Trong nhà hàng gần sông, tầm nhìn vô cùng đẹp.
Tang Hiểu Du đang ngồi một chỗ gần cửa sổ, bàn tay vô thức khuấy chiếc ống mút trong cốc nước hoa quả, mí mắt càng lúc càng nặng dần, cô sắp ngủ gật như trong mấy buổi họp của các lãnh đạo rồi.
"Cô Tang?"
Sau khi người đàn ông ngồi đối diện liên tục gọi cô hai tiếng, Tang Hiểu Du mới bàng hoàng ngước mắt lên: "Hả, anh Lục, anh vừa nói gì nhỉ?"
"Tôi không phải họ Lục, tôi họ Phó!" Người đàn ông tốt bụng nhắc nhở.
"Khụ... thật ngại quá, anh Phó!" Tang Hiểu Du ngượng ngập chữa lại.
"Không sao." Người đàn ông cười cười, nói rất văn vẻ: "Cô Tang, có phải hôm nay làm việc quá mệt mỏi không? Nghề phóng viên của các cô nhất định là rất vất vả, tôi hiểu mà. Ban nãy tôi đang nói đến chuyện năm ngoái tôi vừa học xong bằng thạc sỹ, bây giờ đang được phân công về làm cho một ngân hàng ngoại thương, có khả năng thăng tiến rất cao..."
"À à, vâng, anh tiếp tục đi!" Tang Hiểu Du liên tục nói, nhưng thực chất chẳng nghe rõ chữ nào.
Cô đang liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ, tay phải buông xuống đặt bên cạnh túi xách, chỉ đợi di động đổ chuông là lập tức nghe máy.
Tuy rằng cô chưa bao giờ đi xem mặt, nhưng cũng đã trải nghiệm không ít qua tivi, hoàn toàn là bất đắc dĩ vì sợ dì nhỏ sẽ không vui.
Nhưng cô đã nghĩ xong xuôi đối sách. Sau khi ngồi khoảng mười lăm phút, cô sẽ nhờ Hách Yến gọi điện đến, giả vờ có cuộc phỏng vấn gấp, rồi đóng kịch mình phải rời đi trong sự khó xử, sau đó chuồn lẹ. Như vậy cũng coi như có lời giải thích với dì.
Còn năm phút...
Ba phút...
Mặc cho người đàn ông trước mặt huyên thuyên, Tang Hiểu Du chỉ nhẩm tính thời gian trong đầu. Chớp mắt đã sắp đếm ngược đến giờ, chỗ ngồi bên cạnh bất ngờ có ai xuất hiện.
Cô vô thức nghiêng đầu sang nhìn, bỗng chốc như gặp phải ma: "Sao anh đến đây?"
Tần Tư Niên tay cầm chìa khóa, uể oải dựa vào ghế, đôi mắt hoa đào liếc xéo cô bờ môi mỏng rướn lên, cười mà như không cười. Anh giơ tay cầm lấy cốc nước trước mặt cô, ngửa cổ uống cả ngụm to không chút kiêng dè rồi không trả lời mà nói: "Khát thật!"
Tang Hiểu Du nhìn chiếc ống mút đung đưa trong tay, nuốt nước bọt.
Người đàn ông đối diện thấy vậy, lịch sự hỏi cô: "Cô Tang, vị này là..."
"Anh ấy..."
Tang Hiểu Du ấp úng một lúc, cuối cùng đành nhìn ngang ngó dọc nói một câu: "Anh là bác sỹ..."
Đối với sự xuất hiện của Tần Tư Niên, cô hoàn toàn sửng sốt, không ngờ anh lại can dự vào chuyện này, trái tim căng thẳng như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Cô chỉ sợ lát nữa anh lại uể oải gọi một tiếng "bà Tần" vậy thì mọi chuyện sẽ vỡ lở với dì nhỏ.
Người đàn ông nghe xong, lập tức cười nói: "Cô Tang, vậy vị bác sỹ này nhất định từng là bác sỹ chưa chính cho cô?"
"Coi như là vậy!" Tang Hiểu Du hơi chột dạ.
Trước đó đuối nước phải nhập viện, cô coi như cũng từng được anh chữa trị một lần, nói là bác sỹ chưa chính miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, cũng coi như không lừa gạt người ta phải không!
"Thì ra là bạn của cô! Hân hạnh!" Người đàn ông cười, rất giỏi nói chuyện: "Tôi có một người anh họ xa cũng theo ngành y, làm bên gây mê. Nghe nói nghề này của các anh cực kỳ vất vả, nhất là những ca mổ không có điểm dừng, tôi vẫn luôn rất khâm phục!"
Tần Tư Niên đặt cốc nước xuống, thản nhiên trả lời: "Không ngại thêm người thêm đôi đũa chứ?"
Người đàn ông nghe xong rõ ràng sững người. Anh ta vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là một người quen qua chào hỏi, không ngờ sau khi ngồi xuống lại không định đi, dù sao cũng là cuộc xem mặt của hai người họ, bị quấy rầy chẳng ai mong muốn, nhưng cũng không thể đánh mất phong độ, anh ta đành cười miễn cưỡng: "Không ngại, có thêm người bạn giúp quan sát cũng là vinh hạnh của tôi!"
Tang Hiểu Du ngồi nghe bên cạnh ánh mắt muốn hoảng hốt bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lúc này di động đổ chuông, Hách Yến gọi vào đúng lúc. Nhưng lúc này cô còn thoát làm sao được, đành lẳng lặng ngắt máy rồi gửi cho cô ấy một tin nhắn, sau đó ngẩng đầu len lén nhìn Tần Tư Niên với ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Tần Tư Niên làm như không nhìn thấy, gọi người phục vụ tới gọi thêm hai món.
Thức ăn lần lượt được phục vụ bê lên, Tang Hiểu Du làm gì có chút tâm trạng ăn uống nào, trái tim cứ như lơ lửng trên cao.
Dưới sự mời gọi nhiệt tình của người đàn ông đối diện, cô đành miễn cưỡng cầm đũa lên gắp thức ăn. Có điều khi chuẩn bị đưa vào miệng thì Tần Tư Niên ở bên cạnh chợt ngồi vắt chân, lấy mũi chân đột ngột cọ cọ theo vòng tròn lên bắp chân cô.
Tuy rằng qua lớp quần bò nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tê dại ấy, giống như đang khêu gợi vậy.
Tang Hiểu Du ho sặc sụa.
Miếng thịt bò mắc trong cổ, cô vội vàng cầm cốc nước lên uống mấy ngụm mới cảm thấy thở thuận lợi hơn. Người đàn ông ngồi đối diện quan tâm hỏi: "Cô Tang, cô không sao chứ?"
"Không... không sao!" Tang Hiểu Du lắc đầu không tự nhiên.
Khi cô nghiến răng trừng mắt sang bên cạnh, Tần Tư Niên lại đang ngồi gắp thức ăn ra vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn ăn rất tao nhã, giống như ban nãy chỉ là ảo giác của cô, nhưng rõ ràng đầu ngón chân anh bây giờ vẫn đặt trên bắp chân cô.
"Có phải thức ăn không hợp khẩu vị không, hay là gọi thêm mấy món khác nữa nhé?" Người đàn ông rất chu đáo, dịu dàng hỏi thêm.
"Không cần đâu! Mùi vị rất ngon!" Tang Hiểu Du vội vàng xua tay. Sau khi ăn xong hai miếng cơm trắng, cô ngừng lại vài giây, định đứng dậy: "À, tôi đi vào nhà vệ sinh nhé!"
Khi đi qua vị trí bên cạnh, cô âm thầm giật giật tay áo của Tần Tư Niên.
Khi đi xa, cô vẫn còn thi thoảng ngó đầu lại nhìn. Cuối cùng Tần Tư Niên cũng từ tốn buông đũa xuống, cầm khăn ăn lau khóe miệng, uể oải nói: "Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh!"
Người đàn ông thấy họ lần lượt rời đi, chỉ biết ngồi một mình với cái bàn. Tang Hiểu Du tới phòng vệ sinh nhưng hoàn toàn không đi vào, cuối cùng, ngồi sụp xuống đó đợi. Khi nhìn bóng Tần Tư Niên chậm rãi đi qua, cô bỗng chốc sốt sắng tiến lên túm chặt tay anh, lao nhanh vào nhà vệ sinh nam, dùng tay che mặt nói với người vừa đi ra câu xin lỗi.
Đợi cho những người bên trong hoảng loạn chạy đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, cô mới đóng cửa, đứng dựa lưng vào.
Tang Hiểu Du nhíu mày cắn môi, hỏi lại lần nữa: "Cầm thú, sao anh đến đây!"
Tần Tư Niên đút một tay vào túi quần, nhìn xuống cô trong tư thế cao hơn một cái đầu, hơi nheo mắt lại, chậm rãi đáp: "Ngồi bấm độn, tiên tri được có một cành hồng hạnh vượt tường."
"..." Tang Hiểu Du ngượng ngập.
Khóe miệng cô giật giật vì màn so sánh của anh, nhất là dáng vẻ anh như định bóp chết cành hồng hạnh ấy, cô sốt sắng hỏi: "Làm sao anh biết..."
"Em họ em." Tần Tư Niên uể oải đáp.
Tang Hiểu Du nghe xong, một lần nữa co giật. Quả nhiên, cô biết ngay sau đang yên đang lành anh có thể xuất hiện chứ, hóa ra là em họ Tưởng San San báo tin!
~Hết chương 63~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...