Đầu ngón tay Nhàn phi khẽ run lên, trong lòng bà không khỏi có chút kinh ngạc và sợ hãi.
Bà khó mà tin được, Xuân Hương vậy mà lại là người của Đức phi.
Xuân Hương và bà cùng trưởng thành với nhau cơ mà.
Nhàn phi khẽ mím môi, không nói gì nữa.
Xuân Hương nhún người hành lễ: "Nương nương, ngài gọi nô tỳ có chuyện gì thế ạ? Nương nương lo lắng cho tiểu công chúa ư?"
"Ừm." Giọng Nhàn phi thản nhiên: "Ngươi đến đó trông, bảo bà vú cho con bé bú cẩn thận vào."
"Đây chính là trưởng công chúa của bệ hạ, không thể xảy ra sơ sót gì."
"Vâng." Xuân Hương nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Trong lòng ả ta nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao ban đầu Nhàn phi muốn để tiểu công chúa xuất cung, bây giờ lại đổi ý rồi?
Bà đỡ và Xuân Hương cùng rời đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi Thu Hương.
Nhàn phi gọi nàng ấy.
Thu Hương vội vàng tiến lên, nàng ấy nhún người hành lễ: "Nương nương, có nô tỳ ạ."
"Thu Hương, ngươi đi xem dưới gốc cây đào ngoài cửa phòng ta có chôn thứ gì không."
Dừng một chút, bà lại dặn dò: "Nhớ đuổi tất cả mọi người trong viện ra ngoài, rồi hẵng kiểm tra."
"Vâng." Thu Hương lập tức nhận lệnh rồi xoay người đi làm việc.
Nhàn phi nằm xuống.
Bà nhìn chằm chằm màn che trên giường, bà cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình là gì nữa.
Bà chỉ hi vọng là không có...
Dù sao bà và Xuân Hương cũng có nhiều năm tình nghĩa.
"Nương nương..." Thu Hương lảo đảo chạy vào phòng, nàng ấy quỳ phịch xuống đất, đưa thứ trong tay lên cho bà xem.
"Nương nương, cái này..."
"Nô tỳ thật sự không biết gì cả."
Nhàn phi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đúng thật là hình nộm rơm, bên trên cắm rất nhiều kim châm, còn có một tờ giấy viết tên bệ hạ.
Ồ!
Nhàn phi bỗng cười lạnh một tiếng.
Đức phi à, thủ đoạn hay đó!
Xuân Hương à...
Cuối cùng ngươi cũng khiến ta thất vọng.
"Ngươi tìm nơi nào đó xử lý nó đi, đừng kinh động đến bất cứ ai."
Dừng một chút, ánh mắt Nhàn phi ngẩn ra: "Nhất là Xuân Hương, đừng để ả biết."
“Vâng!” Nghe vậy, trong lòng Thu Hương chợt nảy ra một suy đoán động trời khiến nàng ấy khó mà tin được.
Thế nhưng nàng ấy không nói gì cả, cất tiếng nhận lệnh.
“Thu Hương, nếu có một ngày, Xuân Hương phản bội bổn cung, ngươi sẽ đứng về phía bổn cung, hay đứng về phía nàng ta?”
Nhàn phi liếc mắt nhìn nàng ấy, hỏi.
Thu Hương quỳ thụp xuống đất, dập đầu: “Nương nương, mạng của Thu Hương là nhờ nương nương cứu, Thu Hương suốt đời không quên.”
Nhàn phi khẽ gật đầu: “Đứng lên đi, sau khi giải quyết xong chuyện này, ngươi phái người đi thông báo cho bệ hạ chuyện bổn cung đã sinh hạ công chúa.”
“Vâng!”
Trán Thu Hương ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng ấy đứng dậy lui xuống.
Nhàn phi giơ tay xoa xoa ấn đường, Thu Hương thật sự tìm được hình nộm, xem ra, tất cả những việc này đều không phải ảo giác của bà.
Những lời kia, thật sự do nữ nhi vừa ra đời của bà nói.
Có lẽ, đây chính là cái “khó lường” mà tăng nhân kia muốn nhắc đến.
Thật ra đối với chuyện này, Nhàn phi không phải không thể chấp nhận, dù sao đó cũng là nữ nhi ruột của bà, hơn nữa những tin tức mà nàng biết, rõ ràng đều có lợi cho bà.
Chẳng qua bà không biết, sự khác biệt này của nàng đến cùng là phúc hay họa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...