Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn


Hằng ngày cùng hệ thống dỗi lẫn nhau xong, cuộc đối thoại của một hổ một thống rốt cuộc trở nên đứng đắn.
Giang Mạch dù cá mặn, cũng không phải không hề để ý đối với tình cảnh bản thân, lập tức liền hỏi hệ thống chuyện có liên quan đến nhiệm vụ hằng ngày: "Nhiệm vụ hằng ngày một lần mới 2000 điểm giá trị kinh nghiệm, hiện tại cũng chỉ đủ ta thăng nửa cấp, sau cấp 12 ngay cả nửa cấp cũng không đủ, chỉ đủ một phần năm.

Giá trị kinh nghiệm thăng cấp này vẫn là nhân đôi tăng lên, nhiệm vụ hằng ngày này của ngươi mở ra cũng không có tác dụng gì đó hệ thống."
May mà hệ thống là quang đoàn, nếu không Giang Mạch lúc này có thể nhìn thấy nó xem thường: "Ký chủ, người có thể đừng có tham lam như vậy được không? Lúc trước người ngủ một ngày 1 điểm giá trị kinh nghiệm, ăn dược 5 điểm giá trị kinh nghiệm, làm sao không nghĩ 2000 điểm giá trị kinh nghiệm này là đáng bị ghét bỏ?"
Giang Mạch có thể từ thanh âm của hệ thống nghe ra phàn nàn, nàng lại không quá để ý: "Nay đã khác xưa.

Ta bây giờ không chỉ có được một viên Dưỡng Linh Đan 500 điểm giá trị kinh nghiệm, còn có cả một kho đan dược, cộng thêm toàn bộ Huyền Thanh Tông bao dưỡng...!Ngươi nói một chút coi đổi lại là ngươi, ngươi còn hiếm lạ 2000 điểm giá trị kinh nghiệm này sao?"
Đặc biệt Giang Mạch không ngốc, toán học của nàng cũng không kém, biết về sau cấp bậc càng lên cao thì giá trị kinh nghiệm cần sẽ là một con số khổng lồ.

Ba ngàn tuổi thành niên cái gì, nếu nàng thật sự dựa vào nằm kiếm lời, ba ngàn năm sau vẫn là một phế vật.
Hệ thống bị dỗi đến có chút không nói nên lời, đành phải tiết lộ: "Ký chủ yên tâm, giá trị kinh nghiệm của nhiệm vụ hằng ngày cũng là theo cấp bậc của ký chủ tăng lên.


Hơn nữa nhiệm vụ hằng ngày đều rất đơn giản, giống như hôm nay cũng chỉ là hái quả đào tặng người ta mà thôi, ký chủ một giây hoàn thành, mỗi ngày nhận không giá trị kinh nghiệm chẳng lẽ không vui sao?"
Nói đến lúc này, đôi mắt kim sắc của Tiểu Bạch Hổ lấp lóe một cái, dường như có một chút chột dạ.

Nhưng mà có những lời này thì tốt, Giang Mạch cũng không đến mức lập tức thất vọng với nhiệm vụ hằng ngày đã chờ đợi lâu ngày.
Sau đó Giang Mạch lại hỏi chuyện tích phân, đặc biệt là thương thành tích phân, nàng nhưng cực kỳ tò mò.
Nhưng mà hệ thống đối với dò hỏi này lại có chút mập mờ, ấp úng chỉ nói chờ nàng gom đủ 100 tích phân kích hoạt thương thành lại nói.

Đến lúc đó nàng muốn mua cái gì, đều có thể tự mình tra cứu, sau đó trực tiếp góp tích phân mua là được.

Giang Mạch nghe vậy hồ nghi nhìn chằm chằm hệ thống quang đoàn một lúc, luôn cảm thấy nó có chút chột dạ, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ cũng không truy hỏi nữa.

Dù sao hiện tại nhiệm vụ hằng ngày đảm bảo thu nhập không thấp hơn 10 tích phân, tích góp mười ngày là đủ rồi, có bao nhiêu khó?
Một hổ một thống kết thúc đối thoại, Giang Mạch mới phát hiện không thấy Vân Thanh Việt, vì thế ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Hệ thống liền nói cho nàng: "Vừa rồi ký chủ vẫn luôn nằm nói chuyện với ta, sạn phân quan cho rằng người ngủ rồi, liền đi ra phía sau bình phong." Nó nói thói quen tính rà quét, lại bị che chắn: "Phía sau bình phong có kết giới phòng nhìn trộm, theo lẽ thường suy đoán, sạn phân quan có lẽ đang thay y phục hoặc là tắm gội.

Ký chủ muốn đi nhìn một chút sao?"
Mặt hổ của Giang Mạch nháy mắt nóng lên, một cái tát lại lần nữa đánh bay hệ thống —— Nàng cảm thấy hệ thống này nhất định đã biết cái gì, hơn nữa hệ thống bảo bảo này trưởng thành có lẽ nhanh hơn nàng nhiều, nhanh như vậy liền học hư rồi!
...
Vân Thanh Việt quả thật là đi tắm gội.

Khi nàng từ phía sau bình phong đi ra, trên người đã thay một thân xiêm y, mái tóc đen nhánh tuy rằng vẫn dùng dây buộc tóc cột lên không chút cẩu thả, nhưng giữa những sợi tóc lại vương một chút hơi nước, làm cho vẻ thanh lãnh trên người nàng bỗng dưng mất đi ba phần.
Tiểu Bạch Hổ không có gan xông vào phía sau bình phong xem mỹ nhân tắm gội, nhưng này không cản trở nàng gối móng vuốt xem mỹ nhân tắm đi ra —— Người đều có lòng yêu cái đẹp, nàng dùng ánh mắt tán thưởng đi xem mỹ nhân yêu thích, này đương nhiên không có gì sai.

Đến nỗi ngoài ý muốn dưới góc cây đào lúc trước, cũng chỉ là xấu hổ của một mình nàng, ngay cả một đương sự khác còn chưa phát hiện, ai có thể trách móc nặng nề cái gì chứ?
Thế nhân luôn là bận rộn, phàm nhân bận rộn vì sinh hoạt mà bôn ba, tu sĩ cẩn trọng vì trường sinh mà vũng vẫy tranh giành sự sống.


Nhưng Tiểu Bạch Hổ thì khác, nàng vừa không cần sầu lo sinh hoạt, cũng không định tu luyện, vì thế có rất nhiều thời gian nhàn rỗi tùy ý phung phí.
Ngày tháng ở trên linh thuyền lúc trước chính là trôi qua như vậy, Vân Thanh Việt tu luyện, Giang Mạch liền nằm ở bên chân nàng xem nàng tu luyện.
Hôm nay Giang Mạch cũng giống như lúc trước, sau đó nhìn nhìn, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của mình dời lên —— Vân sư tỷ mỹ lệ thanh lãnh lại một lần nữa nắm vận mệnh sau cổ của nàng, đối diện với đôi mắt hổ vô tội của nàng một lúc, mang theo nàng đi ra sau bình phong.

Làm gì đó, làm gì đó? Ta không có ý định rình coi mà!
Tiểu Phế Hổ cứng đờ múa may móng vuốt vùng vẫy, đáng tiếc chút lực đạo này ở trong mắt Vân Thanh Việt không khác gì mèo con.

Nàng bị xách đi ra phía sau bình phong, vòng qua bình phong quả thật nhìn thấy trong phòng tràn ngập hơi nước, nhìn kỹ lại mới phát hiện trong gian phòng vô cùng đơn sơ của sư tỷ, lại còn cất giấu một hồ nước suối, ước chừng còn là một suối nước nóng.
Nhìn hơi nước khắp phòng, là suối nước nóng chăng? Hoặc là linh tuyền thường được viết trong tiểu thuyết?
Giang Mạch còn chưa kịp nghĩ nhiều, hai chân sau cũng đã chạm vào mặt nước, sau đó nàng theo bản nàng rụt móng vuốt lên —— Có lẽ động vật họ mèo trời sinh liền không thích nước, cũng không phải sẽ không biết bơi, mà là chán ghét cảm giác lông bị ướt nhẹp.

Điểm này dường như thần thú cũng không thể ngoại lệ, cho dù Giang Mạch là linh hồn của con người, nhưng lúc này bản năng của cơ thể cũng khiến nàng sinh ra chán ghét đối với việc tắm gội.
"Không phải có thanh khiết thuật sao, tại sao phải tắm chứ? Hơn nữa nơi này còn là hồ sư tỷ ngươi tắm gội mà, cứ như vậy để ta đi tắm, không sợ lúc sau lông hổ sẽ rơi đầy hồ sao?!" Cả người Tiểu Bạch Hổ đều rụt lên, kêu "Ngao ô" "Ngao ô".
Vân Thanh Việt nhìn Tiểu Bạch Hổ sắp co lại thành một đoàn trong tay mình, trong mắt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vẫn là dùng giọng nói thanh lãnh của mình dỗ dành nói: "Ngoan, đi xuống ngâm một chút, đối với ngươi có chỗ tốt."
Ỏ, nhìn dáng vẻ hẳn là linh tuyền.
Giang Mạch nghĩ như vậy, nội tâm ngo ngoe rục rịch, thân thể lại kiên trì cự tuyệt lông bị ướt nhẹp.


Đáng tiếc cho dù nàng nghĩ như thế nào, khi Vân Thanh Việt bỏ nàng vào linh tuyền thì nàng cũng không có chút phản kháng đường sống nào, một giây liền biến thành một con hổ ướt sũng.
"Ùng ục" "Ùng ục" phun ra hai cái bong bóng, Tiểu Nãi Hổ nổi lên mặt nước.

Toàn bộ lông dưới mặt nước bồng bềnh mềm mại, bốn chân nhỏ di chuyển trên mặt nước, giúp bơi thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là phần đầu nhô ra khỏi mặt nước có vài phần đáng thương, bộ lông ướt nhẹp dính lên da khiến cho tiểu lão hổ vốn dĩ lông xù xù trong nháy mắt trông nhỏ lại một vòng không nói, đôi mắt hổ kim sắc cũng tràn đầy vô tội cùng lên án.
Vân Thanh Việt trầm mặc trong chớp mắt, sau đó yên lặng vươn tay ra, cũng ấn đầu nàng xuống: "Không có việc gì, sẽ không sặc nước, ngươi hiện tại quá yếu, đầu cũng phải ngâm một lúc mới tốt."
"Ùng ục" "Ùng ục", bọt khí liên tiếp bay lên, Tiểu Nãi Hổ chìm xuống đáy.
Hệ thống quang đoàn nhấp nháy đi theo xuống dưới nước, tuy rằng cái gì cũng chưa nói nhưng Giang Mạch nhìn ra nó rõ ràng là đến xem náo nhiệt.
Ký chủ thẹn quá thành giận đánh bay hệ thống lần thứ ba trong ngày, xuyên qua dòng nước nhìn bóng người bên cạnh ao —— Cũng không biết có phải ảo giác do suối nước nóng mang đến hay không, nàng luôn cảm thấy có một dòng nước ấm từ khắp người hòa vào trong cơ thể, cả người ấm áp thoải mái giống như khi trò chơi thăng cấp.

Mặc dù không có tác dụng khác, cứ như vậy ngâm một lúc kỳ thật cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng nàng là hổ keo kiệt, thù sạn phân quan ném nàng vào trong ao còn ấn đầu nàng, nàng nhớ kỹ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui