Khi Bệnh Kiều Hắc Hoá


Editor: Coca
Buổi sáng, Đường Nùng đang ngủ say như chết thì đột nhiên bị cuộc gọi điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mà dò tìm điện thoại.
"Alo..."
"A Nùng!" Tần Vi ở đầu bên kia điện thoại, cô đề cao đề-xi-ben: "Sở Liên xuất ngoại*!"
(*Xuất ngoại: rời nhà đi xa.

Vượt qua quy củ hoặc giới hạn nào đó.)
Đường Nùng mở to mắt, bình tĩnh nói: "À, sau đó thì sao."
"Không đúng không đúng, trọng tâm là ở đây, tớ nghe nói mấy ngày hôm trước hắn uống say, đang trên đường về thì gặp ngay bọn cướp, bị dùng dao thọc bị thương, não bộ cùng bụng đều bị thương nặng, hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh a!"
"Cái gì? Không thể nào, tại sao tớ không nghe ai nói." Trong nháy mắt Đường Nùng tỉnh như sáo.
"Tớ cũng không biết ai là người truyền tin tức ra, nhưng bạn trai tớ nói cho tớ, chắc tại hắn với Sở Liên cùng chung lớp nên mới biết."
Sau khi cúp điện thoại, cả người Đường Nùng vẫn còn trong trạng thái mộng bức.
Sở Liên ngoài ý muốn mà trọng thương, hôn mê bất tỉnh.

Người nhà đã làm tốt thủ tục thôi học cho hắn, chuyển viện ra nước ngoài trị liệu.

Tâm tình cô có chút phức tạp, mặc dù đã sớm cùng hắn chia tay nhưng con người Sở Liên cũng khá tốt, chuyện này đột nhiên đến làm cô không kịp đề phòng.

Như nghĩ tới cái gì, cô lại gọi điện thoại cho Tần Vi.
"Alo, Vi Vi.

Cái việc lúc trước cậu nói là Ninh Vũ nằm viện, bây giờ hắn xuất viện chưa?"
"Ninh Vũ? Hình như không có, tớ nghe A Mạch nói lúc trước hắn không có đi thi."
Những người ở bên cạnh cô đều đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Nùng có chút cảm khái, Sở Liên là xuất ngoại, không có cách nào thăm hỏi, nhưng dù sao Ninh Vũ cũng ở bệnh viện gần đây, cô nghĩ nên đi thăm hắn một chút.
Cô nói cho Tần Vi ý nghĩ của mình.
"Được a, hôm nay chúng ta cùng đi thăm hắn một chút đi." Tần Vi ở đầu bên kia điện thoại nói.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Đường Nùng liền cùng Tần Vi đi bệnh viện.
Hương vị nước sát trùng thật nồng, Đường Nùng không thích mùi hương này cho lắm.

Sau khi cả hai hỏi thăm bác sĩ thì mới tìm được phòng bệnh của Ninh Vũ.
Thời điểm chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, Đường Nùng bỗng nhiên đứng lại.
"Vi Vi, chúng ta thật khờ, hình như quên mua trái cây."
"A, đừng quá nóng nảy, bây giờ cậu vào trước đi, tớ đi mua chút trái cây."
Tần Vi đem ba lô ném qua Đường Nùng đứng bên cạnh, sốt ruột mà chạy đi mất.
Sau khi cô đi, Đường Nùng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thấy được Ninh Vũ suy yếu nằm trên giường bệnh, hắn cảm giác được có người tiến vào, cũng quay đầu nhìn lại.
Đường Nùng cười một cái, thời điểm cô đang muốn hỏi thăm vài câu, đột nhiên Ninh Vũ lại lộ ra thần sắc hoảng sợ, hắn hét lên một tiếng, giống như thật sợ hãi cô, đôi tay cứng đờ vẫn luôn liên tục giãy giụa.

Đường Nùng bị sự bài xích của hắn làm cho hoảng sợ, cô không biết phải làm gì, đành phải đứng tại chỗ mộng bức.
Một lát sau, Ninh Vũ chậm rãi bình tĩnh lại, hắn cảnh giác mà nhìn thoáng qua ngoài cửa, phát hiện chỉ có Đường Nùng không có người khác, hắn nhẹ nhàng mà thở ra.
"Đường tỷ..." Thanh âm Ninh Vũ thật suy yếu.
"Ninh Vũ, hiện tại em cảm giác thế nào?" Thấy hắn cố gắng động đậy cơ thể ngồi dậy, Đường Nùng vội nói: "Em không cần ngồi dậy, nằm xuống đi."
"Đường tỷ," Thanh âm Ninh Vũ có chút đen tối: "Gần đây chị có còn cùng Từ Mạch liên hệ không?"
"A?" Vốn tưởng rằng hắn muốn nói cái gì, ai ngờ mở miệng ra liền nói Từ Mạch, Đường Nùng có chút ngoài ý muốn, cô trả lời: "Còn liên hệ a, lúc trước chị với A Mạch còn thường xuyên cùng nhau nghe giảng, bộ có chuyện gì sao?"
Nghe được lời cô nói, biểu tình Ninh Vũ lại trở nên có chút dữ tợn, thanh âm hắn nghẹn ngào nói: "Đường tỷ!Chị mau rời khỏi hắn......!Rời xa Từ Mạch......!Hắn chính là người điên!"
"Cái gì?"
"Đường tỷ nhất định phải nhớ kỹ lời em nói, rời xa Từ Mạch."
"Vì cái gì?"
Không biết Ninh Vũ nghĩ tới cái gì, hắn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Ninh Vũ, em đang nói cái gì a, A Mạch làm sao vậy?" Đường Nùng nôn nóng hỏi.
Kế tiếp hắn chỉ lắp bắp nói vài từ, không thể nào nói được một câu hoàn chỉnh, cảm xúc Ninh Vũ kích động đến có chút đáng sợ, mồm hắn mở to thở dốc.
Đường Nùng đành phải đưa cho hắn một ly nước.
Một đôi tay thon dài xinh đẹp tiếp nhận ly nước, Đường Nùng nghiêng đầu, ánh mắt Từ Mạch ôn nhu mà nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Để em đưa ly nước cho hắn."
Hắn trước sau như một ôn nhu, nhưng giờ phút này Đường Nùng lại cảm giác nụ cười này mang theo một tia lạnh lẽo, làm da đầu cô tê dại.
Từ Mạch tiến lên đỡ lấy Ninh Vũ vẫn còn thở dốc, động tác mềm nhẹ giúp hắn thuận khí, đút hắn uống một ngụm nước, lại vững chắc đỡ hắn nằm xuống, từ đầu tới đuôi đều quan tâm đầy đủ, tinh tế tỉ mỉ.

Mặt Đường Nùng vô biểu tình nhìn hắn, đột nhiên cô rút điện thoại ra gọi cho Tần Vi.
"Vi Vi, tớ còn có việc, tớ đi trước, hôm nào lại cùng cậu ghé thăm Ninh Vũ."
Vào đông đường phố có chút quạnh quẽ.
Đường Nùng cùng Từ Mạch, một trước một sau mà đi trên con đường không người.
Tiếp tục đi tiếp tục đi, đột nhiên Đường Nùng dừng lại bước chân, quay đầu lại bình tĩnh nhìn Từ Mạch.
Từ Mạch hơi hơi sửng sốt, khóe mắt hắn cong cong, ôn nhu hỏi: "Học tỷ, làm sao vậy?"
"Hắn đang sợ em." Đường Nùng nói.
"Hả?" Từ Mạch lộ ra biểu tình nghi hoặc.
"Chị nói, Ninh Vũ đang sợ em." Đường Nùng đề cao thanh âm: "Đánh gãy xương sườn hắn, hại hắn ở bệnh viện lâu như vậy không thể hồi phục, nếu chị đoán không nhầm thì kẻ đầu sỏ chính là em đi?"
"A, vẫn là bị học tỷ phát hiện đâu." Từ Mạch thấp thấp cười, trên mặt lộ ra thần sắc điên cuồng: "Sớm biết vậy thì lúc ấy em nên trực tiếp giết chết hắn."
Đường Nùng nhìn nụ cười vặn vẹo của hắn, hàn ý từ lòng bàn chân dần dần lan tràn lên, cô thất thanh hỏi: "Vì cái gì?"
"Vì cái gì?" Ý cười Từ Mạch càng lúc càng lớn, sự điên cuồng trong mắt càng ngày càng nhiều: "Ai bảo hắn tự cho là thông minh nói muốn cùng học tỷ hẹn hò a?"
"Khi nào......!" Đường Nùng nói đến một nửa thì đột nhiên im bặt.
【Em nói cho chị nghe, Từ Mạch là một tảng băng di động, nhân lúc còn sớm thì học tỷ hãy từ bỏ đi.

Nếu không học tỷ cùng em ở bên nhau đi! Học tỷ xinh đẹp như vậy, em tuyệt đối sẽ chăm sóc chị thật tốt a 】
Trong đầu cô bỗng vang lên một câu nói, là khi ở phòng học Ninh Vũ cùng cô đùa giỡn.

Đường Nùng không thể tin tưởng mà nhìn hắn, từng câu từng chữ mà nói: "Em đem hắn bị thành như vậy, chỉ bởi vì....câu nói đùa của hắn?"
"Ai bảo hắn tự cho là thông minh! Rõ ràng học tỷ thích em a, rõ ràng thích em nhất......!Chỉ kém một chút, một chút thôi chúng ta liền có thể ở bên nhau.

Nếu không phải hắn đột nhiên phá hư, chúng ta liền có thể ở bên nhau.


Như vậy thời gian em chiếm hữu học tỷ liền có thể lâu một chút......" Hắn lẩm bẩm tự nói, thanh âm càng ngày càng thấp, vế sau Đường Nùng cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì.
"Vậy Sở Liên đâu? Chuyện của Sở Liên....cũng do em làm?"
Nhắc tới Sở Liên, biểu tình Từ Mạch hiện lên một tia thống khổ, hắn âm ngoan mà nói: "Nếu không phải lúc đó có người vô tình đi ngang qua, có lẽ hắn đã sớm chết."
"Cậu đúng là kẻ điên, Từ Mạch, cậu thật làm tôi ghê tởm."
Đường Nùng khó có thể tin mà nhìn hắn, lúc trước cô theo đuổi Từ Mạch, đem tính cách, yêu thích, thói quen của hắn nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nhưng cho đến hôm nay, cô mới phát hiện, cô không hiểu một chút gì về Từ Mạch cả.
Trên mặt hắn hiện ra biểu tình bi thương, cái biểu tình này kết hợp với nụ cười của hắn thật làm người khác không thoải mái.
"Học tỷ bắt đầu chán ghét em a......"
Hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: "Bất quá không quan hệ, học tỷ, thật mau chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
"Cậu......" Tức khắc Đường Nùng có cảm giác không thích hợp, cô lập tức xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên quay cuồng, càng ngày càng mơ hồ, cả người cô vô lực ngả về phía sau, trước khi mất đi ý thức, cô có cảm giác mình ngã vào một cái ôm lạnh lẽo từ phía sau.
Từ Mạch gắt gao ôm cô, đem mặt chôn ở cổ cô, dùng sức mà ngửi ngửi.

Cuối cùng hắn nở ra nụ cười thỏa mãn, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nổi lên bệnh trạng si mê.
Còn tiếp...
______________________
Vì sắp tiến vào giai đoạn ôn thi nên gần đây tụi mình khá bận, có thể lâu lâu sẽ up một chương.

Mong mọi người thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận