Tang Hiểu Du nghiến răng, sau này có thời gian phải xử lý con nhóc chết tiệt đó mới được!
Đối mặt với đôi mắt hoa đào đang "bóp nát hồng hạnh", cô chống tay lên trán, tỏ rõ thái độ: "Chỉ vì em không muốn khiến dì nhỏ không vui, thế nên mới bất đắc dĩ chấp nhận tới gặp mặt. Em đâu muốn phạm tội trùng hôn, càng không có chuyện hồng hạnh vượt tường gì đó, anh cứ yên tâm đi!"
"Thế ư?" Tần Tư Niên nheo mắt lại.
"Phải!" Tang Hiểu Du gật đầu thật mạnh, mím môi tiếp tục nói: "Anh tuyệt đối đừng nói năng lung tung, nếu không anh Phó đó về nhiều chuyện đưa lời với dì nhỏ thì thảm đấy! Để an toàn, lát nữa quay về chỗ ngồi, anh viện cớ bệnh viện có việc, đi về trước, nghe rõ chưa?"
"Ờ." Tần Tư Niên qua quýt đáp một tiếng, biểu cảm khó đoán.
"Quyết định như vậy nhé, đi nào!" Nói xong, Tang Hiểu Du bèn quay người vặn mở khóa cửa rồi đi ra ngoài.
Nhưng Tần Tư Niên ngăn hành động của cô lại, rút một bao thuốc lá từ trong túi quần ra: "Đợi anh hút điếu thuốc rồi tính."
Tang Hiểu Du kiềm chế sự kích động muốn lườm nguýt anh, kiên nhẫn đứng dựa vào cửa chờ đợi.
Tần Tư Niên như cố tình, động tác cực kỳ chậm rãi, từ tốn. Ánh lửa xanh nảy lên trên chiếc bật lửa kim loại. Anh nghiêng đầu dùng tay che ngọn lửa, châm điếu thuốc ngậm bên khóe miệng lên, từ từ phả ra một làn khói.
Thấy anh cách một quãng rất lâu mới lại đưa thuốc lên miệng hút, Tang Hiểu Du đang bò lên cạnh cửa, nhìn qua khe nghe ngóng, chỉ sợ có người vào bất cứ lúc nào, đợi đến sốt ruột bèn gào lên hỏi: "Em hỏi anh, bao lâu nữa anh mới hút xong?"
Đáp lại cô chỉ có mùi thuốc lá tươi và cay nồng.
Tang Hiểu Du sặc khói thuốc, bực dọc đưa tay lên quạt, một tay kia bị anh nắm chặt. Cô buộc phải tiếp tục chờ đợi, chỉ còn cách dùng miệng liên tục giục anh nhanh lên một chút.
Tần Tư Niên vẫn rất từ từ. Đôi mắt hoa đào từ đầu tới cuối hơi nheo lại, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa hẹp. Khi nhìn thấy nhân viên phục vụ dắt người đàn ông vẫn ngồi lại bàn nãy giờ đi tới, ánh mắt anh lóe lên một tia giảo hoạt.
"Thưa anh, phòng vệ sinh đi bên này ạ."
Giọng nói ấy càng lúc càng gần, Tần Tư Niên bất ngờ dập tắt điếu thuốc trong tay: "Xong rồi."
Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du những tưởng lần này cuối cùng có thể rời đi. Đang quay người kéo cửa ra, cô bất ngờ bị anh kéo ngược trở lại vào lòng, ngay sau đó anh lập tức dựa người cô lên tường.
Cô đột ngột kêu lên thành tiếng: "Này, anh... ưm!"
Bờ môi hung hăng bịt chặt miệng cô lại, mùi thuốc lá xen lẫn mùi hương nam giới cuốn bay mọi suy nghĩ của cô. Cô không thể giãy giụa, bị hôn đến mức hơi thở cũng trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Bên ngoài cửa, cách khoảng vài bước chân, người đàn ông vốn kiên nhẫn chờ đợi hai người họ đi vệ sinh trở lại bị người phục vụ gọi qua trong trạng thái ngơ ngẩn, đang không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì nghe thấy những tiếng hôn mờ ám từ bên trong vọng ra.
Sau khi nhìn rõ hai con người đang môi lưỡi quấn quýt, nét mặt anh ta bỗng chốc như sét đánh ngang trời.
Khi được thả ra, răng của Tang Hiểu Du cũng bị va đập đến đau nhức.
Cô thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn "tên đầu sỏ": "Cầm thú, anh làm cái gì vậy!"
Tần Tư Niên thu lại ánh mắt từ phía khe cửa, ngón tay quẹt qua khóe môi một cách gian xảo: "Nhất thời không kiềm chế nổi."
"..." Tang Hiểu Du ngượng đến hoang mang.
Lau đi chút mùi hương còn vương lại trên môi, cô đỏ bừng mặt rảo bước chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Trở về đại sảnh, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, cô đi chậm rãi về chỗ ngồi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tới khi trở lại chiếc bàn sát cửa sổ, cô lại phát hiện chỗ đó không một bóng người.
Đồ ăn trên bàn vẫn còn đó nhưng người đàn ông vốn dĩ ngồi ở đó lại không thấy đâu nữa. Tang Hiểu Du kinh ngạc nhìn quanh một lượt vẫn không tìm thấy người. Tầng một gồm các bàn lẻ rải rác, tầng hai toàn là phòng kín. Hơn nữa cô vừa từ phòng vệ sinh nam bước ra, anh ta cũng không thể đi vào đó.
"Ấy, người đâu rồi?"
Tang Hiểu Du gãi gãi đầu, quay đầu hỏi một nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh: "Xin phép cho hỏi, anh ban nãy ngồi ở đây đi đâu rồi ạ?"
Người phục vụ nghĩ một chút sau đó mỉm cười trả lời: "À anh đó ạ, anh ấy nhờ em chuyển lời tới anh chị, nói là có việc đột xuất phải đi rồi!"
Đi rồi?
Tang Hiểu Du chưa kịp phản ứng lại.
Tình tiết sao lại có chỗ nào sai sai, cô ngẩn ngơ gật đầu: "À, cảm ơn anh!"
Cúi đầu nhìn xuống những món ăn được bưng ra và gần như chưa hề động vào cùng ba bộ bát đũa được bày trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Tang Hiểu Du nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn về phía một Tần Tư Niên uể oải đi tới.
Tần Tư Niên kéo ghế ngồi xuống, nhướng mày với vẻ vô tội: "Em nhìn anh làm gì, từ đầu tới cuối anh chẳng nói một câu nào cả!"
Đích thực không thể đổ tội lên đầu anh...
Suốt cả quá trình cô đều có mặt, có điều cô vẫn khó hiểu vì sao đối phương đột ngột bỏ đi. Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, điều này vừa hợp với tâm ý của cô, không cần mất công vờ vịt nữa, bên phía dì nhỏ cũng có thể có lời.
Thức ăn còn chưa động vào, cô cũng ngồi lại xuống bàn, cuối cùng hai người họ ăn một bữa thật no.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tang Hiểu Du được anh nắm tay tản bộ đi tới một khu chiếu phim gần đó. Tới khi xem xong một bộ phim hài đi ra thì bên ngoài trời đã rất khuya rồi, vầng trăng lơ lửng treo trên bầu trời.
Lần lượt đi qua cánh cửa xoay, trước mặt có một cơn gió từ bên sông thổi tới, cô mới chợt bừng tỉnh.
Rõ ràng mình đã hứa với dì nhỏ tối nay đi xem mặt người ta.
Sao tới cuối cùng lại trở thành cùng anh đi hẹn hò, xem phim chứ?
Sự thay đổi tình tiết này đến cô cũng cảm thấy khó tin. Cô lắc đầu, đang định tiếp tục tiến lên trước thì Tần Tư Niên ở bên cạnh kéo tay cô bỗng nhiên dừng bước, cô cũng buộc phải dừng lại theo.
Nhìn theo hướng của anh, cô thấy một đôi nam nữ đi ra từ cánh cửa ngách bên cạnh.
Từ Vũ Nhu đang khoác cánh tay Trì Đông, dáng vẻ của một đôi vợ chồng mới cưới ân ái vô cùng, giữ nguyên một nụ cười tươi rói: "Cô Tang, anh Tần, thật là trùng hợp, không ngờ hai người cũng đi xem phim!"
Chuyện trong buổi hôn lễ lần trước, bây giờ nhớ lại, Từ Vũ Nhu vẫn còn tức đến phát rồ. Khoảnh khắc quan trọng như vậy của đời người lại bị hai người họ phá tan tành, tất cả các mục còn lại của đám cưới hôm đó đều được kết thúc trong vội vã.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, biết được tin kết hôn của Tang Hiểu Du khiến Từ Vũ Nhu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng triệt để yên tâm hơn, không cần phải lo lắng chồng của mình vẫn còn nhung nhớ, dây dưa với bạn gái cũ nữa, thế nên lúc này nụ cười của cô ta vẫn có vài phần chân thành.
"Đúng là trùng hợp thật!" Tần Tư Niên mỉm cười, ngay sau đó lại buông một câu: "Sau này trước khi ra cửa phải xem lịch vạn sự mới được."
Sắc mặt Từ Vũ Nhu rất khó coi nhưng vẫn gắng gượng hỏi nốt một câu: "Tôi và chồng tôi định đi ăn đêm, hai người có nể mặt không?"
Dĩ nhiên Tang Hiểu Du biết trong câu nói này chẳng có mấy phần chân thành. Cô càng không thể đồng ý, cô trực tiếp từ chối không chút khách khí: "Xin lỗi, chúng tôi ăn rất no rồi."
"Đi thôi!" Tần Tư Niên đổi sang ôm vai cô.
Tang Hiểu Du gật đầu, cùng anh bước xuống thềm. Vì ô tô được đỗ trước cửa nhà hàng, thông tới khu chiếu phim bằng một con phố đi bộ, ban nãy họ đi bộ qua đây nên giờ phải đi bộ ngược lại. Có điều chưa đi được hai phút, đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân đuổi theo...
Hết chương 64
***Chút lì xì đầu năm, cảm ơn mọi người đã chờ đợi Cá :D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...