Tiểu Bạch Hổ cảm động ôm lấy quả đào, ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng máy móc ——
"Đinh, nhiệm vụ hằng ngày được tải thành công! Mối quan hệ tốt đẹp giữa các cá nhân là điều không thể thiếu cho con đường đi lên đỉnh cao của ký chủ.
Cái gọi là lễ thượng vãng lai, đại sư tỷ Minh Hà Phong Vân Thanh Việt tặng ngươi một quả đào ngọt, ngươi nên báo đáp.
Còn mong ký chủ mau chóng hái đào đáp lễ."
"Tiến độ hiện tại: ( 0/1)."
Tiểu Bạch Hổ ôm quả đào vừa mới chuẩn bị gặm ngây người, nàng cúi đầu nhìn quả đào trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cây đào to lớn, không khỏi lâm vào trầm tư —— Lão hổ sẽ leo cây sao? Nàng biết mèo sẽ leo cây, nhưng lão hổ thì nàng thật đúng là không rõ ràng lắm.
Đặc biệt nàng còn không phải lão hổ nguyên bản, làm người nguyên bản cũng sẽ không leo cây, nội tâm nàng không khỏi có chút chột dạ.
Mà ngay vào lúc Tiểu Bạch Hổ lâm vào nghi ngờ bản thân, Vân Thanh Việt cũng chú ý đến sự khác thường của nàng.
Chỉ là nàng hiển nhiên không thể nghĩ ra nhiệm vụ hằng ngày gì, nàng nghĩ đến lúc Tiểu Bạch Hổ kích động đòi Thanh Nguyên Linh Tủy, cuối cùng lại không thể không giao cho mình bảo quản.
Thanh Nguyên Linh Tủy cấp bậc quá cao, hiện tại Tiểu Bạch Hổ không dùng được, nhưng trong tay nàng rõ ràng chỉ là một quả đào bình thường mà.
Vân Thanh Việt có chút khó hiểu, nhưng động tác tiếp theo của Tiểu Bạch Hổ dường như đang xác minh suy đoán của nàng.
Chỉ thấy Tiểu Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây đào một hồi lâu, cuối cùng mặt đầy ngưng trọng một tay đẩy quả đào trở về, cuối cùng dùng móng vuốt lông xù xù ấn mạnh lên quả đào...!Nhìn động tác đó, nhìn ánh mắt đó, trịnh trọng như thể đang gửi gắm.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên nghiêm túc, tuy rằng Vân Thanh Việt cũng không hiểu sự nghiêm túc này từ đâu mà đến.
Sau đó không đợi nàng mở miệng dò hỏi, Tiểu Bạch Hổ vẫn luôn ngoan ngoãn để cho nàng ôm lúc trước bỗng nhiên thoát ra khỏi vòng tay của nàng nhảy xuống.
Hiện tại Tiểu Bạch Hổ đối với tu sĩ mà nói còn rất yếu, nhưng động vật họ mèo nhanh nhạy lại là sinh ra đã có sẵn.
Tiểu Bạch Hổ nhẹ nhàng tiếp đất, thịt lót dưới móng vuốt giẫm lên trên mặt đất, chưa từng phát ra một chút tiếng vang nào.
Chỉ thấy nàng run run lông rồi duỗi người một cái, lại đi mấy bước hoạt động thân thể, sau đó chạy lấy đà liền chạy thẳng lên cây đào.
Giang Mạch chạy rất nhanh, tuy rằng cấp 11 ở trong mắt tu sĩ vẫn là một tiểu hào, nhưng lấy tiêu chuẩn của phàm nhân mà nói cũng sớm đã cường đại không thể đuổi kịp.
Bởi vậy nàng chạy lấy đà, nàng nhảy lên, nàng khua móng vuốt bám vào thân cây, sau đó "sượt sượt" trèo lên trên ngọn cây, một loạt động tác quả thật là liền mạch lưu loát, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng bị kinh ngạc nhảy dựng.
Móng vuốt hổ non nớt giẫm lên trên nhánh cây chẻ đôi, Tiểu Phế Hổ ngẩng đầu ưỡn ngực: Thì ra bây giờ ta lợi hại như vậy sao?
Giang Mạch đứng vững vàng ở trên cây, không tránh khỏi có chút kinh hỉ, còn có chút đắc ý —— Nàng thật là sẽ không leo cây, ban đầu nhìn thấy nhiệm vụ hằng ngày này thiếu chút nữa đã muốn từ bỏ.
Sau đó dựa vào kinh nghiệm của những trò chơi trước đây của nàng, nhiệm vụ hằng ngày hơn phân nửa sẽ không quá khó, hơn nữa thăng cấp trong giai đoạn đầu của trò chơi hơn phân nửa đều phải dựa vào nó.
Coi như nàng là cá mặn, loại thời điểm này cũng nên căng da đầu thử một lần.
Huống chi nàng đã chờ nhiệm vụ hằng ngày này mấy ngày, hiện tại thật vất vả cắn dược lên đến cấp 10, nhiệm vụ hằng ngày rốt cuộc cũng mở ra.
Mặc dù nàng có lối tắt cắn dược thăng cấp, không thử nhìn xem phần thưởng của nhiệm vụ hằng ngày này, cũng là không cam lòng.
Vì thế nàng quyết định thử một lần, mà lần thử này trái lại có chút kinh hỉ.
Rốt cuộc những đan dược lúc trước không có vô ích, chiến lực tăng lên cũng không chỉ là số liệu.
Tiểu Bạch Hổ đắc ý lắc lư cái đuôi, sau đó nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm một quả đào lớn nhất ngọt nhất cho sư tỷ.
Vân Thanh Việt lại không biết ý tưởng của nàng, đối với Tiểu Bạch Hổ một thoáng leo lên cây cũng không để bụng, rốt cuộc chút độ cao này căn bản không tính là gì với linh thú.
Nàng chỉ là có chút tò mò, tò mò Tiểu Bạch Hổ lên cây làm cái gì?
Vì phần tò mò này, nàng cầm quả đào mà Tiểu Bạch Hổ phó thác, tiến lên phía trước hai bước.
Đúng lúc, Giang Mạch chọn lựa kỹ càng, đã lựa chọn mục tiêu.
Nàng chính là phiền não móng vuốt mình quá ngắn, nghĩ làm sao hái quả đào xuống đưa cho Vân Thanh Việt, liền thấy sư tỷ đã săn sóc chủ động đi đến dưới tàng cây.
Nàng thấy vậy mắt hổ sáng lên, tiếp theo nảy ra một ý nghĩ, móng vuốt đơn giản dùng sức vung một cái, sau đó cắt quả đào ra khỏi cành cây, ném thẳng về phía Vân Thanh Việt.
Đường đường tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, đương nhiên không có khả năng bị tùy ý đánh trúng.
Vân Thanh Việt vừa nhấc tay, tiếp được quả đào rơi xuống dễ như trở bàn tay.
Sau đó nàng nhìn hai quả đào trong tay, trong đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp thoáng qua vẻ suy tư.
Một lúc sau, Vân Thanh Việt ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Bạch Hổ, quả đào này là cho ta sao?"
Giang Mạch rất là vui mừng với biểu hiện ăn ý của nàng, cái đầu nhỏ vội vàng gật gật, giơ móng vuốt lên chỉ vào quả đào kêu "Ngao ô" vài tiếng, một bộ dạng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhìn có vài phần đáng yêu, chỉ là bộ dạng ngồi xổm trên cây rất không giống lão hổ, ngược lại càng giống một con khỉ...!Xem nàng vừa rồi không phải còn hái đào tặng người ta sao?
Chỉ là Vân Thanh Việt đương nhiên không có khả năng nói ra những lời như vậy, cho nên Giang Mạch chỉ thấy mặt mày nàng hơi cong, lại lộ ra nụ cười rất hiếm khi thấy.
Tuy rằng hơi nhạt nhẽo, nhưng xác thật vô cùng kinh diễm: "Đa tạ."
Tiểu Bạch Hổ bởi vậy có chút vui mừng, mà càng làm cho nàng vui mừng chính là thanh âm nhắc nhở của hệ thống truyền đến bên tai ——
"Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, tiến độ nhiệm vụ hiện tại ( 1/1)."
"Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được 2000 điểm giá trị kinh nghiệm, 10 điểm tích phân.".
Kiếm Hiệp Hay
"Đinh, chúc mừng giá trị kinh nghiệm của ký chủ thỏa mãn, đạt đến điều kiện thăng cấp, chúc mừng ký chủ thăng lên cấp 12."
Liên tiếp ba tiếng nhắc nhở, Giang Mạch nghe thấy đôi mắt đều sáng lên, nàng thực sự không ngờ tới phần thưởng của nhiệm vụ hằng ngày sẽ phong phú như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng một hơi kiếm lời 2000 điểm giá trị kinh nghiệm, tích phân cuối cùng cũng đột phá 0 điểm.
Thậm chí dựa theo tốc độ kiếm tích phân này mà nói, mở ra thương thành, mở ra cấp bậc nhắc nhở cái gì, tất cả đều không thành vấn đề!
Huống chi nàng còn có Dưỡng Linh Đan, cắn nhiều mấy viên đan dược cũng có lời hơn nhiệm vụ hằng ngày chỉ có một lần một ngày này.
Trừ khi giá trị kinh nghiệm của nhiệm vụ hằng ngày này cũng theo cấp bậc của nàng tăng lên...
Nghĩ như vậy, Giang Mạch liền muốn tìm hệ thống hỏi một chút, nhìn xung quanh một vòng mới nhớ ra hệ thống trước đó đã bị các nàng bỏ lại.
Chỉ là nàng còn chưa kịp ảo não, rất nhanh lại phát hiện một việc càng làm cho người ta ảo não —— Vừa rồi nàng một hơi leo lên trên ngọn cây rất sảng khoái không sai, nhưng hiện tại nàng đứng trên ngọn cây, bỗng nhiên phát hiện mình sẽ không đi xuống cây làm sao bây giờ?!
Cũng rất xấu hổ.
Tiểu Phế Hổ dùng móng vuốt giẫm lên cành cây mấy lần, giẫm nhánh cây đến lung lay, cũng không dám nhúc nhích.
Nàng lại không dám cứ như vậy nhảy xuống dưới tàng cây, cây đào to lớn này cao chừng ba bốn tầng lầu, té xuống nghĩ thôi cũng đau.
Không làm gì được, Tiểu Bạch Hổ do do dự dự cuối cùng từ bỏ giãy giụa, quyết định nhờ sạn phân quan giúp đỡ.
Vì thế Vân Thanh Việt vừa rồi nhận được quả đào Tiểu Nãi Hổ đưa, rất nhanh liền dở khóc dở cười phát hiện thần thú bị mắc kẹt trên cây đào, đang kêu "Ngao ô" "Ngao ô" với mình, làm cho lại nãi thanh nãi khí lại đáng thương.
May mà sư tỷ là người thiện lương, cũng không có cười nhạo Tiểu Phế Hổ, chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, liền thu lại hai quả đào trong tay.
Sau đó nàng dang hai tay ra, nói với Tiểu Bạch Hổ trên cây: "Nhảy xuống đi, ta tiếp ngươi."
Lòng Giang Mạch lập tức trở nên an ổn, không chút do dự nhảy vào trong vòng tay Vân Thanh Việt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...