỹ khác có thể có chút mờ ám với mấy cô y tá, nhưng anh thì không hứng thú. Anh luôn chỉ có một mình, vượt qua biết bao đêm trường cô độc, sau đó trở về ký túc hoặc tìm một khách sạn nào đó nghỉ ngơi.


Cầm chiếc ống nghe lên, vào thời điểm ai ai cũng mệt mỏi nhất, bước chân của Tần Tư Niên lại nhanh thoăn thoắt.

Ánh đèn hành lang hắt xuống chiếu sáng nụ cười nhẹ nhàng bên môi anh.

Dường như suốt bao lâu nay trực ban, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không khó khăn và cô đơn, vì có người đang đợi anh, ở bên cạnh anh.

...

Sáng hôm sau, lúc Tang Hiểu Du dụi dụi gỉ mắt ngồi dậy đã nhìn thấy Tần Tư Niên vắt vẻo hai chân ngồi bên cạnh giường, đang khoanh tay trước ngực nhìn cô nửa đùa nửa thật.

Cô ý thức được điều gì đó, vội vàng nằm lại xuống giường, chui vào trong chăn.

Trong đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên chỉ toàn là sự gian manh, anh rướn môi nói: "Lát nữa anh có một ca mổ đột xuất, em phải tự bắt xe đi làm rồi!"

"Em biết rồi!" Tang Hiểu Du lẩm bẩm đáp.

Dưới lớp chăn, cô đang lục sục mặc lại bộ đồ hôm qua bị anh lột ra. Nắng mai từ ngoài cửa sổ hắt vào, cô cảm thấy gương mặt mình như cũng bị nó hâm nóng.

Rõ ràng tối qua hai người họ chẳng làm chuyện gì, sao vẫn có cảm giác vụng trộm lén lút thế nhỉ!

Đến lúc cô thay xong quần áo và ngồi dậy lần nữa, có một thứ được đưa tới trước mặt, Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Thẻ của anh." Tần Tư Niên uể oải đáp.

Tang Hiểu Du cầm lấy, khó hiểu, nhìn một cái là biết nó không giống các loại thẻ bình thường. Sau khi tỉ mỉ quan sát, cô kinh ngạc chớp mắt: "Ấy, sao cả anh cũng có thẻ đen? Đây chẳng phải là tiêu chuẩn của riêng mấy vị tổng giám đốc giàu có sao?"

Một chiếc thẻ đen như thế này cô không chỉ từng được thấy trên tivi, ngoài đời cũng từng tận mắt chứng kiến.

Hoắc tổng khi còn ngọt ngào, chưa chia tay với Lâm Uyển Bạch từng tặng cho cô ấy một chiếc thẻ đen như thế này. Lúc đó cô còn gào rú lên vì ngưỡng mộ, đút vào ví tiền của mình một lúc cho đã.

Nên phản ứng đầu tiên của cô ban nãy là một bác sỹ như anh sao cũng có?

Nhưng chẳng mấy chốc cô suy nghĩ lại. Anh đâu phải một bác sỹ bình thường, có một chiếc thẻ đen như thế này không lạ, vì nó là sự tượng trưng cho một thân phận nào đó.

"Ha ha." Tần Tư Niên có vẻ như đã bị chọc cười bởi câu nói của cô. Anh cười khẽ thành tiếng, khóe môi khẽ rướn lên: "Chẳng phải em nói chiếc áo Cố Kỳ nhìn thấy trong trung tâm thương mại em cũng ưng ý sao? Nếu sau này còn gặp chuyện ấy nữa, em có thể quẹt thẻ luôn!"


Tuy rằng tối qua cô không nói quá nhiều nhưng Tần Tư Niên là ai chứ? Sao anh có thể không đoán ra. Nhất định là lúc cô phải trả tiền thì trong ví không có đủ, lại gặp đúng Cố Kỳ bày cái vẻ thiên kim đại tiểu thư ra.

Khi Tang Hiểu Du nhìn thấy chiếc thẻ đen, cô quả thực đã kích động một lúc, thậm chí nghĩ: Bà đây cũng có người đàn ông đưa thẻ đen cho rồi!

Có điều, cô vẫn trả lại cho anh: "Cái này em không cầm được! Anh vừa mới trả cho nhà dì nhỏ một khoản tiền lớn như thế, khi nào công an mới đòi lại được tiền còn chưa chắc chắn, sao em có thể cầm thẻ của anh chứ!"

"Cầm lấy đi!" Nhưng Tần Tư Niên nhất quyết nhét vào lòng bàn tay bé nhỏ của cô, đôi mắt anh sâu hút, ngữ khí điềm nhiên: "Em đừng quên chúng ta là vợ chồng, của anh chẳng phải là của em sao?"

"..." Tang Hiểu Du cắn môi.

Tần Tư Niên nhếch đôi môi quyến rũ lên, nheo mắt áp sát lại gần cô: "Cá vàng, nếu em không cầm, có tin anh đè em ra ngay bây giờ không?"

"... Anh biến thái!" Tang Hiểu Du khẽ kêu lên một tiếng rồi co rụt về phía sau.

Bây giờ cô đang đến ngày, vào lúc này mà cũng làm chuyện đó thì quá mức kinh dị!

Có điều cầm chiếc thẻ nhẹ tênh tênh trong tay, Tang Hiểu Du bỗng dưng lại cảm thấy nó nặng đến trĩu cả tay Anh vừa nói họ là vợ chồng, của anh tức là của cô...

Buổi sáng, bệnh viện đã bắt đầu náo nhiệt hơn. Dạo bước trên cao trên cao, ngón tay cô vẫn còn vân vê mép chiếc thẻ đen. Vì quá chìm đắm vào cảm xúc của riêng mình, ngẩng mặt lên đã đâm phải một người.

Khi ngẩng đầu, cả hai con người đồng thời nói câu "Xin lỗi" xong lại chợt bật cười.

Hách Yến cầm giấy tờ trong tay, nhướng mày trêu chọc: "Cá vàng, cậu quần áo xộc xệch thế này, vừa từ đâu ra đấy?"

"Cậu đừng tưởng tượng lung tung, quần áo xộc xệch chỗ nào!" Tang Hiểu Du nhe răng cảnh cáo.

"Tối qua cậu trực đêm cùng bác sỹ Tần à?" Hách Yến nhìn một cái là đoán ra ngay.

"Ừm..." Tang Hiểu Du xấu hổ gật đầu, sau đó lại vội vàng nói: "Khoan đã, không phải như cậu nghĩ đâu! Yến Tử, tối qua cậu cũng ở bệnh viện với Đường Đường sao?"

Hách Yến vừa cùng cô đi ra ngoài vừa gật đầu: "Ừm, thời gian của ca phẫu thuật đã được ấn định rồi, vào thứ Hai tuần sau."

"Yến Tử, chuyện quyền nuôi dưỡng Đường Đường thế nào rồi? Có phải ngày kia ra là tòa không? Mình xin lỗi, sau cùng lại chẳng giúp gì được cho cậu!" Trong giọng nói của Tang Hiểu Du toát lên sự áy náy.

Thật ra cô từng nói chuyện này với Tần Tư Niên nhưng có vẻ không có ích gì, Tần Hoài Niên vẫn rất kiên trì giành quyền nuôi con.

Tang Hiểu Du còn từng nhờ một bạn học đại học tư vấn. Thật ra xét theo điều kiện chênh lệch quá lớn giữa hai người họ, thì Hách Yến không có chút lợi thế nào. Hy vọng thắng được vụ kiện này gần như bằng không. Cô cũng vì vậy mà lo lắng theo.

Nhưng Hách Yến lại khẽ lắc đầu: "Tần Hoài Niên rút đơn rồi."

Tang Hiểu Du ngỡ ngàng: "Rút đơn rồi? Không kiện nữa sao?"

"Ừm." Hách Yến khẽ đáp.

"Quá tốt rồi, đây rõ ràng là chuyện mừng! Yến Tử, lần này cuối cùng cậu cũng không cần lo Đường Đường bị cướp mất nữa, hai mẹ con cậu cũng không phải xa cách!"


Tang Hiểu Du kích động nói xong lại thấy nét mặt Hách Yến không có chút vui mừng nào, ngược lại như bị che phủ bởi mây mù, cô bất giác nhíu mày: "Sao vậy, sao trông cậu lại nhiều tâm sự hơn thế?"

"Đâu có, cậu nói đúng mà, quả thực là chuyện đáng mừng..." Hách Yến lắc đầu, nhưng giọng nói thì nhẹ tênh hơn ban nãy, giống như sợ cô lo lắng vậy, cô ấy kéo cô và nói: "Đi thôi, đi làm nhanh, sắp muộn rồi, dọc đường mua mấy cái bánh rán hoa quả ăn!"

...

Mọi chuyện trên đời thay đổi khó mà lường trước được. Lâm Uyển Bạch và Hoắc tổng sau một dạo phân phân hợp hợp, lần này có vẻ như xa cách hẳn. Tang Hiểu Du vốn dĩ cứ nghĩ họ sẽ như trước đây, tới cuối cùng vẫn sẽ làm hòa, nhưng Lâm Uyển Bạch lại nói với cô, cô ấy đã quyết định sẽ rời khỏi Băng Thành.

Tang Hiểu Du không khỏi thở dài, có chút nuối tiếc thay cho họ.

Rõ ràng tốt đẹp như vậy nhưng lại đi tới bước đường này.

Tang Hiểu Du lắc đầu, một lần nữa nhìn màn hình máy tính ngao ngán. Tấm vách ngăn ở đối diện bị ai gõ vào, đồng nghiệp thò đầu ra nói với cô: "Đúng rồi Cá nhỏ, đây là thông tin chủ nhà mà lần trước cô nhờ tôi hỏi giúp, tôi đã ghi rõ bên cho thuê và thông tin liên lạc ở trên rồi đấy."

"Cảm ơn nhé!" Cô cảm kích đứng lên đón lấy.

"Đồng nghiệp với nhau cả mà, khách sáo gì chứ!" Đồng nghiệp cười ha ha, tiện thể hỏi một câu: "Đúng rồi, cô tìm nhà cho ai đấy?"

Tang Hiểu Du xua tay: "Đâu có, tôi tìm hiểu linh tinh thôi mà."

Khi ngồi lại xuống ghế, cô bắt đầu lật ra xem. Ban nãy thật ra cô không nói, kỳ thật cô tự tìm nhà để thuê. Ngoài việc thương tiếc cho tình cảm của người bạn thân Lâm Uyển Bạch ra, Tang Hiểu Du cũng đồng thời còn một chuyện đau đầu. Trước kia thì thôi, nay Lâm Uyển Bạch đã quyết định ra nước ngoài, cô tiếp tục ở lại căn nhà đó hình như không hợp lý cho lắm, tuy rằng Hoắc tổng nói cô có thể tiếp tục ở lại đó vô điều kiện, nhưng cô vẫn cảm thấy không hay, mấy ngày tới cô dự định dọn ra, trả lại nhà cho anh ấy.

Chập tối tan làm, Tang Hiểu Du quẹt thẻ rồi đi ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Chiếc ô tô màu đen dừng bên lề đường cực kỳ bắt mắt. Cộng thêm một Tần Tư Niên không ngồi trong xe mà dứng dựa vào thân xe hút thuốc lại càng trở nên nổi bật hơn. Dọc đường từ lúc cô đi ra khỏi cánh cửa xoay đã có mấy đồng nghiệp nháy mắt, ngưỡng mộ nói với cô: "Cá nhỏ, chồng cậu tới đón kìa!"

Cảnh Tần Tư Niên diễn trước tòa nhà văn phòng trước đó đã sớm truyền tai khắp cả đài truyền hình. Cộng việc thêm có thêm cô bạn thân Hách Yến của cô nhiệt tình xác thực, ngay cả tổng biên tập bây giờ cũng biết cô là phụ nữ đã có chồng...

Tang Hiểu Du đỏ bừng mặt, cắm đầu chạy bước nhỏ tới đó.

Thắt dây an toàn, đợi tới khi xe hòa vào dòng xe trên đường, cô mới dám ngẩng đầu, thoải mái dựa ra sau lưng ghế.

Sau khi lên cầu cao tốc, nửa tiếng sau vẫn chưa thấy xuống, anh cứ mải miết lái thẳng, không thấy con đường về nhà quen thuộc, Tang Hiểu Du nhíu mày không hiểu: "Cầm thú, anh đang lái xe đi đâu đây?"

Tần Tư Niên liếc nhìn cô, nói rất tự nhiên: "Ngày mai cuối tuần, tối nay về nhà dì nhỏ ăn cơm."

"Về thị trấn?" Tang Hiểu Du kinh ngạc.

"Ừm, anh đã gọi điện thoại báo dì rồi." Tần Tư Niên mỉm cười.

"Ồ..." Tang Hiểu Du gật gù, sau đó lại ngẩng phắt lên: "Cầm thú, sao anh lại thân thiết với dì nhỏ của em như vậy? Đừng nói với em, hai người thường xuyên liên lạc đấy nhé?"

Tần Tư Niên uể oải hỏi ngược lại: "Anh là cháu rể của dì, nói chuyện điện thoại không bình thường sao?"

Hết chương 72


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui