Linh thuyền bay đến trước sơn môn liền dừng, mọi người lần lượt từ trên linh thuyền nhảy xuống.
Đệ tử làm nhiệm vụ trước sơn môn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện trở về chính là một đám đệ tử Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, liền không có hứng thú thu hồi ánh mắt.
Cho đến khi linh thuyền bị thu hồi, một thân ảnh màu xanh khác nhẹ nhàng đáp xuống.
"Vân sư tỷ." Đệ tử thủ vệ rõ ràng nhận thức Vân Thanh Việt, vừa thấy là nàng trở về, vội vàng cung cung kính kính hành lễ vấn an.
Vân Thanh Việt nghe vậy chỉ hơi gật đầu, cũng không nhiều lời, quạnh quẽ giống như đúc ngày xưa.
Tiếp theo kiếm quang nổi lên, Vân Thanh Việt một chân giẫm lên phi kiếm tiến vào tông môn, thật nhanh liền biến mất trong phạm vi tầm mắt của mọi người.
Nàng rời đi quá nhanh, thế cho nên đệ tử thủ vệ căn bản không thấy rõ bộ dáng của nàng, chỉ có người mơ hồ nhìn thấy dường như nàng đang ôm thứ gì trong lòng ngực.
Nhưng thứ gì có thể làm cho đại sư tỷ lạnh như băng của bọn họ cẩn thận ôm vào lòng ngực như vậy chứ?
Có người chần chừ mở miệng: "Ta vừa mới, dường như thấy Vân sư tỷ ôm thứ gì đó trong lòng ngực?"
Mấy đệ tử thủ vệ đều nhìn thấy mơ hồ, lại không có ai có thể nói rõ đó là thứ gì.
Ngược lại là những tiểu đệ tử vừa mới trở về, lúc này kích động khi nhìn thấy Bạch Hổ còn chưa tiêu tan, vừa nghe đệ tử thủ vệ nói, lập tức liền có người tiếp lời: "Là Bạch Hổ, đại sư tỷ tìm được Bạch Hổ ở Vân Lĩnh bí cảnh!"
Đệ tử thủ vệ nghe thấy, có chút kinh ngạc, còn có chút không tin: "Sao có thể? Vân Linh bí cảnh hằng năm đều mở, kỳ trân dị bảo bên trong đã sớm bị người khác thu rồi.
Nơi đó ngay cả linh khí cũng không đủ nồng đậm, sao có thể dựng dục thần thú?!"
Hắn nói một chút không giả, nhưng mọi người tận mắt thấy càng là thật, vì thế hai đám người liền bắt đầu tranh luận ở trước sơn môn.
Đương nhiên, những điều này Vân Thanh Việt đã rời đi cũng không biết, nàng ôm Tiểu Bạch Hổ ngự kiếm mà đi, một đường thẳng đến chủ phong Thiên Dương Phong —— Nàng là đại sư tỷ của Minh Hà Phong, nhưng chuyện thần thú liên quan đến tông môn, đương nhiên trước đi gặp chưởng môn lại làm định đoạt.
Trên đường nàng nhưng thật ra cũng có truyền tin cho sư phụ mình, đáng tiếc phong chủ Minh Hà Phong trầm mê bế quan, một chốc căn bản không có đáp lại.
Phi kiếm lưu quang, tốc độ rất nhanh.
Giang Mạch được Vân Thanh Việt ôm vào trong ngực có lòng muốn nhìn xem phong cảnh của môn phái tu tiên, đáng tiếc phù quang lược ảnh [1], cũng không thể chân chính nhìn rõ ràng, liền đành phải từ bỏ ý định, chỉ chờ sau này lại tính.
[1] Phù quang lược ảnh: dùng để chỉ những thứ ta quan sát không kỹ hoặc ấn tượng không sâu sắc, như ánh phản quang trên mặt nước hay cái bóng chợt lóe, vụt qua trong chớp mắt rồi thôi.
Nhưng mà Vân Thanh Việt còn chưa đến Thiên Dương Phong, nửa đường lại bị người khác trước một bước chặn đường.
Một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện phía trước Vân Thanh Việt, người sau nguy hiểm dừng lại, nhìn thấy người tới đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cúi đầu hành lễ: "Đệ tử gặp qua Chấp Minh Thần Quân."
Chấp Minh vén y phục xoay người lại, không chút để ý "Ừm" một tiếng, ánh mắt lại rơi thẳng vào trên người Tiểu Bạch Hổ trong lòng ngực Vân Thanh Việt.
Hắn híp mắt đánh giá Giang Mạch từ trên xuống dưới một phen, trong mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, thẳng nhìn đến Tiểu Nãi Hổ đều xù lông lên, lúc này mới dời đi ánh mắt hỏi Vân Thanh Việt: "Tiểu gia hỏa này, từ đâu đến?"
Vân Thanh Việt thái độ cung kính, đáp lại: "Hồi Thần Quân, Bạch Hổ này là đệ tử tình cờ gặp ở Vân Lĩnh bí cảnh."
Chấp Minh nghe xong nhíu mày, sau khi suy nghĩ hỏi: "Vân Lĩnh bí cảnh là địa phương nào?"
Vân Thanh Việt xấu hổ, đành phải giải thích: "Là nơi rèn luyện của đệ tử Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, đệ tử đi để hộ vệ."
Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ hiển nhiên cách vị Thần Quân này quá mức xa xôi, thế cho nên hắn đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả, sau khi nghe thấy Vân Thanh Việt giải thích càng là kinh ngạc.
Ngay sau đó liền thấy hắn vươn một ngón tay ra, điểm thẳng vào giữa mày Tiểu Bạch Hổ.
Vân Thanh Việt thấy, nhưng không có ngăn cũng không có trốn, mà Giang Mạch chính là muốn trốn cũng trốn không được —— Rõ ràng mắt thường nhìn thấy một ngón tay này một chút cũng không nhanh, thậm chí làm người ta sinh ra ảo giác có thể dễ dàng né tránh, nhưng nàng lại cứ trốn không thoát.
Này còn không ngừng, cho đến khi nàng bị đầu ngón tay chọc trúng, Chấp Minh ở đối diện mới chủ động rút tay về, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Vân Thanh Việt hiển nhiên biết, vì thế cẩn thận hỏi: "Không biết Thần Quân nhưng nhìn ra điều gì?"
Kể từ khi nhặt được Giang Mạch, trong lòng Vân Thanh Việt vẫn luôn có nghi ngờ, thật sự là Tiểu Bạch Hổ này quá yếu.
Nàng không chỉ yếu hơn so với thần thú, yếu hơn so với tu sĩ, thậm chí ngay cả phàm nhân cường tráng chút cũng so không được.
Nếu không phải bộ lông đặc thù biểu lộ thân phận này, Vân Thanh Việt càng nguyện ý tin rằng nàng chỉ là một con phàm thú, mà không phải thần thú Bạch Hổ uy phong lẫm liệt trong truyền thuyết.
Phải biết rằng, Bạch Hổ vốn là Chiến Thần, chủ trương sát phạt, yếu như vậy nói ra cũng không có người tin!
Chấp Minh rút tay về, lông mày lại là nhíu lại, như thể có chuyện gì đó nghĩ không ra quấy nhiễu hắn.
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ rồi lại giơ tay chạm vào móng vuốt của Tiểu Bạch Hổ, lúc này Giang Mạch không chút khách khí liền cho hắn một cái tát.
Đương nhiên, Chấp Minh không cảm thấy đau chút nào, còn nắm lấy móng vuốt của Tiểu Bạch Hổ nhéo nhéo.
Nhéo xong móng vuốt lại nhéo chân, nhéo đến khi Tiểu Bạch Hổ bực, xù lông nãi thanh nãi khí gầm lên một trận với hắn...!
Chấp Minh không bị dọa, cũng không bị uy hiếp, trái lại mỉm cười.
Hắn có lẽ không hay cười, Vân Thanh Việt thấy thế cũng không nhịn được liếc mắt nhiều một cái, Chấp Minh liền nói: "Hẳn là sinh ra nơi thiếu thốn linh khí, thế cho nên tiểu gia hỏa này sinh ra vốn đã yếu ớt.
Nói đến ta cũng kỳ quái, đều không đủ phân thượng này, nàng rốt cuộc là làm sao sống sót?" Nói xong lại nhìn Vân Thanh Việt: "Có lẽ nàng là cơ duyên của ngươi, cũng có lẽ ngươi là cơ duyên của nàng?"
Thần thú đương nhiên không phải cải trắng, tùy tùy tiện tiện là có thể mọc lên từ trong đất.
Trên thực tế dựng dục một con thần thú tứ tượng có thể cần đến hàng ngàn hàng vạn năm, trong lúc đó phàm ra xảy ra một chút sai lầm, con thần thú này cũng không thể sinh ra.
Hoặc là giống như Tiểu Bạch Hổ nguyên bản, có lẽ chính là bởi vì Vân Lĩnh bí cảnh không đủ linh khí, mặc dù sinh ra cũng không sống tiếp được.
Thần thú có thể sinh ra, có thể tiếp tục sống sót, lại cố tình suy yếu đến loại tình trạng này, đừng nói Vân Thanh Việt, ngay cả Chấp Minh Thần Quân cũng là ít thấy.
Hắn kỳ thật không quá có thể xác định tình huống của Giang Mạch, nhưng tóm lại nàng còn sống.
Vân Thanh Việt nghe vậy, vẻ mặt hơi ngưng lại, Giang Mạch lại cảm thấy người này nói toàn lời vô nghĩa.
Rốt cuộc mấy ngày trước Vân Thanh Việt cũng đã thay nàng kiểm tra thân thể, đưa ra kết luận cũng đồng dạng là sinh ra vốn đã yếu ớt, nơi nào còn cần người này lại đến khoe khoang?
Nghĩ như vậy, hơn nữa mới vừa bị nhéo móng vuốt không vui, Tiểu Bạch Hổ liền không chút khách khí trợn trắng mắt với Chấp Minh Thần Quân.
Chấp Minh Thần Quân đương nhiên thấy, bật cười, giơ tay khẽ gõ một cái lên trán Tiểu Nãi Hổ: "Ngươi tiểu gia hỏa này, thật là lớn mật, đối với tiền bối phải tôn kính chút biết chưa?"
Tiểu Bạch Hổ nâng móng vuốt che đầu, tuy rằng không đau, lại kêu vài tiếng "Ngao ô" "Ngao ô".
Hiển nhiên Vân Thanh Việt nghe không hiểu nàng đang nói gì, nhưng Chấp Minh Thần Quân lại giống như nghe hiểu, đôi mắt tức khắc nheo lại: "Mắng ta?" Nói xong tay một chiêu, chỉ thấy hồ lô ngọc treo trên cổ Tiểu Bạch Hổ bỗng nhiên bay về phía hắn.
Chấp Minh giơ tay tiếp được, cũng không biết trong hồ lô ngọc kia giấu cái gì.
Nhưng từ khi gặp mặt liền thấy Tiểu Bạch Hổ vẫn luôn dùng móng vuốt cẩn thận bảo vệ, liền cảm thấy nàng nhìn trúng nó, vì thế cố ý đoạt lấy muốn trêu chọc nàng.
Tiểu Nãi Hổ nhưng là không nghĩ tới "bình sữa" sẽ bị cướp, tức khắc ngây người, sau đó giận dữ: "Ngươi đồ xấu xa không biết xấu hổ, còn là Thần Quân đấy, ngay cả sữa của ấu tế cũng cướp!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...