Khi biết yêu

Ngọc Mai kéo tay em :
- Nè ! Thế còn chuyện của Hoàng Trung thì sao ? Có xảy ra thật không ?
- Anh ấy ngủ say như chết làm sao có chuyện gì xảy ra . Vả lại , Bình Tiến cũng vừa gọi điện cho em , nói là ray rứt lương tâm nên đã tìm đến anh ấy .
- May mắn cho em là còn được một chút lương tâm đó . Nếu không , sự ân hận sau này sẽ đeo em nặng một bên "tim" .
Ngọc Liên nhìn mẹ :
- Mẹ ! Chúng ta sẽ tìm Mai Liên về đây . Chúng con sẽ cùng nhau quản lý nhà hàng , mẹ nhá .
- Ừ , con ngoan .
Ông Thiên Sơn không biết đã vào từ lúc nào , giọng của ông làm mọi người quay lại :
- Đúng đó . Cha cũng cảm thấy ân hận về những việc mình đã làm . Các con hãy giúp cha một tay nhé .
Mọi người nhìn nhau , một tình thương yêu trìu mến bao trùm lấy họ . Giờ , họ đã cảm nhận được cuộc sống ý nghĩa là như thế nào .
Đá chân chống xe , nhưng chẳng buồn rút chìa khóa , Hoàng Trung thơ thẩn đếm bước . Suốt mấy ngày qua , anh đã cố gắng rất nhiều . Anh muốn lục tung cả thành phố lên vậy . Khắp mọi ngõ ngách , hẻm hóc , anh đều tìm đến mà bóng dáng của người anh thương chẳng biết nơi đâu .
Ngày làm việc không lúc nào anh không nhớ đến Mai Liên . Mọi lúc , mọi nơi đâu đâu cũng ẩn hiện bóng hình cô . Và nơi đây , nơi bắt đầu tình yêu càng gây thêm nỗi nhớ thương sâu nặng trong lòng anh .
Hàng đêm , sau khi đã mệt mỏi vì bôn ba khắp nẻo đường , anh đều quay về nơi đây để tìm lại kỷ niệm và một niềm hy vọng mong manh .
Khẽ nhắm mắt để tìm lại một chút hình ảnh đẹp , Hoàng Trung như buông thả mình theo từng làn gió . Anh như nghe được cả tiếng con tim của mình đang thét gào kêu gọi người tình .
Mở mắt ra với tâm trạng hụt hẫng bâng quơ , anh đưa mắt nhìn ra nơi lan can cầu . Vẫn từng cơn gió lộng , vẫn những vì sao lung linh ngự trị bầu trời , vẫn những vầng sáng lập lòe lóng lánh theo sóng nước . . .
Và gì vậy nhỉ ? Hoàng Trung nhắm mắt lại , anh muốn giữ lại hình ảnh vừa trông thấy kia . Rất lâu và rất lâu sau , anh mới từ từ mở mắt . Anh không muốn mình bị ảo giác đánh lừa nữa .Một dáng nhỏ bé quá cô đơn giữa khung cảnh mênh mông . Mai Liên đang ngồi đó , dáng co ro , mắt nhìn mông lung về phía xa nào đó .
Biết mình không bị đánh lừa , nhưng sao Hoàng Trung vẫn cảm thấy run . Anh sợ lắm . Từng bước , từng bước vững chãi , anh tiến về phía Mai Liên . Bàn tay anh thừa thãi quơ trong không khí . Hơi thở của anh đè nén khá mệt nhọc . Dừng lại cách cô khoảng hai bước chân , anh nhìn chăm chăm vào bờ vai đang run nhẹ . Lúc này , anh quyết định thật sự , dù sự thật có là giấc mơ . Bàn tay anh kéo khẽ bờ vai nhỏ nhắn kia .
Giật mình hốt hoảng , Mai Liên quay phắt lại , cô đưa tay chận ngực .
4 mắt giao nhau , lời nghẹn ngào không nói được . Trong ánh mắt hai người có một trời nhớ thương giăng đầy trong đấy .
Xô khẽ anh ra , cô đứng dậy . Hoàng Trung nắm lấy tay cô , giọng anh tha thiết :
- Mai Liên ! Em nỡ lòng nào rời xa anh chứ ?
Cố ngăn lại bao cảm xúc đang dâng tràn , Mai Liên mỉm cười :
- Xin lỗi , tôi và anh hôm nay như là người xa lạ .
- Người xa lạ ? Em nghĩ sao mà nói vậy ? Em có biết là anh đã tìm kiếm em mòn mỏi lắm không ?
- Thế ư ? Anh tìm tôi làm gì ? Chẳng phải anh đang vui sướng hạnh phúc bên người yêu mới hay sao ?
Kéo cô đối diện với mình , Hoàng Trung cứng giọng :
- Anh chỉ có một người con gái để yêu , và người đó mãi mãi là em không hề thay đổi .
Nhếch môi ra vẻ bất cần , Mai Liên nói :
- Tôi có nên tin anh hay không khi sự thật đã xảy ra trước mắt tôi ? Anh đừng giải thích vô ích .
- Mai Liên ! Sao em lại tự ình là đúng hả ? Khi yêu anh , em phải tin tưởng anh chứ . Anh chẳng phải là hạng người "tham đó bỏ đăng , thấy trăng quên đèn" .
- Sự thật lòng người khó ai mà hiểu hết . Cũng như tôi , luôn cố gắng dặn lòng tin tưởng vào anh . . . mà anh lại gây cho tôi một nỗi đau không nguôi .
Nước mắt Mai Liên tuôn rơi , cô nghẹn ngào .
- Tôi chỉ tủi cho thân phận của tôi , một kiếp sống nhờ ở đậu . Suốt ngày chỉ biết nhịn nhục cắn răng mà sống . Tôi không trách ai , chỉ trách cho số phận của mình sao quá khổ . Khi có anh , tôi tưởng mình sẽ được một nguồn vui để sống , để hạnh phúc với người ta , nhưng không ngờ niềm hy vọng nhỏ nhoi đó cũng không được . Ông trời thật quá bất công .
Nhìn thấy nước mắt người yêu của anh rơi mà lòng anh đau nhói . Mai Liên ơi ! Anh nào phải là người xấu xa như em nghĩ .

Ôm siết Mai Liên vào lòng , Hoàng Trung vùi mặt vào tóc cô anh nồng nàn đầm thắm .
- Hãy trách đi em ! Hãy trút bỏ hết tất cả những ấm ức trong lòng , rồi em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn , sẽ hạnh phúc hơn khi hiểu rõ lòng anh vẫn luôn hướng về em với tất cả tình yêu nồng cháy .
Cựa quậy trong lòng anh , cô cố gắng thoát ra nhưng vòng tay anh rắn chắc quá và dù cô có cố gắng cách mấy đi nữa , thì con tim của cô vẫn muốn hơi ấm của vòng tay anh sưởi ấm kia mà .
- Em đừng trách cứ anh như vậy . Em trách oan cho anh rồi . Những điều anh sắp nói ra đây sẽ khiến cho em động lòng à xem . Lúc đó , em sẽ yêu anh không hết , chứ đừng có nói là quên anh .
Mai Liên cứng giọng :
- Buông tôi ra ! Anh đừng có quá . . . lợi dụng như vậy .
- Anh không hề lợi dụng ai cả , kể cả em . Anh chỉ chứng tỏ tình yêu của anh đối với người anh yêu mà thôi .
- Nhưng giờ đây , tôi không phải là người yêu của anh nữa , tôi đã có người yêu khác rồi .
- Nhanh vậy sao ? Ai vậy ? Có phải anh chàng Đoan Hồ không ?
Muốn "lừa dối" anh , cô gật đầu :
- Ừ , rồi sao ?
Nhưng thật cô không ngờ mình đã lọt vào cái bầy của anh :
- Đâu có sao . Nhưng mà hơi lạ một điều là Đoan Hồ ra đi trước khi em hiểu lầm anh mà . Chẳng lẽ trong lúc yêu anh , em lại sang nửa con tim cho hắn ? Nếu thật sự như vậy thì em là người lừa dối anh rồi .Mai Liên vẫn không hề biết nụ cười mỉm của anh , cô chống chế :
- Đừng vu oan cho tôi , tôi không phải là người phụ bạc như anh .
- Vậy thì chứng tỏ là em vẫn còn yêu anh rồi . Đừng chối nữa nhé , không thôi anh đánh đòn đấy .
Quê quá , cô làm mặt "nóng" :
- Buông tôi ra ! Nếu không tôi la lên đó .
Siết chặt vòng tay , Hoàng Trung gắt :
- Em đừng bướng có được không ? Hãy nghe anh nói nè .
Giọng của anh ấm áp lan nhẹ vào tim cô :span>
- Mai Liên ! Em có biết anh yêu em từ lúc nào không ? Cả anh cũng không biết nữa , anh chỉ biết từ lâu rồi , hình bóng em đã chiếm cả trái tim anh . Mọi cử chỉ , hành động của em , anh đều chú ý đến . Lúc em buồn , lúc em vui , anh đều có tâm trạng đồng cảm cả . Và rồi khi được tình yêu của em đáp trả , cộng với sự hiểu biết về quá khứ cuộc đời em , anh mới phát hiện là anh yêu em đến mức độ nào không hả ? Em là nửa cuộc đời anh rồi còn gì . Rồi đột nhiên em rời bỏ anh , em lìa xa anh , em có biết là anh như người vừa rớt xuống từ chín tầng mây không ? Anh điên cuồng tìm kiếm em khắp nơi . Ước gì anh có được phép mầu , anh sẽ biến mất những gì chướng ngại để tìm em . Những ngày không trông thấy em , anh chẳng còn tâm trí đâu làm việc . Anh như người đã chết rồi linh hồn , chỉ còn lại thể xác . Em thật nhẫn tâm khi chỉ nghĩ đến riêng mình .
Nghe những lời tâm sự của anh mà Mai Liên như đứt từng đoạn ruột . Anh sẽ chẳng gạt cô đâu nhỉ ? Lời anh buồn thảm và chân thật lắm .
- Hãy quay về bên anh đi Mai Liên . Anh cần có em bên cạnh , mọi người cũng vậy . Tất cả họ đều mong muốn em quay về .
- Anh nói thật dễ nghe . Tôi đâu phải là con nít lên ba đâu mà hòng dụ khị . một lần bị gạt phải rút kinh nghiệm cho lần sau chứ .
Hoàng Trung tha thiết :
- Em thật lòng nghĩ là mình bị gạt hay sao ? Em có hiểu cho anh không ? Anh làm sao nỡ bỏ quên em khi em là một cô gái hiền lành dễ mến ? Anh . . .
Cô cướp lời anh bằng giọng bắt bẻ :
- Hiền lành mới bị người ta gạt , dễ mến mới bị người ta thương . Để rồi khi nhàm chán , người ta chẳng còn chút vấn vương , quăng bỏ bên đường mặt tình sống chết .
Bật cười vì cái giọng trẻ con đó , anh rỉ vào tai cô :
- Cô bé à ! một lần thương là một ngàn lần nhớ . Anh thương cô bé một ngàn lận . Vậy anh nhớ làm sao xiết đây ? Điều đó đủ để chứng minh anh chẳng thể nào "quăng bỏ" cục cưng của anh .
- Nói gì thì nói , anh hãy buông tôi ra . Tôi phải về nhà , khuya lắm rồi .
Hoàng Trung nắm bắt cơ hội :
- Cho anh hỏi một câu nữa thôi . Tại sao em lại ở đây một mình cô độc ? Có phải em . . .

Cô chống chế một cách ỉu xìu :
- Ơ ! Tại tôi . . . đi ngang qua đây , vô tình thấy cảnh đẹp nán lại thôi . Chuyện tự nhiên thôi mà .
- Chuyện tự nhiên sao tất cả mọi người sao không ghé lại đây ngắm cảnh đẹp đi ? Anh quên nói cho em nghe một bí mật . . . Chỉ có người yêu của anh mới thấy được nơi đây là cảnh đẹp thôi , vì chỉ có con tim yêu mới cảm nhận được .
Chẳng còn cách nào để chối cãi nữa , Mai Liên bật khóc ngon lành . Cô vòng tay ôm lấy anh :
- Anh biết sao ? Đúng vậy , em nhớ anh . Em yêu những kỷ niệm của chúng ta . Em cần nó để xoa dịu nỗi đau trong lòng em , tim em đau lắm , anh có biết không hả ?Thương quá người yêu của anh , sao em lại tự làm khổ mình thế chứ ? Anh cảm thấy mình thật có lỗi .
- Anh xin lỗi , anh xin lỗi . . . Anh cũng như em , nỗi đau ấy anh cảm nhận được cơ mà .
Đẩy anh ra , cô bước gần lại nơi lan can cầu :
- Hàng đêm , em đều ra đây để tìm lại hình bóng của anh , tìm lại mật ngọt của tình yêu đầu đời ngày nào . Em khờ lắm có phải không ? Em biết chứ , em biết rằng làm thế là khờ , nhưng em không cưỡng lại nỗi mình , em . . .
- Em yêu ! Đừng tự dằn vặt mình nữa . Hãy nghe anh giải thích , tất cả mọi chuyện chẳng phải như em nghĩ đâu .
- Anh và chị Liên đã có con với nhau , anh còn gì để giải thích ? Chẳng lẽ chị ấy lại vu oan cho anh ?- Dĩ nhiên là Ngọc Liên đã mang thai , nhưng bố của đứa bé đó là ai , điều đó em cũng biết mà . Còn Ngọc Liên kéo anh vào cuộc , là vì cô ấy lo lắng về danh tiếng gia đình vì một đứa bé không cha , và vì ganh tỵ với hạnh phúc của em . Cô ấy cảm thấy mình thua sút em về tất cả .
Mai Liên thoáng buồn , cô cảm thấy xót xa ột thân phận người con gái .- Tội nghiệp chị ấy quá ! Chị ấy chịu quá nhiều đau khổ rồi .
- Sao em lại nghĩ vậy ?
- Từ lúc nhỏ , chị ấy đã không thích em . Mọi việc em làm , chị ấy đều ngăn cản . Anh biết một áp lực đè nén trong người sẽ làm cho con người cảm thấy đau khổ lắm không ? Em không muốn đâu . Chị ấy không nên so sánh với em , em chỉ là một người ăn nhờ ở đậu .
Mai Liên lại lọt thỏm vào vòng tay của Hoàng Trung , giọng anh yêu thương an ủi :
- Không phải , mà hoàn toàn ngược lại cơ . Em là một "nàng công chúa" bé nhỏ lạc loài giữa rừng hoang . Ý anh muốn nói là em có thể sánh ngang bằng vói các tiểu thư khác , hai bác Thiên Sơn có thể chứng minh .
Đôi mắt của cô to tròn long lanh giữa màn đêm .
- Em chẳng hiểu anh nói gì ?
- Hãy tin anh và hãy tin vào bản thân của mình . Em đáng được thưởng những hạnh phúc mà em đáng có .
Mai Liên chẳng hiểu gì cả , cô như mơ hồ giữa những lời nói của anh .
- Sự thật là chuyện gì , anh có thể cho em biết rõ hơn không ?
- Mai Liên ! Em có trách hai bác và Ngọc Liên không ?
- Sao anh lại hỏi em câu ấy ? Em không hề nghĩ là sẽ trách họ . hai bác có ơn nuôi và dưỡng dục , em sẽ ghi nhớ suốt đời . Còn Ngọc Liên , em chỉ cảm thấy thương cho chị ấy .
- Vậy thì tốt rồi . Người yêu của anh thật có lòng độ lượng và bao dung . Em hãy quay về với chuỗi ngày hạnh phúc trước đây nha . Mọi người đang trông em từng ngày đấy .Thấy cô im lặng ra vẻ suy nghĩ , anh tiếp :
- Ngọc Liên đã nhận ra rằng mình quá ích kỷ , nên rất ân hận . Cô ấy muốn tìm em để nói lên câu xin lỗi .
Đôi mắt trong veo cô ngước nhìn anh . Giờ đây , cô đang ngập tràn trong hạnh phúc , mọi đắng cay khổ nhục đã qua rồi .
- Em nhớ tất cả mọi người , nhớ nhà hàng lắm .
- Dĩ nhiên rồi . Vì đó là nơi em không thể dứt bỏ để ra đi mà . Nơi đó có tình thương yêu có tình bè bạn , hơi ấm ruột thịt và sự hạnh phúc của tình yêu .
Cô im lặng để nghe anh nói và cũng để nghe con tim cô đang rạo rực . Cô tựa vào ngực anh để tìm hơi ấm . Vòng tay của anh giúp cô êm đềm trong suy nghĩ . Chẳng còn gì để cô dằn vặt anh nữa , cô chỉ biết rằng : có anh bên mình là đủ .
Dù lời anh nói thật khó hiểu , nhưng cô vẫn không muốn hỏi tiếp . Cô biết mọi chuyện khi có anh bên cạnh sẽ tốt đẹp biết bao .
"Em ru hồn em theo từng hơi thởspan>
Theo ánh mắt dịu dàng nồng ấm của anh
Em ru hồn em đắm chìm trong hạnh phúc

Khi vòng tay anh khẽ khàng ôm trọn trái tim em . . ." 
Ngọc Liên tay ẵm một bé trai kháu khỉnh bước lên từng bậc thang dẫn vào nhà hàng . Đôi mắt cô sáng ngời hạnh phúc khi được làm mẹ . Tất nhiên cô đã nếm qua những đắng cay của cuộc đời , biết bao lời chê bai chỉ trích , nhưng cô vẫn kiên cường . Cô lấy đứa bé làm niềm tin cho cuộc sống . Cô quyết tâm đứng vững một mình , cô muốn mình nếm trải những khó khăn mà chẳng cần sự giúp đỡ .
Phi Yến đón sẵn bằng nụ cười nở trên môi :
- Ối , "chời ơi" ! Bé Đoan Trường hôm nay đẹp trai quá ta . Nè ! Cười với cô đi .
Đứa bé nhoẻn miệng cười làm Phi Yến vui sướng :
- Rồi , hôm nay quả là hên , chắc trúng số thôi .
Tuấn Ngọc chạy lên :
- Nhanh đi em ! Trễ giờ rồi đó .
- Vâng .
- Chào cô Ngọc Liên nhé . Chào bé Trường nha .
Trong nhà hàng bây giờ , Ngọc Liên đã thân quen với mọi người . Vì từ lúc Đoan Trường ẵm được , cô đã đưa nó đến đây , ngày nào cũng vậy .
Đặt đứa bé lên xe đẩy mà anh tài xế vừa mang lên , cô chu môi :
- Nè ! Hôm nay phải ngoan nha , mẹ phải làm việc đó .
Hoàng Trung lịch lãm trong bộ vest sang trọng bước đến :
- Ôi , chu choa ! Con trai của ba đây mà . Nè ! Có nhớ ba không ?
Ngọc Liên bật cười :- Nó mà biết nói là ừ liền cho coi .
Đoan Trường dường như nhận ra được hơi của ba nuôi , nó nhoẻn miệng cười rất tươi khiến cho Hoàng Trung phải cúi xuống hôn vào mặt nó .
- Xin chào . hai người quả thật rất hạnh phúc .
Hoàng Trung và Ngọc Liên ngước lên . Quá bất ngờ vì người trước mặt , Ngọc Liên lùi một bước . Thấy cô mất đà , Hoàng Trung đưa tay đỡ . Cảnh tượng đó làm cho người đối diện thêm khó chịu :
- Nghe nói hai bạn rất hạnh phúc . . . Tai nghe không bằng mắt thấy .
Ngọc Liên ràn rụa nước mắt :
- Anh . . . Đoan Hồ ! Anh đã trở về .
- Vâng , tôi về đây thăm bạn , sẵn tiện tôi . . .
Hoàng Trung gật gù :
- Vậy thì tốt rồi .
Quay nhìn đứa bé , Đoan Hồ thở dài :
- Nó dễ thương lắm . Tôi xin lỗi vì không hay ngày cưới của hai người . Giờ tôi phải đi đây , tạm biệt .
Một chiếc tắc xi đậu xịch ngay trước cửa . Mai Liên bước xuống , mắt cô rướm lệ .
- Anh Trung . . . Anh Trung . . .
Ôm cô vào lòng , Hoàng Trung hỏi :
- Chuyện gì vậy em ? Nói cho anh nghe xem ?
- Con Mimi bị bắt mất tiêu rồi . Hu . . . hu . . . Mới tối này còn thấy nó mà .
Hoàng Trung bật cười :
- Tưởng chuyện gì . Con Mimi , chị Hai đã mượn về nhà bắt chuột rồi .
Lau nước mắt , cô véo anh :
- Vậy sao hổng nói cho người ta biết .
Nhận ra có người lạ , cô im bặt :
- Ủa ! Ai vậy anh ?
- Em nhìn kỹ lại xem .

Qua một phút ngỡ ngàng , cô bật thốt :
- Anh Đoan Hồ ! Có phải là anh không ?
- Anh đây . Mai Liên ! Trông em đẹp ra nhiều lắm .
Mai Liên liến thoắng :
- Đừng khen em mà hãy khen chị Ngọc Liên kìa . Chị ấy sanh rồi , trông sắc sảo hẳn ra - Cô nheo mắt nhìn Hoàng Trung - Anh mà khen em nữa , là "anh ấy" chẳng tha đâu .
Khẽ liếc về phía Hoàng Trung , Đoan Hồ hỏi :
- Em với anh ấy . . .
Cô chống nạnh :
- Bà tổng quản lý nhà hàng khách sạn Hoàn Cầu nè , oai chưa ?
Anh đưa mắt nhìn sang Ngọc Liên thì cô đã đẩy xe đi . Hoàng Trung đẩy vai anh :
- Chạy theo đi ! Cả con và vợ cũng chẳng thèm nhận hả ?
Một niềm vui khôn tả dâng lên trong người . Đoan Hồ chạy tới níu lấy xe đẩy :
- Để anh đẩy cho . Để ba đẩy nha , con nha .
- Buông ra ! Nó chẳng phải là con anh .
- Vậy đúng là con em rồi , nhưng ba nó lại là anh .
- Sao anh chai mặt vậy ?
- Kệ nó ! Anh không muốn mình mất vợ , mất con và mất cả tình yêu .
Kéo mạnh Ngọc Liên vào lòng , anh thủ thỉ :
- Thứ lỗi cho anh . Hãy để cho anh lo lắng cho em và con .
Ngọc Liên nhắm khẽ mắt , cô nghẹn ngào :
- Nó tên là Đoan Trường .
Hôn vào môi cô anh vui sướng :
- Cám ơn em . Anh cám ơn em .
Đoan Trường bỗng nhiên nhoẻn miệng cười . Hình như nó chúc mừng ngày đoàn viên của cha mẹ nó .
Hoàng Trung ngồi xuống , tay anh chống cằm :
- Tại sao lại hòa nhanh vậy ? Chẳng bằng lúc anh gặp em , giải thích muốn gãy cả lưỡi cũng chẳng chịu nghe .
- Ai biểu lúc đó anh chẳng có thành ý .

- Anh không hiểu .
Mai Liên đỏ mặt liếc khẽ về phía hai người kia .
Hoàng Trung là người thông minh mà , anh hiểu ngay sau đó .
Bật dậy , anh kéo cô vào lòng :
- Được thôi . Được hôn mà , ai ngu mới . . . không chịu .
"Khi biết yêu anh , em là người tình cuối .
Cũng là người tình đầu , người tình muôn thuở của anh .
Nụ hôn kia sẽ ngọt ngào và êm ái
Khi chúng ta sẽ thành . . . sẽ thành đôi ."
Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận